Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 91: Uổng phí Kiều Diêm Vương được tiện nghi




Kiều Thừa Huân vừa thay dép lê vừa hỏi, “Mợ chủ đâu?”

Bộ Khinh Khinh nói: “Mợ chủ vừa mới đi lên tầng, lúc này cậu chủ đột nhiên trở về, có việc gì thế ạ?”

Kiều Thừa Huân lạnh lùng liếc nhìn cô ấy một cái, không có trả lời, đi thẳng lên tầng hai.

Bộ Khinh Khinh mừng thầm, không cần nghĩ cũng biết, cậu chủ chắc chắn đi lên tìm mợ chủ.

Tầng hai.

Trong khoảng thời gian này Kiều Diêm Vương không về nhà, cho nên Ôn Đề Nhi có chút thả lỏng cảnh giác, sau khi vào phòng không khóa trái cửa.

Đi đến trước tủ quần áo, nhìn thoáng qua tất cả quần áo.

Ngoại trừ chiếc váy màu lam nhạt có thể chấp nhận được, tất cả quần áo khác đều là quần áo rẻ mua ngoài vỉa hè.

Nếu cô mặc mấy bộ đó tham dự hôn lễ, tuyệt đối sẽ bị người nhà họ Ôn lấy ra chế nhạo.

Không muốn loại việc nhỏ như này bị người nhà họ Ôn lấy ra, cô đành phải mặc bộ màu lam.

Cởi áo ngủ ra, trên người chỉ còn lại áo ngực và quần lót bằng vải ren màu trắng, thân thể mềm mại lả lướt hoàn toàn bại lộ trong không khí.

Mỗi lần thay quần áo, cô đều nhịn không được muốn tự mình thưởng thức một phen…

“Ôn Đề Nhi, mày nói xem mày ăn cái gì mà lớn lên, đã lớn như bánh bao, uổng phí cho đôi tay heo của Kiều Diêm Vương được tiện nghi…”

Thiếu nữ nói thầm nho nhỏ, hoàn toàn không phát hiện ra mình làm chuyện mờ ám bị Kiều Thừa Huân bắt được.

Ừng ực.

Kiều Thừa Huân đột nhiên cảm thấy miệng khô lưỡi đắng, trong cơ thể có thứ gì đó kỳ lạ lưu động.

Người phụ nữ chết tiệt, vừa trở về cứ như vậy đối xử với anh!

“Trách tôi sao?” Đột nhiên có tiếng nói khàn khàn vang lên, làm thiếu nữ bị hoảng sợ.

Khuôn mặt tròn tròn của Ôn Đề Nhi phút chốc đỏ bừng, hai tay không tự chủ được che trước ngực, xoay mạnh người, khó có thể tin trừng mắt nhìn người đàn ông chẳng biết xuất hiện lúc nào.

Giọng nói có chút lắp bắp, “Anh, anh đến đây lúc nào?”

Kiều Thừa Huân nhếch môi cười lạnh, “Không quan trọng.”

Không quan trọng đại gia nhà anh ấy!

Ôn Đề Nhi chửi nhỏ trong lòng, đầu có chút phình to, tức giận nói: “Mời anh ra ngoài, tôi muốn thay quần áo!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Kiều Thừa Huân lại nhìn cô từ trên xuống dưới một lần.

Một lúc lâu sau, trêu chọc nói: “Quả thật xúc cảm không tệ.” 

“Sắc lang, nhanh cút ra ngoài đi!” Ôn Đề Nhi nóng nảy, lấy mấy bộ quần áo dùng lực ném ra.

Đáng tiếc, độ mạnh yếu không đủ, không ném tới thân thể Kiều Thừa Huân quần áo lại rơi lên đất.

Kiều Thừa Huân tao nhã ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên, vứt ở trên giường, tiếp tục tùy ý ngồi cạnh giường.

Mặt Ôn Đề Nhi càng lúc càng nóng hơn, xoay người quay lưng về phía anh, “Đúng là không biết xấu hổ!”

“Hừ.” Kiều Thừa Huân khẽ di chuyển yết hầu, phát ra một tiếng hừ lạnh cực kỳ mị hoặc.

Làm như không có việc gì chuyển tầm mắt về hướng khác, lại nhịn xuống, sợ anh sẽ làm ra hành động càng không biết xấu hổ.

Ôn Đề Nhi cắn cắn môi, dù sao cô cũng đã cởi, để anh nhìn vài lần thì thế nào.

Who – cares!

Nhưng mà kéo khóa kéo trên lưng vài lần, cũng chưa kéo lên được.

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, ‘Xoẹt…’ một tiếng, khóa kéo được kéo lên, anh đang giúp cô.

Tay Kiều Thừa Huân còn chưa có thu lại, vòng lên trước người cô, ôm cô vào trong ngực.

Thân thể Ôn Đề Nhi cứng đờ, không thể động đậy!

“Buông, ừm…”

Còn chưa kháng nghị xong, miệng của cô đã bị anh bịt kín.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.