Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 74: Có cực kỳ hối hận muộn như vậy mới chạm vào phụ nữ hay không




Sau khi rời khỏi bệnh viện, đột nhiên Kiều Thừa Huân nhận được một cuộc điện thoại, bảo lái xe Tiểu Minh đưa anh đến một nơi, sau đó lại dặn dò Tiểu Minh nhất định phải đưa Ôn Đề Nhi về nhà.

Ôn Đề Nhi không biết anh muốn đi làm gì, cô chỉ nhìn thấy quán bar Lam Sắt ở ven đường.

Buổi tối, chẳng lẽ Kiều Diêm Vương đi uống rượu?

Tò mò hỏi lái xe, “Anh Tiểu Minh, có phải Kiều Diêm Vương đi uống rượu không?”

Lái xe Tiểu Minh nghe thấy ba chữ ‘Kiều Diêm Vương’, buồn cười nói: “Quán bar Lam Sắt là bạn cậu chủ mở, có thể là có chuyện gì đó.”

Ôn Đề Nhi hiểu ý gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Kiều Diêm Vương làm chuyện gì cũng không liên quan đến cô, cô không quan tâm.

Quán bar Lam Sắt. 

Trước quầy bar là một anh đẹp trai mặc áo da ngồi, đó là ông chủ quán bar này tên Mục Trác Thâm, cũng là bạn tốt của Kiều Thừa Huân.

Kiều Thừa Huân vừa mới ngồi xuống, Mục Trác Thâm lập tức nói với bartender, “Cho cậu chủ Kiều một ly Whisky.” Nói xong quay đầu nhìn Kiều Diêm Vương mặt lạnh.

Kiều Thừa Huân ngồi thẳng, vẻ mặt anh không tệ, nói đúng ra là tâm tình anh không tệ, ít nhất không lạnh lùng giống như trước đây.

“Cậu chủ Kiều, xem ra cô vợ nhỏ nhà cậu không tệ, làm khí sắc của cậu tốt hơn rất nhiều, có cực kỳ hối hận muộn như vậy mới đụng vào phụ nữ hay không?”

Kiều Thừa Huân không có hứng thú với đề tài này, chưa bao giờ nói tiếp.

Mục Trác Thâm bị bơ, bất đắc dĩ phải nói sang chuyện khác, “Không thích nói chuyện người phụ nữ khác, vậy nói chuyện về Tư Tư đi.”

Nghe được cái tên đó, khuôn mặt tuấn tú cao ngạo của Kiều Thừa Huân mới có chút thay đổi, “Có manh mối mới?”

“Cũng không phải là manh mối mới gì, một giờ trước, các nơi trên thế giới bùng nổ một loại virus tên là Wannadie vơ vét tài sản, trong nước nhiều trường cao đẳng và xí nghiệp đều bị nhiễm virus, tôi cảm thấy đây là một cơ hội, nói không chừng là do khăn quàng đỏ tung ra.”

Nghe vậy, đáy mắt Kiều Thừa Huân hiện lên một tầng oán hận sâu không thấy đáy.

Suy nghĩ rơi vào hai năm trước - -

Đại chiến hacker ‘Đàm Hoa Nhất Hiện’ bùng nổ.

Cuộc chiến tranh hư cấu này ảnh hưởng đến toàn thế giới, trong nước cũng không trốn được kiếp nạn.

Ngày hôm đó, Tư Tư đi trên đường giống như ngày thường…

Khi đi đến ngã tư đường, đột nhiên hệ thống đèn xanh đèn đỏ lọt vào công kích của hacker, đèn xanh vốn 25 giây, chỉ qua 5 giây biến thành đèn đỏ.

Một chiếc xe thể thao lao tới, va vào 6 người đang đi bộ, khiến cho 2 người chết 4 người bị thương, Tư Tư bất hạnh gặp nạn.

Đến nay cảnh sát vẫn chưa thể tra ra vị hacker này là ai, mà sau này anh hận hacker thấu xương.

May mà trời không tuyệt đường người khác, trong trận chiến hacker đó, một hacker trong nước tên là ‘Khăn quàng đỏ’ lộ mặt.

Tuy không loại trừ người này có khả năng là hung thủ, nhưng chỉ cần tìm được người này, nói không chừng có thể tìm ra manh mối.

Tiếc nuối chính là, sau trận đại chiến đó, ‘Khăn quàng đỏ’ mai danh ẩn tích rồi.

Anh đã từng dùng tiền mời hacker liên hệ với khăn quàng đỏ, nhưng chưa bao giờ thành công, giống như trên thế giới này căn bản không có người như vậy.

Cuối cùng hai năm trôi qua, cơn bão hacker lại cháy lên, virus wannadie vơ vét tài sản bùng nổ, đúng là một cơ hội.

Thấy Kiều Thừa Huân không nói gì từ nãy đến giờ, Mục Trác Thâm hỏi: “Anh Kiều, anh có ý tưởng gì?”

Đáy mắt Kiều Thừa Huân là lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Liên lạc với chiến sĩ làm mồi, dùng danh nghĩa tập đoàn treo giải thưởng 500 vạn thử xem.”

“500 vạn sao?” Mục Trác Thâm mở to mắt, “Có cần phải chơi lớn như vậy không?”

“Bất luận khăn quàng đỏ có xuất hiện hay không, 500 vạn có thể dụ hacker tham của xuất hiện.”

“Nhưng 500 vạn nhiều quá rồi, nhỡ đâu tìm không được manh mối, chẳng phải lãng phí vô ích 500 vạn này sao?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.