Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 68: Tôi không khẩn trương, đau lòng mà thôi




Ôn Đề Nhi lạnh nhạt nói: “Ông nội càng già càng dẻo dai, vì sao nhất định phải ăn mặc theo kiểu trang phục của người già, tôi cảm thấy bộ quần áo này cực kỳ hợp với ông nội, vừa đẹp lại có sức sống, sau khi ông nội mặc vào chắc chắn trẻ mấy chục tuổi.”

Ông cụ Kiều nhìn bộ quần áo, trên gương mặt già nua lộ ra một chút cảm động.

Lúc còn trẻ tuổi ông vác súng ra chiến trường, sau khi xuất ngũ bận rộn buôn bán, chưa từng để ý cách ăn mặc của mình, vì thế bỏ lỡ nhân sinh trong giai đoạn anh tuấn nhất, không giữ lại một chút gì.

Ông cũng nhìn thấy hình mấy ông cụ chụp ảnh trên phố Tân Triều ở trên mạng, nội tâm rộn rạo, nhưng ngại mặt mũi lại xấu hổ đi mua loại quần áo này mặc.

Hiện giờ hiếm khi cháu dâu cho ông cơ hội này, sao không nhân cơ hội nắm lấy, cho dù chỉ mặc để chụp ảnh, coi như là bù lại tiếc nuối.

Nghĩ đến điều này, ông cụ nói với Ôn Đề Nhi: “Vẫn là Đề Nhi có lòng, bộ quần áo này ông nội cực kỳ thích.”

“Thật vậy ạ?” Ôn Đề Nhi cười rộ lên, “Vậy đợi ăn cơm xong, ông nội thay quần áo có được không ạ? Cháu có thể giúp ông nội chụp ảnh!”

Ông cụ Kiều hận không thể thay quần áo ngay lập tức đi chụp ảnh, nhưng ngại mặt mũi lại không thể xúc động, “Ăn cơm trước đi.”

Ôn Đề Nhi gật đầu liên tục, nhu thuận cầm lấy chiếc đũa.

Thật sự không nghĩ tới ông cụ Kiều hóa ra là người thâm trầm, tuy ông che dấu rất khá, nhưng cô lại phát hiện ra, ông cụ rất thích mặc bộ đồ này.

Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ ngồi ở một bên mặt đen như có tang, ai cũng không nói gì. 

Uổng phí bọn họ dùng nhiều tâm tư và tiền bạc như vậy, kết quả lại bị Ôn Đề Nhi đánh bại, oán hận dâng lên.

Ôn Đề Nhi nhìn đồ ăn ngon ở trên bàn, gần cô là một đĩa tôm, vì không thể thất lễ, cô gắp một con tôm bỏ vào bát.

Đặt đũa xuống, yên lặng bóc vỏ tôm, đột nhiên hoa mắt chóng mặt, bị càng tôm đâm vào tay, đau đớn làm cô lập tức tỉnh táo lại.

“A…” Cô cho ngón tay vào trong miệng theo bản năng, đau muốn chết.

Đôi mắt lạnh lẽo của Kiều Thừa Huân đông cứng, người phụ nữ ngu ngốc này, ăn tôm cũng bị thương được!

Dùng lực kéo tay cô, nhìn đầu ngón tay được cô ngậm vào miệng, máu đỏ sẫm lại đang tràn ra.

Vì thế quay đầu nói: “Lấy băng keo cá nhân đến đây.” Sau đó ngậm đầu ngón cô vào trong miệng.

Người giúp việc đứng ở một bên nói dạ rồi xoay người rời đi.

Ôn Đề Nhi chỉ cảm thấy đầu ngón tay giống như bị điện giật, tê tê dại dại, một luồng nhiệt không khống chế được di chuyển trong cơ thể.

A, diễn như vậy chẳng lẽ anh không thấy ghê tởm sao?

Cô quay đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của người đàn ông, muốn rút tay ra, “Chỉ chảy chút máu thôi, anh không cần phải khẩn trương như vậy.”

Mặt Kiều Thừa Huân u ám hơn, đáy mắt không có một chút cảm xúc nào, tay vẫn nắm lấy tay cô như cũ, còn cố ý dùng đầu lưỡi đụng vào ngón tay cô.

Làm thân thể thiếu nữ chấn động, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng lên.

Mà người đàn ông cũng không dễ chịu, trong cơ thể có luồng nhiệt trào ra, hối hận vì tự mua dây buộc mình.

Người ngoài vẫn luôn bị nhét miệng đầy thức ăn cho chó, có người vui mừng có người phẫn nộ.

Cha mẹ Kiều và ông cụ Kiều nhìn đôi vợ chồng ân ái, trong lòng tất nhiên là cao hứng, mà mặt Vạn Mỹ Trân và Phượng Vũ đều sắp thối hơn rồi.

Kiều Thừa Huân mút đầu ngón tay thiếu nữ, lưu luyến buông tay ra, trầm giọng nói, “Tôi không khẩn trương, đau lòng mà thôi.”

Ôn Đề Nhi: “…”

Kỹ năng diễn của Kiều Diêm Vương… Rất giỏi.

Phượng Vũ và Vạn Mỹ Trân nhìn thấy hình ảnh như vậy, mặt đều biến đen vài phần, một người dùng lực nắm chặt chiếc đũa, một người dùng lực ăn một miếng thịt, hận không thể giết chết Ôn Đề Nhi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.