Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 127: Mì còn người còn, mì mất người mất




Kiều Thừa Huân chỉ cắn môi cô một chút chứ anh cũng không có ý định hôn cô, anh biết phải có chừng mực, nếu lại hôn nữa, sợ vết thương sau gáy cô lại vỡ ra.

Bàn tay ấm áp nhẹ nhàng mân mê khuôn mặt trắng nõn của cô, trầm giọng nói: "Hôm nay đừng tắm rửa, nếu không... chúng ta gặp nhau trên giường."

Ôn Đề Nhi: "..."

Lưu manh!

Cặn bã! Khốn nạn!

Du côn háo sắc! Xéo đi!

...

Kiều Thừa Huân cầm cái cái hòm thuốc lên, muốn đi ra ngoài.

Lúc đứng dậy, vô tình trông thấy một thùng mì tôm nơi góc tường, anh không nói một lời, đi đến góc tường, ôm thùng mì tôm lên.

"Mì của tôi..." Ôn Đề Nhi vội vàng đuổi theo, nhanh chóng chặn ở trước mặt anh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mì còn người còn, mì mất người mất!"

Vừa dứt lời, anh để mì xuống, hôn lên môi anh đào của cô, phát ra một tiếng “chụt” dễ nghe.

Dưới sự kinh ngạc của thiếu nữ, Kiều Thừa Huân điềm nhiên như không có việc gì bỏ đi.

Chờ đến lúc Ôn Đề Nhi kịp phản ứng, Kiều Thừa Huân đã đi xa.

"A a a a!" Ôn Đề Nhi kém chút phát nổ tại chỗ!

...

Hôm sau.

12 giờ trưa 14 phút, cao ốc tập đoàn Kiều thị.

Kiều Thừa Huân ngồi ngay ngắn trước bàn làm việc trong văn phòng tổng giám đốc, buông xuống một phần văn kiện cuối cùng, liếc nhìn đồng hồ, lông mày hơi nhăn lại.

Ôn Đề Nhi đáng chết, lại dám đến trễ, chờ lát nữa sẽ cho cô biết tay.

Cộc cộc cộc.

Tiếng gõ cửa vang lên, Vương Hữu Vỹ từ bên ngoài đi vào: "Ông chủ, anh không đi ăn cơm trưa sao?"

Kiều Thừa Huân nhìn ra cửa, trầm giọng hỏi: "Ôn Đề Nhi đã tới chưa?"

Bà chủ sắp tới?

Vương Hữu Vỹ sửng sốt một chút, lắc đầu nói: "Vẫn chưa tới."

Kiều Thừa Huân muốn lấy điện thoại gọi điện, nhưng nghĩ nghĩ lại thôi.

Ôn Đề Nhi điên khùng kia, luôn thích làm trái ý anh, nói không chừng bây giờ vẫn còn la cà ở đâu đó.

Thôi thì chờ một chút cũng được, anh cũng lười gọi điện.

"Anh đi ăn trước đi, không cần chờ tôi."

Vương Hữu Vỹ muốn nói lại thôi, do dự nửa ngày, mới liều chết hỏi: "Ông chủ, anh muốn chờ bà chủ đến rồi mới cùng nhau ăn cơm trưa sao?"

Kiều Thừa Huân sầm mặt, đáy mắt lóe lên một hơi khí lạnh, không nói gì, chỉ dùng ánh mắt liền biểu đạt anh đang không vui.

Vương Hữu Vỹ rụt cổ một cái: "Vậy tôi đi ăn cơm trước." Nói xong chuồn mất.

Kiều Thừa Huân cúi đầu nhìn về phía điện thoại, yên lặng vài giây đồng hồ, mới chầm chậm chuyển ánh nhìn qua một bên, một lần nữa cầm văn kiện lên xem.

...

Kiều Hào Uyển.

Ôn Đề Nhi nằm ở trong nhà nửa ngày, một mực suy nghĩ đến 1 giờ chiều mới đi ra ngoài.

Hôm qua Kiều Diêm Vương có dặn dò cô, muốn cô hôm nay tới công ty một chuyến.

Mặc dù rất không muốn đi, nhưng vì để tránh cho phiền phức, cô vẫn nên ngoan ngoãn đi qua nhìn một chút tình coi huống như thế nào.

Vì biểu đạt tâm tình bất mãn, Ôn Đề Nhi cố ý chọn phương tiện giao thông chậm nhất - xe buýt, ngồi xe 45 phút mới đến cao ốc Kiều thị.

Bởi vì lần trước đã đến một lần, Ôn Đề Nhi đi vào rất thuận lợi, trên đường đi cũng không bị ai ngăn cản.

Lên tới tầng 18.

Sau khi ra thang máy, nhìn thấy một đám phụ nữ đủ loại đang đứng ở trước ở sảnh lớn.

Tất cả đều trang điểm lòe loẹt, có mặc đồng phục, có mặc lễ phục, còn có người ăn mặc rất gợi cảm, rất gái già trong quán bar.

Muôn hoa khoe sắc thắm, cảnh tượng rất náo nhiệt, người không biết còn nghĩ là mình đi nhầm vào hội trường ra mắt nào đó.

Ôn Đề Nhi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn Logo tập đoàn Kiều thị, không đi nhầm mà?

Đột nhiên Ôn Đề Ngi phát hiện, trong trăm đóa hoa đứng đấy có một đóa hoa trắng quen thuộc, không phải là Vạn Mỹ Trân sao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.