Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 62: Cút ra khỏi phòng tôi, mau cút!




Ban đêm, sau khi Ôn Đề Nhi tắm rửa xong, cầm lấy di động đã nạp đầy một nửa, nhắn tin cho Đường Vực Tân: Vừa rồi di động của em hết pin.

Đường Vực Tân: Vừa rồi em làm anh sợ muốn chết, anh còn tưởng rằng em xảy ra chuyện gì.

Ngự tỷ hung mãnh: Em có thể xảy ra chuyện gì chứ, về nhà muộn bị Kiều Diêm Vương mắng một trận, tức chết em rồi.

Cốc cốc cốc.

Cửa đột nhiên có tiếng gõ, trái tim Ôn Đề Nhi bị kéo lên, muộn thế này rồi là ai thế?

Lúc trước từng bị gõ cửa vài lần, lúc này cô rút kinh nghiệm, đi đến phía sau cửa, hỏi trước: “Ai thế?”

Nếu là Kiều Diêm Vương, đánh chết cô cũng không mở cửa.

“Tôi.” Đúng là giọng Kiều Diêm Vương.

Ôn Đề Nhi nhíu mày lại, không lập tức mở cửa, hỏi anh qua cánh cửa: “Đã muộn thế này rồi có chuyện gì sao?”

“Mở cửa.” Người đàn ông ở ngoài cửa tích chữ như vàng, lạnh lùng nói.

Ôn Đề Nhi nghe không ra cảm xúc của Kiều Diêm Vương là gì, trong lòng có chút kháng cự, “Tôi muốn ngủ, anh có chuyện gì cứ nói như vậy đi.”

“Tôi có chìa khóa, tự giải quyết cho tốt.”

“…”

Đại gia nhà anh, Ôn Đề Nhi không cam lòng mở cửa ra một khe hở, lộ ra một phần tư khuôn mặt nhìn anh.

Khuôn mặt lạnh lùng u ám, giống như toàn bộ thế giới thiếu nợ anh mấy trăm vạn vậy.

Cô tức giận nói: “Đã muộn như vậy rồi anh có chuyện gì?”

Đôi mắt Kiều Thừa Huân đông cứng, đột nhiên vươn tay, thô lỗ đẩy cửa ra.

Thân thể Ôn Đề Nhi bị cửa đẩy, chân giẫm lên không, không khống chế được ngã ngồi dưới đất, nhất thời mông nở hoa.

“A…” Thiếu nữ kêu đau một tiếng, trong lòng càng căm tức hơn.

Cái tên lưu manh này, lại muốn làm gì cô đây?

Kiều Thừa Huân trừng mắt nhìn cô từ trên cao xuống, không nói một lời.

Ôn Đề Nhi chật vật đứng dậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, trong đôi mắt tràn ngập phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tôi không nên mở cửa cho anh!”

Môi mỏng của Kiều Thừa Huân khẽ cong lên, trong đôi mắt sâu không thấy đáy hiện lên vài phần trêu đùa, “Không phải hi vọng tôi yêu cô sao, nói không chừng cô cởi hết quần áo, tôi sẽ không nhịn được muốn ăn cô.” 

“Anh, sắc lang!” Ôn Đề Nhi tức giận mắng một tiếng, hai tay không tự chủ được che trước ngực, sau đó giơ chân lên, đạp mạnh vào đùi anh, “Cút ra khỏi phòng tôi, mau cút!”

Lực đạp vào đùi anh rất mạnh, thân thể người đàn ông hoàn toàn không nhúc nhích, trái lại gợi lên hứng thú của anh.

Bước lên trước, cánh tay dài vươn ra, dễ dàng kéo cô dậy.

“Kiều Thừa Huân, anh buông ra!” Khuôn mặt xinh đẹp của Ôn Đề Nhi hoảng hốt, người đàn ông đáng sợ này, không phải muốn ném cô ra ngoài cửa sổ đấy chứ?

F*ck!

Đang định mắng chửi, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam khàn khàn, “3 giờ chiều ngày mai về nhà mừng thọ ông nội, hai giờ ở nhà đợi tôi.”

Ôn Đề Nhi ngẩn người, đêm khuya đến vì nói với cô chuyện này sao?

Mẹ nó, có bệnh à!

Thiếu nữ buồn bực đẩy anh ra, “Đã biết, buông!”

Kiều Thừa Huân làm như không có việc gì buông tay ra, ánh mắt lại nhìn khuôn mặt tròn nhỏ nhắn quật cường của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.