Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 72: Ai mà không sợ hãi một thứ gì đó




Đột nhiên quay đầu, gương mặt lạnh lùng đập vào mắt cô, trên thân người đàn ông tỏa ra hơi lạnh, giống như dòng điện chui vào trong người cô.

Đột nhiên sinh ra sợ hãi, trốn tránh không dám nhìn thẳng mắt anh.

“Muốn đi đâu?” Tiếng nói trầm tháp, mang theo tức giận.

“Hạ sốt xong tất nhiên là về nhà…” Ôn Đề Nhi không dám lớn tiếng nói chuyện, thực ra giờ phút này, cô rất yếu ớt nói cũng cực kỳ mệt mỏi.

Muốn gỡ tay ra, nhưng Kiều Thừa Huân lại không đồng ý, trái lại nắm càng chặt hơn, đột nhiên tay chạm vào trán cô.

Vẫn nóng như cũ.

Chết tiệt, đây gọi là hạ sốt sao? Đầu người phụ nữ này bị cháy hỏng rồi.

Không nói hai lời, ôm lấy thắt lưng cô, xoay người trở về phòng bệnh.

Ôn Đề Nhi biết anh muốn đi đâu, vùng vẫy, “Tôi muốn về nhà, anh bỏ tôi xuống!”

“Đừng lộn xộn.” Người đàn ông lạnh lùng quát.

Ôn Đề Nhi sợ hãi rụt cổ lại, thân thể ma xui quỷ khiến không vùng vẫy nữa.

Trở lại phòng bệnh, Kiều Thừa Huân nhẹ nhàng đặt cô lên giường bệnh, chỉ nói một câu: “Tôi đi gọi bác sĩ đến, tốt nhất là cô đừng đi linh tinh nữa.”

Nói xong liền rời đi.

Ôn Đề Nhi nhu thuận ngồi ở trên giường, liếc nhìn cháo đặt ở trên bàn, trong lòng có chút nghi ngờ, cháo này ở đâu ra thế?

Không lâu sau, Kiều Thừa Huân mang bác sĩ đến, “Lập tức xử lý cho cô ấy.”

“Dạ, anh Kiều yên tâm một chút chớ sốt ruột.” Dù sao bác sĩ cũng là người trải qua vô số trận sống chết, cho dù bị khí chất của Kiều Diêm Vương đè ép, vẫn có thể duy trì trấn định.

Tháo kim tiêm cũ trong dây truyền dịch ra, đổi kim mới, sau đó muốn đâm vào tay Ôn Đề Nhi.

Ôn Đề Nhi giống như con mèo nhỏ hoảng sợ, trốn đến chỗ khác trên giường, lắc đầu liên tục, “Tôi không muốn chích, uống thuốc có được không?”

Trên mặt bác sĩ có chút bất đắc dĩ, khuyên nhủ: “Cô Ôn, cô sốt 40 độ, chích rất nhanh thôi, uống thuốc không nhất định có thể hạ sốt.”

“40 độ…” Ôn Đề Nhi giật mình, khó trách cô cảm thấy đầu cực kỳ khó chịu.

Đang thất thần nghĩ, Kiều Thừa Huân đi tới sau lưng cô, trầm giọng nói: “Cô sợ chích sao?” Rõ ràng trong giọng nói mang theo châm chọc.

Trên mặt Ôn Đề Nhi hơi nóng lên, lại đúng lý hợp tình nói: “Ai mà không sợ hãi một thứ gì đó…”

Còn chưa nói xong, Kiều Thừa Huân đột nhiên cúi mặt xuống, nắm lấy cằm cô, môi ấn xuống.

Đầu Ôn Đề Nhi ong ong, bùng nổ rồi.

Kiều Diêm Vương đang làm cái gì thế?

Muốn vùng vẫy, đáng tiếc bị sốt, thân thể hoàn toàn không còn sức.

Người đàn ông ôm eo cô, một tay nắm lấy tay phải cô, đưa đến gần bác sĩ.

Bác sĩ thấy thế, lập tức hiểu ý, ăn ý cầm tay thiếu nữ.

Ôn Đề Nhi đang trong trạng thái vùng vẫy, tay nhỏ tự giác nắm thành quyền, bác sĩ dễ dàng tìm được mạch máu.

Sau khi tiêu độc xong, nhanh chóng đâm kim vào.

Mẹ kiếp!

Đau quá!

Thiếu nữ cau mày, có xúc động muốn rút kim tiêm ra!

Lần sau đánh chết cô, cô cũng không muốn sinh bệnh nữa, đầu đau quá a a a!

Bác sĩ thấy thế, cực kỳ thức thời đi ra ngoài, còn tri kỷ đóng cửa giúp hai người.

Không hiểu sao trái tim Kiều Thừa Huân lại có chút đau đớn.

Vợ của anh bị sốt, đột nhiên anh ý thức được vấn đề này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.