Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 59: Cô ở bên ngoài lêu lổng cái gì?




“Người biết chuyện đã để lộ ra, thần tài số một thủ đô Kiều Thừa Huân đã cùng bạn gái bí mật lĩnh giấy chứng nhận, hôm nay đã lộ ra thân phận bạn gái thần bí này.

Ôn Đề Nhi, năm nay vừa tròn 20 tuổi, học Đại học truyền thông khoa tin tức chuyên nghiệp, sắp học ĐH năm 3.

Tướng mạo thanh thuần đáng yêu, khuôn mặt phẫu thuật thẩm mỹ cực kỳ thối nát, cười rộ lên có phần giống người chưa thành niên (Hóa ra anh Kiều thích cô gái thanh thuần).

Theo lời đồn, Ôn Đề Nhi ở Đại học A đêm thường xuyên không về nhà ngủ, thậm chí còn đánh một nữ sinh bên ngoài trường học trọng thương, ngoài ra còn có lời đồn, Ôn Đề Nhi từng được nhà giàu bao nuôi, từ ông cụ sáu bảy mươi tuổi cho đến tiểu thịt tươi mười tám, khẩu vị rất nặng.

Như vậy, Ôn Đề Nhi và Kiều Thừa Huân quen nhau như thế nào? Vấn đề này làm cho người ta suy nghĩ sâu xa.”

Xem xong tin tức này, Ôn Đề Nhi chẳng thèm ngó tới.

Đêm không về ngủ là vì cô chơi trò chơi ảnh hưởng đến bạn cùng phòng, cho nên ra tiệm net ngồi; chuyện đánh trọng thương nữ sinh thực ra là, có nữ sinh bị xe đụng ngã, cô tốt bụng đưa người ta đi bệnh viện, kết quả bị người nhà nữ sinh đó lừa gạt; còn chuyện bao nuôi, thực ra là do cô tung.

Chậc chậc, không được, cô không thể bôi đen mình nữa.

Nếu muốn làm Kiều Diêm Vương yêu cô, nhiệm vụ quan trọng nhất là xóa những vết bẩn nhân sinh trước đây.

Cho nên, hôm nay bắt đầu rửa sạch thôi!

Đang suy nghĩ, đột nhiên có bạn gửi tin đến: Ngự tỷ, cô ăn bát mỳ mà đi lâu như vậy, còn muốn thi đấu nữa không?

[Ngự tỷ hung mãnh] Đợi một lát, tôi còn hai miếng nữa. 

[Bệnh dịch hạch] Nhanh lên, còn thiếu cô thôi.

[Đầu viên đạn] Ngự tỷ, đừng ăn nữa, tất cả mọi người đang đợi ngự tỷ dũng mãnh trở về đó.

Ôn Đề Nhi ăn như hổ đói xong mỳ, nhanh chóng trở về đội ngũ.

Kiều Diêm Vương là cái quái gì, trò chơi quan trọng nhất, chuyện rửa sạch đợi cô giết xong rồi hãy nói.

… …

Kiều Thừa Huân bận rộn đến bảy giờ tối mới về đến nhà.

Thay dép lê, thả lỏng cà-vạt đi vào trong toilet.

Sau khi rửa tay xong đi vào nhà ăn theo quán tính, ngồi ngay ngắn vào chỗ ngồi.

Bộ Khinh Khinh đi tới xới cơm, báo cáo: “Cậu chủ, vừa rồi mợ chủ gọi điện thoại về, nói có khả năng cô ấy sẽ về nhà muộn, bảo anh ăn cơm trước không cần đợi cô ấy.”

Kiều Thừa Huân nghe xong không có phản ứng gì, người phụ nữ đó muốn dùng thủ đoạn cấp thấp này hấp dẫn sự chú ý của anh, không có cửa đâu.

Bắt đầu ăn cơm.

Bộ Khinh Khinh do dự một lát, nổi lên dũng khí nói: “Cậu chủ, đã muộn thế này rồi, mợ chủ không nói đang ở chỗ nào, anh không gọi điện thoại hỏi cô ấy một chút sao?”

Đôi mắt Kiều Thừa Huân thâm sâu, phút chốc hiện lên một tầng âm trầm.

Người phụ nữ đó lêu lổng ở chỗ nào liên quan gì đến anh, không quan tâm.

Trong đầu lại suy nghĩ, nghĩ đến hôm nay ở quán rượu Đế Hào, nhìn thấy một màn cô khóc lóc ở trong lòng người đàn ông khác.

Đáng chết, anh thật sự sợ cô đi thuê phòng với tên họ Đường kia.

Nghĩ đến đây, anh cầm lấy di động, gọi điện thoại cho cô.

Sau khi gọi được, bên kia truyền đến tiếng nhạc êm tai, hình như là một bài hát bằng tiếng Anh.

Đôi mắt Kiều Thừa Huân âm u, không trầm mặc trước sau như một, mở miệng chất vấn: “Cô ở bên ngoài lêu lổng cái gì?”

Cô gái dùng loại ngữ khí không chút để ý trả lời: “Chồng thân ái, bây giờ tôi bận rộn nhiều việc, lát nữa sẽ gọi điện thoại lại cho anh, yêu anh… moa~”

Nói xong liền tắt điện thoại.

Sắc mặt Kiều Diêm Vương nhất thời đen lại.

Cùng lúc đó, tiệm net.

Ôn Đề Nhi không chơi trò chơi, mà mở ra một đống trang lộn xộn, ánh mắt chuyên chú nhanh chóng đảo qua mỗi chữ, mười ngón tay dài nhỏ thỉnh thoảng sẽ gõ bàn phím một phen.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.