Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 76: Càng lớn tiếng tôi lại càng thoải mái




Cuối cùng cũng hiểu được đây là chuyện gì, đôi mắt Kiều Thừa Huân như con dao, cắm thẳng vào người bạn tốt, cắn răng nói: “Anh bỏ thứ gì vào trong rượu của tôi?”

“Khụ.” Mục Trác Thâm vô tội ho khan một tiếng, “Anh Kiều, anh chắc còn có mười phút giữ tỉnh táo, có lẽ anh nên về nhà tắm rửa một cái không…”

Còn chưa nói xong, Kiều Thừa Huân đã đi rồi.

Chính xác là chạy đi.

Sau khi rời khỏi quán bar, Kiều Thừa Huân chặn một chiếc taxi, đi xe đúng 10 phút đến cửa nhà.

“Leng keng..” Đột nhiên chuông cửa vang lên, Ôn Đề Nhi vừa mới tắm xong xuống tầng tìm nước uống theo tiếng nhìn lại, đúng là Kiều Diêm Vương trở về.

Có nên mở cửa cho anh hay không?

Do dự một lúc lâu, cầm lấy áo khoác, cố ý đi chậm rãi tới cửa.

Nhìn thoáng qua mắt mèo, đúng là Kiều Diêm Vương.

Nghĩ lại lần trước cô về nhà muộn bị ném, bị anh ăn đậu hủ, trong lòng vẫn còn tức giận, lúc này không báo thù, còn đợi đến khi nào.

“Anh không nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn biết về nhà à!” Học ngữ khí lần trước của anh, tuy không giống lắm, nhưng cũng khí thế mười phần.

Người đàn ông mặt lạnh ở ngoài cửa đột nhiên biến thành mặt đen, trong đáy mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, vì kìm nén khô nóng mà thân thể run rẩy bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ nổ mạnh.

Người phụ nữ chết tiệt, lúc này còn chơi đùa với anh, chỉ sợ hậu quả cô không thể gánh chịu nổi. 

“Ôn Đề Nhi, đừng giở trò nữa, mở cửa.”

“Dừng, trừ phi anh nhận mình sai rồi, nếu không thì đêm nay anh ngủ ở ngoài sân đi.”

“Ôn Đề Nhi!”

Âm thanh người đàn ông nghiến răng nghiến lợi, Ôn Đề Nhi nghe được sảng khoái tinh thần.

Kiều Diêm Vương à Kiều Diêm Vương, anh cũng có ngày hôm nay.

“Anh gọi Ôn Đề Nhi cũng vô dụng thôi, nếu anh không thừa nhận mình sai rồi, tôi chết cũng không mở cửa.”

“Ôn Đề Nhi, lập tức mở cửa, có nghe thấy không!” Kiều Thừa Huân có chút đứng không nổi, bàn tay to đặt lên trên cửa, trên trán đều đầy mồ hôi lạnh.

Hơi nóng trong cơ thể liên tục dâng lên, cứ tiếp tục như vậy, thân thể anh chỉ sợ thật sự nổ tung.

“Anh kêu đi, kêu càng lớn tiếng tôi lại càng thoải mái, tiếp tục kêu đi, nhanh kêu đi!”

Thiếu nữ không biết sống chết khiêu khích, không thể nghi ngờ là thùng chất dẫn cháy, đủ để hắt lên người Kiều Thừa Huân, trong ngực là lửa giận, càng tỏa ra mãnh liệt hơn.

Rất tốt, không mở cửa đúng không?

Ôn Đề Nhi, cô chết chắc rồi.

Run rẩy lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi điện thoại cho người giúp việc.

Không may, vừa mở khóa màn hình, di động lại hết pin tắt máy rồi.

Đáng chết!

“Ôn Đề Nhi, mẹ nó, lập tức mở cửa!” Tiếp tục kêu gào, phun lửa giận ở trong ngực ra, tám trăm năm không mắng thô tục, lúc này không khống chế được bùng nổ ra.

Ngăn cách cửa, Ôn Đề Nhi vẫn có thể cảm nhận được hơi nóng đang đến gần.

A… Toàn thân nổi da gà run lên, Kiều Diêm Vương tình nguyện bực bội với cô cũng không muốn thừa nhận sai, đúng là kiên quyết.

Nhưng mà cô là người cứng mềm không ăn, còn lâu mới sợ anh.

“Tôi mặc kệ anh, đi ngủ đây, anh bảo Khinh Khinh ra mở cửa đi.” Nói xong câu này, cô làm như không có việc gì đi lên tầng, hoàn toàn mặc kệ sự sống chết của chồng.

Ai bảo hung dữ với cô, nhất định phải chỉnh!

Phòng khách.

Chuông cửa vang lên liên tục không ngừng, chắc là qua bốn năm phút đồng hồ, Bộ Khinh Khinh mới vội vàng đi xuống mở cửa.

Cửa mở ra một khắc, Kiều Thừa Huân giống như trâu đực nổi điên, dùng một tay đẩy Bộ Khinh Khinh, nhanh chóng đi thẳng lên tầng hai.

Bộ Khinh Khinh hoàn toàn bị dọa u mê rồi, vừa rồi vẻ mặt của cậu chủ thật hung dữ, giống như muốn giết người vậy, trước đây chưa thấy cậu chủ lộ ra vẻ mặt này.

Tóm lại, quá dọa người rồi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.