Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 170: Tôi đã sớm nhắc nhở cô




Kiều Thừa Huân nhìn dáng vẻ đau đớn của cô, lòng anh không khỏi tự trách vì sự bất cẩn của mình, nhưng lúc này không phải lúc để tự trách, nhanh tay để mấy cái bông sang một bên, nhanh chóng ôm lấy cô.

"Đừng lộn xộn."

"Anh, anh muốn đưa tôi đi đâu?"

Ôn Đề Nhi lần đầu tiên đối mặt với bóng tối lâu như vậy, tâm tràn đầy sợ hãi, hai tay ôm chặt lấy cổ người đàn ông, chỉ sợ anh ném cô xuống.

Cảm nhận được sự bất an của cô gái, Kiều Thừa Huân dùng sức ôm chặt eo nhỏ của cô, cuối cùng nhẹ nhàng đặt cô xuống cạnh bồn tắm.

Lấy xuống một cái khăn tăm, sau khi thấm ướt, nhẹ nhàng lau trên mắt cô, cùng với hai khóe mắt dính nước thuốc của cô.

"Đừng nhắm mắt chặt như thế, thả lỏng ra, từ từ mở to mắt ra thử xem."

"Ách...."

Ôn Đề Nhi ngoan ngoãn nghe theo, động tác vô cùng chậm chạp, nhưng trên mắt vẫn lưu lại đau xót, nước mắt không không chế được chảy xuống.

"Vẫn rất đau, tôi sẽ không mù chứ?"

"Tôi dùng nước rửa cho cô một chút."

Kiều Thừa Huân vốn không muốn rửa nước sau khi đã vất vả bôi thuốc lên cho cô, nhưng xem ra bây giờ không rửa không được.

Ôm cô gái đến gần, để cô cúi xuống, sau đó mở vòi hoa sen, cột nước phun lên trên mặt cô, rồi nhẹ nhàng giúp cô rửa qua mắt.

"Đỡ hơn chút nào không?"

"Ừm, không đau như vậy nữa."

Kiều Thừa Huân tắt nước, để cô ngồi xuống, sau đó lấy khăn mặt đến lau khô mặt cho cô.

"Bây giờ thử mở mắt to ra xem nào."

Ôn Đề Nhi cẩn thận mở mắt ra, mắt không còn đau, tầm mắt cũng trở lại rõ ràng.

"Ha ha, tôi có thể nhìn rồi!" Ôn Đề Nhi vui vẻ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông, thiếu chút nữa nhào qua ôm anh, nhưng lý trí giúp cô kiềm chế xúc động.

Kiều Thừa Huân hơi mỉm cười, nội tâm cũng vui vẻ giống như cô, vô tình nhìn thấy đôi mắt tràn đầy tơ máu của cô, mắt lạnh rất nhanh trầm xuống, trong lòng sinh ra một cỗ phiền muộn không rõ.

Bỗng nhiên đứng dậy, đi ra khỏi toilet.

Ôn Đề Nhi sửng sốt, đột nhiên Kiều Diêm Vương lại mặt đen là ý gì?

Cô có nói bậy gì sao?

Nhanh chóng bước ra theo, gọi anh lại: "Kiều Diêm Vương!"

Kiều Thừa Huân dừng bước, mặt bình tĩnh nhìn cô, "Gọi lại."

"Hi~" Ôn Đề Nhi nghịch ngợm le lưỡi, bộng nhiên nhớ tới việc chính, nhanh chạy tới hỏi anh, "Chồng già, Phượng Vũ không có việc gì chứ?"

Nếu Phượng Vũ xảy ra chuyện gì, đoán chừng anh sẽ không lạnh nhạt đứng trong phòng mà bôi thuốc cho cô.

Kiều Thừa Huân trở lại bên giường ngồi xuống, trầm giọng nói: "Lại đây nằm xuống."

"Vẫn muốn bôi sao?" Ôn Đề Nhi mặt như đưa đám, từ từ đến giường nằm xuống.

Lúc này cô đã có bài học, trực tiếp nhắm mắt lại, sợ thuốc lại dính vào trong mắt mình.

Kiều Thừa Huân một lần nữa cầm bông tăm, chấm một ít nước thuốc, nhẹ nhàng bôi thuốc cho cô, vừa cảnh cáo: "Về sau ít qua lại với mấy người phụ nữ nhàm chán đó đi."

Ôn Đề Nhi bỗng chốc mở to mắt, tròng mắt đảo qua một vòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông.

"Anh nghĩ tôi muốn chắc, là bọn họ tự mình tới tìm tôi, nếu tôi không tới cho họ mặt mũi, làm sao khi về có thể báo cáo kết quả cho mẹ anh, làm người hai mặt cũng rất khó đấy."

"Tôi đã sớm nhắc nhở cô, không muốn đi có thể không đi."

"Vâng vâng vâng, lần sau có đánh chết tôi cũng không đi." Ôn Đề Nhi cười ha ha, rất khó chịu dáng vẻ như việc không liên quan đến mình của Kiều Diêm Vương nhưng anh vẫn muốn trách cứ cô.

Anh đâu có biết trong buổi tiệc có bao nhiêu mạo hiểm kích thích, nếu không phải cô nhanh trí, thì người nằm ở bệnh viện hôm nay chính là cô.

Nói đi cũng phải nói lại, không biết hai đóa Bạch Liên Hoa kia đã bỏ gì vào ly nước chanh?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.