Đoan trang đúng mực... Loại hình tượng này cách Ôn Đề Nhi vô cùng xa.
Kiều Thừa Huân là người tiếc chữ như vàng, dặn dò mấy câu xong thì đi lên lầu mất rồi.
Ôn Đề Nhi cũng ăn xong, lau miệng, cầm chi phiếu và danh thiếp rời khỏi bàn ăn.
Muốn đi ra ngoài ngắm phong cảnh, bỗng nhiên nhớ tới việc gì, nhanh chóng đi lên lầu.
Lên lầu hai, trên hành lang xa hoa huy hoàng không có một bóng người.
Quái lạ, Kiều Diêm Vương ở phòng nào?
Ôn Đề Nhi chạy đến từng phòng gõ cửa, "Cậu Kiều?"
Lúc gõ đến phòng thứ ba, cuối cùng là có đáp lại, "Mời vào."
Ôn Đề Nhi đẩy cửa vào.
Đây là phòng làm việc, Kiều Thừa Huân ngồi ngay ngắn trước bàn xem gì đó, thấy cô đến cũng không ngẩng đầu.
"Cậu Kiều, "
"Sửa lại."
Ôn Đề Nhi dừng một chút, "Anh Kiều?"
"..."
"Kiều Thừa Huân?"
"..."
Đại gia, ông phật Kiều đúng là khó hầu hạ!
Cô bất chấp giá nào, "Thừa Huân."
"Chuyện gì?" Cuối cùng Kiều Diêm Vương cũng mở miệng vàng.
Ôn Đề Nhi chạy nhanh đến trước bàn, cười tít mắt nói: "Anh còn chưa nói cho tôi biết mật mã chi phiếu đó."
"Mật mã một đến sáu."
"..."
Nằm máng, loại mật mã này cũng được?
"Cái này, tôi có thể biết trong đó có bao nhiêu tiền sao?" Để trong lòng cô có tính toán.
"300 vạn."
"..."
Một tấm chi phiếu có 300 vạn, mật mã là 123456.
Ừ, có thể, rất mạnh mẽ.
"Vậy thì tôi không quấy rầy cậu Kiều nữa, " Ôn Đề Nhi ý thức được mình nói sai, nhanh chóng chuồn mất.
Kiều Thừa Huân từ từ ngẩng đầu, trong đôi mắt sâu thẳm chỉ có thể nhìn thấy bóng hình xinh đẹp của cô, rất nhanh đã biến mất ngoài cửa.
Thu hồi tầm mắt, khóe mắt bị ảnh chụp trên góc bàn hấp dẫn.
Trong ảnh là một cô bé buộc tóc tết hai bên, mặt cười trong sáng đáng yêu, nụ cười tinh khiết, đôi mất trong veo thông minh kia, giống như có phép màu, có thể tinh lọc tâm hồn người ta.
Trong đáy mắt thâm đen trồi lên một tia thương cảm, môi mỏng khẽ mở, "Tư Tư..."
...
Ban đêm, trong phòng Ôn Đề Nhi.
Tiếng bàn phím và chuột đầy nhịp điệu, thường thường truyền ra tiếng rống giận dữ của cô gái.
"Mau mau mau, quay lại, quay lại!"
"Ngu xuẩn, anh chạy trước Boss làm gì, quay về đánh, mau quay về!"
"Mẹ tôi, thầy thuốc cô có thể đánh quái đành hoàng không, đừng có thêm máu cho Boss nữa được không? Bà đây cầu xin cô đó..."
Rạng sáng là lúc Ôn Đề Nhi bận nhất, mặc dù thay đổi hoàn cảnh mới, cũng hoàn toàn cảm giác không có không quen, cô chưa bao giờ chọn chỗ chơi game.
Ai ngờ, phòng ngủ giữa đối diện.
Kiều Thừa Huân nghe thấy tiếng kêu líu ríu của cô gái, nằm ở trên giường xoay người qua lại, không thể ngủ yên.
Người phụ nữ chết tiệt, bây giờ là mấy giờ mà còn đang chơi game!
Lửa giận dưới đáy lòng ngưng tụ lại, càng ngày càng lớn lên, cuối cùng đến mức bùng nổ.
Không thể chịu được nữa!
"Thùng thùng thùng!" Kiều Thừa Huân dùng sức gõ vang cửa phòng đối diện, nhưng mà Ôn Đề Nhi trong phòng, đang mang tai nghe giết Boss, hoàn toàn không nghe thấy tiếng đập cửa.
Đợi hơn mười giây sau, kiên nhẫn của Kiều Thừa Huân bị tiêu hao cạn kiệt, xoay người đi đến phòng làm việc.
Cầm một chuỗi chìa khóa đi trở về rất nhanh, trực tiếp mở cửa đi vào.
Bước chân của người đàn ông cực nhanh, nện bước vững vàng, phát ra tiếng bước chân đặng đặng, nhưng mà cô gái không hề phát hiện.
Ôn Đề Nhi ngồi xếp bằng trên ghế, trên người chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, cup C trước ngực hiện ra, theo động tác gõ bàn phím của cô, gạn đục khơi trong mà rung động.
Trong màn hình máy tính, một đội ngũ đại thần đang cướp đoạt thủ sát trong phó bản khai hoang*, id trong trò chơi của Ôn Đề Nhi tên là "Ngự Tả Hung Hãn", là chiến sĩ đánh gần, rất xứng với hình tượng của cô giờ phút này.
*thủ sát trong phó bản khai hoang: đội ngũ đầu tiên qua được Boss của phó bản mới ra mắt
Mắt thấy thủ sát sắp tới tay, cô gái mừng rỡ, bỗng nhiên tai nghe bị người ta cướp đi.