Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 129: Chồng yêu à, tôi đến rồi




Dáng vẻ nữ thần, vì mộng tưởng vì tương lai mà phấn đấu khiến cho Ôn Đề Nhi nhịn không được muốn ra tay lạt thủ tồi hoa.

(*) Lạt thủ tồi hoa: ra tay đột ác, không vì sắc đẹp mà nương tay

Cố ý đề cao âm lượng nói: "Mỹ Trân, chúng ta là bạn tốt, coi như cô phỏng vấn thất bại cũng không sao, tôi sẽ nói với chồng tôi một tiếng, để anh ấy mở cửa sau cho cô."

Lời này vừa nói ra, ánh mắt tất cả mọi người đều quét tới.

"Cô nữ sinh mặc hàng vỉa hè kia là ai?"

"Nghe khẩu khí của cô ta, hình như chồng của cô ta làm trong Tập đoàn Kiều thị, mà cô ta còn là bạn của cô gái cao ngạo kia."

"Kỳ thật cô gái kia khí chất rất tốt, tôi đoán có thể trong nhà cô ta có quá nhiều tiền nên mới cố ý mặc hàng vỉa hè, hiện tại rất nhiều thổ hào đều làm như thế, chính là vì tránh bị cướp."

"Xong đời, cô gái cao ngạo kia quen biết với vợ của quản lí cao cấp của Tập đoàn Kiều thị, người ta tùy tiện mở cửa sau liền có thể tiến vào, chúng ta làm sao bây giờ?"

...

Dù sao cũng là đã được giáo dục qua, rất nhanh liền có người nhận rõ thế cục, đầu mâu nhao nhao chỉ về hướng Vạn Mỹ Trân.

Vạn Mỹ Trân mặt đen so với đít nồi còn đen hơn, tiện nhân đáng chết, cô ta đang nói hươu nói vượn cái gì thế!

Cô mà cần loại tiện nhân này giúp cô sao? Nói đùa!

Rõ ràng tức giận đến muốn đánh người, nhưng lại không được thất lễ tại trước mặt nhiều người như vậy, nghiến răng nghiến lợi trả lời: "Không cần cô xen vào việc của người khác, tự tôi có thể giải quyết."

Đáng tiếc, trong lòng những người phỏng vấn khác, Vạn Mỹ Trân đã bị đóng nhãn hiệu "Đi cửa sau".

Những người kia lại càng nói càng lớn tiếng, giống như là cố ý muốn nói cho cô nghe.

"Khó trách người ta mặc một thân hàng hiệu đến, nguyên lai là có chỗ dựa!"

"Tập đoàn Kiều thị tốt xấu gì cũng là tập đoàn top 500 thế giới, hẳn là sẽ không tùy tiện cho người ta đi cửa sau chứ?"

"Tôi cũng cảm thấy vậy, vạn nhất cô gái mặc hàng hiệu kia rất có tài thì sao? Hết thảy vẫn là chờ phỏng vấn đi."

"Chờ đi, là gà rừng hay là phượng hoàng, tôi tin tưởng giám khảo phỏng vấn của Tập đoàn Kiều thị có thể xem rõ."

...

Vạn Mỹ Trân tức giận đến sắp nổ, quay người nhìn về phía đám người kia, cả giận nói: "Mấy người nói hươu nói vượn cái gì? Tôi không cần bất luận kẻ nào mở cửa sau cho tôi!"

Ôn Đề Nhi nín cười, kịp thời bổ đao: "Thật xin lỗi, Mỹ Trân, là tôi không biết nói chuyện, cô lợi hại như vậy, làm sao lại phỏng vấn thất bại, là tôi đã buồn lo vô cớ rồi."

"Đừng nói nữa!" Vạn Mỹ Trân không thể nhịn được nữa, cắt ngang lời nói của Ôn Đề Nhi: "Ôn Đề Nhi, cô tới chỗ này làm cái gì?"

"Đương nhiên là tới tìm chồng tôi rồi, hì hì..." Ôn Đề Nhi cười xán lạn như một đóa hoa: "Vậy tôi đi vào trước, gặp lại sau."

Dứt lời, quang minh chính đại đi vào Tập đoàn Kiều thị, chỉ lưu lại cho đám người một cái bóng lưng tiêu sái.

...

Văn phòng Tổng giám đốc.

Ôn Đề Nhi làm bộ gõ cửa ba cái, cũng không đợi trả lời liền trực tiếp đẩy cửa vào.

Người đàn ông ngồi trước bàn sách, hai chân thon dài tự nhiên, âu phục vừa vặn tôn lên dáng người hoàn mỹ, ống tay áo cuốn lên một chút lộ ra màu da lúa mạch, một bên tay còn đeo một chiếc đồng hồ cao cấp.

Kiêu ngạo và lạnh lùng, tỏa ra một luồn khí lạnh vô hình, để cho người ta không dám tùy tiện tới gần.

Hết lần này tới lần khác, Ôn Đề Nhi có chín cái gan, dám can đảm tới gần anh.

"Chồng yêu à, tôi tới rồi."

Người đàn ông trước mặt ngước mắt lườm cô một chút, tiếp tục xem văn kiện.

Ôn Đề Nhi nhíu mày, bước nhanh đi đến trước bàn sách, đập bàn nói: "Anh gọi tôi tới làm cái gì, mau nói, tôi rất bận rộn."

Khuôn mặt Kiều Thừa Huân tối sầm, ưu nhã buông văn kiện xuống, đứng dậy đi đến trước mặt cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.