Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 51: Cô là vợ của anh, người của anh




Hai người ầm ĩ đi vào trong đại sảnh, hoàn toàn không phát hiện ra có hai đôi mắt từ lúc bọn họ đi vào đại sảnh, liền theo dõi bọn họ.

Phượng Vũ nhìn đôi nam nữ đùa giỡn với nhau, trong lòng sung sướng, quả nhiên Ôn Đề Nhi là người phụ nữ đê tiện, vậy mà ở nơi này câu tam đáp tứ với đàn ông khác.

Ha ha, lúc này bị anh Thừa Huân bắt được rồi!

Rốt cuộc cũng có thể đúng lý hợp tình tố cáo: “Anh Thừa Huân, anh xem chị dâu kìa, cùng người đàn ông khác ôm ôm ấp ấp, quan hệ giống như không tầm thường, lúc trước em nói trên mạng có người nói những tin này, hóa ra thật sự không phải tin đồn vô căn cứ.”

Đôi mắt Kiều Thừa Huân lạnh lẽo, ngóng nhìn đôi nam nữ ‘Thân mật khăng khít’ cách đó không xa.

Khuôn mặt vốn cao ngạo lạnh lẽo, trong khoảnh khắc đen lại, toàn thân tản ra hơi lạnh vô hình.

Lạnh lẽo… Không khí giống như ngưng tụ lại.

Hóa ra cô gọi ‘Bạn thân lớn lên cùng nhau từ nhỏ’, là đàn ông.

Sự thật bày ra trước mắt, cô nói dối.

Tuy chỉ là kết hôn giả, nhưng chết tiệt, thấy cô cùng người đàn ông khác tán tỉnh nhau, trái tim anh không cách nào dễ dàng tha thứ loại chuyện này.

Cô là vợ của anh, cũng là người phụ nữ duy nhất của anh.

Anh có thể không ngại cô ‘Không thành thật’ với anh, nhưng tuyệt đối không thể tha thứ cô ‘Không trung thành’ với hôn nhân, cũng biến thành không trung thành với anh.

Đúng vậy, anh để ý cô cho anh đội nón xanh.

Lấy ra điện thoại, gọi điện thoại cho cô.

Ôn Đề Nhi vừa mới ngồi xuống, còn chưa kịp gọi cơm, di động lại vang lên.

Vừa nhìn tên hiển thị, đúng là Kiều Thừa Huân.

Hả?

Kiều Diêm Vương một ngày kiếm bạc tỷ vậy mà chủ động gọi điện thoại cho cô, chẳng lẽ có chuyện tốt gì sao?

“Alo?”

“Cô ở đâu?” Ngữ khí thâm trầm, nghe không ra là cảm xúc gì.

Ôn Đề Nhi vẫn chưa ý thức được mình đang ở trong tầm mắt của đối phương, cười ha ha nói: “Tôi ở quán rượu Đế Hào, có chuyện gì sao?”

“Với ai?”

“Bạn thân của tôi, không phải đã nói với anh rồi sao.”

“Nam hay nữ?”

“Nam.”

Nghe câu đó, khuôn mặt đen xì của Kiều Thừa Huân không lý do biến dịu dàng một phần.  Cô trái lại khá thành thực.

“Bạn thân nam sao?”

Nghe ngữ khí nghi ngờ của Kiều Diêm Vương, Ôn Đề Nhi cảm thấy là lạ chỗ nào đó, thành thật trả lời: “Đúng, là bạn thân nam.”

“Ở bên ngoài đừng quên thân phận của cô.”

“Lúc nào tôi cũng nhớ kỹ mà, không cần anh đặc biệt gọi điện thoại nhắc nhở tôi đâu…”

Ôn Đề Nhi càng nghĩ càng thấy lạ, không có đạo lý nha, sao Kiều Diêm Vương có thể đột nhiên quan tâm cô ở cạnh ai?

Đinh - -

Cô nghĩ ra!

Đôi mắt thoáng kinh hoảng nhìn bốn phía, thật sự thấy được Kiều Thừa Huân và Phượng Vũ ở một góc đại sảnh.

Mẹ kiếp… Sao Kiều Diêm Vương lại có thể ở nơi này?

“Ha ha ha…” Ôn Đề Nhi cười xấu hổ, chột dạ mở to mắt nhìn về phía khác.

“Bị anh thấy được rồi, tôi và Đường Quả ở cùng cô nhi viện Xuân Nha, chúng tôi như người nhà yêu thương lẫn nhau, là như vậy đấy.”

Kiều Thừa Huân nghe cô thẳng thắn thành khẩn nói, cái gai ở trong lòng hơi buông lỏng một chút.

Thu hồi tầm mắt nhìn cô, trầm giọng nói: “Chú ý ảnh hưởng.”

Nói xong liền tắt điện thoại.

Phượng Vũ thấy sắc mặt của anh nhu hòa lại, trong lòng có chút nghi ngờ, thăm dò nói: “Anh Thừa Huân, Ôn Đề Nhi nói thế nào?”

Đôi mắt lạnh lùng của Kiều Thừa Huân đông cứng, liếc mắt nhìn cô ta một cái, “Liên quan gì đến cô?”

“A…” Phượng Vũ im miệng một lát, nhanh chóng giả bộ đáng thương, “Em lo lắng anh Thừa Huân bị người ta cho đội nón xanh…”

Trong đáy mắt Kiều Thừa Huân lóe lên chút chán ghét, lạnh giọng nhắc nhở: “Bớt quan tâm chuyện của tôi đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.