Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 83: Tôi là bà chủ của cô




Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân hiện lên chút dịu dàng không dễ dàng phát hiện ra, đi ra khỏi thang máy, bước vào công ty.

Một lát sau, mấy chục ánh mắt trong công ty đều nhìn về phía anh.

Có người xì xào bàn tán.

“Tôi không hoa mắt đấy chứ? Anh Kiều ôm một người phụ nữ đến công ty sao?”

“Người phụ nữ hình như không phải là cô Phượng Vũ, ôi chao, ôi, là ai thế?”

“Trời ạ… Bộ dạng này của anh Kiều quá đẹp trai rồi!”

“Thật hâm mộ người phụ nữ trong lòng anh ấy, tôi cũng muốn được người đẹp trai như vậy ôm công chúa…”

Kiều Thừa Huân đi đến cửa văn phòng anh, mở cửa đi vào.

Bên trong văn phòng có một căn phòng để nghỉ ngơi, lúc cực kỳ bận rộn anh sẽ nghỉ qua đêm ở phòng này, chỉ là từ lúc kết hôn đến giờ, anh còn chưa gặp được thời kì đặc biệt bận rộn.

Sau khi đi vào phòng nghỉ, anh đặt Ôn Đề Nhi nhẹ nhàng lên trên giường, cũng đắp kín chăn cho cô.

Cuối cùng liếc nhìn cô một cái, kìm lòng không nổi hôn lên môi cô một lát, lúc này mới rời đi.

Mới vừa đi tới cửa, trợ lý Vương Hữu Vỹ đột nhiên đi tới, “Ông chủ, hội nghị còn tiếp tục không ạ?”

Kiều Thừa Huân trầm giọng nói: “Anh đi mua một phần cháo dinh dưỡng về đây, để ở trong phòng làm việc của tôi.”

Vương Hữu Vỹ trố mắt một lát, gật đầu, vâng ạ. 

Ông chủ không ăn bữa sáng ở trong công ty, mua cháo cho ai ăn đây?

Nói đi nói lại, vừa rồi sau khi ông chủ nhận được điện thoại, liền rời khỏi hội nghị quan trọng đang diễn ra.

Không phải là bà chủ trong truyền thuyết đến đây đấy chứ?

Phòng họp cách vách, lại bắt đầu hội nghị vừa rồi.

Không biết bao lâu sau, trong phòng nghỉ của chủ tịch, thiếu nữ rốt cuộc cũng tỉnh.

Mơ màng nhìn bốn phía, hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ, đây là đâu thế?

Xuống giường, đi ra phòng nghỉ.

Phát hiện bên ngoài là một văn phòng xa hoa mà ngay ngắn chỉnh tề.

Trên giá áo cạnh cửa, treo một áo khoác tây cực kỳ quen thuộc, cô nhận ra bộ tây trang này, Kiều Diêm Vương.

Cho nên, đây là văn phòng của Kiều Diêm Vương?

“Ùng ục…” Bụng đột nhiên hát bài hát đói, ánh mắt nhìn xung quanh theo bản năng, phát hiện trên bàn có một phần cháo.

Chậc chậc, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Kiều Diêm Vương chuẩn bị cho cô.

Vì giữ cô lại, ắt phải trăm phương nghìn kế ‘lấy lòng’ cô.

Cho nên, ăn cháo đi.

Đi đến bàn làm việc, cô mở cà men ra, bắt đầu ăn cháo.

Đột nhiên có người gõ cửa, vang ba tiếng, sau đó cửa mở ra.

Trưởng phòng kế hoạch Lưu Tại Anh ôm một chồng tài liệu đi tới, “Chủ tịch, đây là phương án bộ phận chúng tôi vừa mới làm, làm phiền anh xem qua…”

Còn chưa nói xong, liền thay thành biểu tình như gặp quỷ.

Sao lại có phụ nữ ngồi ăn trong văn phòng chủ tịch? Hơn nữa người phụ nữ này còn ngồi ở vị trí của chủ tịch Kiều.

Lập tức nói ra nghi ngờ: “Cô là ai? Vì sao lại ăn ở trong văn phòng của chủ tịch Kiều?”

Ôn Đề Nhi lười biếng liếc mắt nhìn cô ta một cái, người phụ này hơn 30 tuổi, toàn thân đầy hương vị phụ nữ, tướng mạo khí chất cũng không tệ.

Phụ nữ có loại khí chất này, chắc chắn là nhân vật quản lý có cấp bậc.

Được, bán cho Kiều Diêm Vương mặt mũi, lịch sự nói: “Tôi là bà chủ của cô.”

“Bà chủ?” Lưu Tại Anh sửng sốt, nhớ tới trước đó không lâu truyền ra tin tức chủ tịch Kiều kết hôn, chẳng lẽ là thật?

Nhưng mà cô gái nhỏ trước mặt nhìn giống như chưa trưởng thành, giọng nói cũng cực kỳ non nớt.

Ánh mắt chủ tịch Kiều, không kém đến mức này chứ?

Thấy thế nào cũng cảm thấy khả nghi.

Nhưng văn phòng chủ tịch Kiều không phải ai cũng có thể tiến vào, cuối cùng vẫn không dám đắc tội cô gái này, khách khí nói: “Đây là phương án bộ phận chúng tôi vừa mới làm, làm phiền cô chuyển cho chủ tịch, để anh ấy xem qua…”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.