Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 124: Tên vô lại, tên háo sắc chết tiệt




Ôn Đề Nhi bị anh hôn đến choáng váng, vành môi cũng sưng lên, miệng há ra, cả buổi cũng chưa nói được lời nào.

Kiều Thừa Huân mị mị cười, nụ cười mang theo khí diễm vương giả khi dành được thắng lợi, rất là bá khí xoay người rời đi.

Ôn Đề Nhi bỗng nhiên lấy lại tinh thần, chửi ầm lên: "Kiều Diêm Vương, tên vô lại, đồ háo sắc chết tiệt! Tôi muốn chiến tranh lạnh với anh cả đời!"

Nghe được thanh âm vừa tức giận vừa ngại ngùng của thiếu nữ, Kiều Thừa Huân bỗng cảm giác tâm tình thật tốt.

...

Bên góc tường.

Bộ Khinh Khinh nghe thấy tiếng rống giận dữ của mợ chủ, trong lòng thấy rất khó chịu, nếu tiếp tục như vậy nữa, cậu chủ và mợ chủ không biết đến lúc nào mới có thể sinh em bé.

Xem ra đã đến lúc cô phải ra tay...

Lấy điện thoại di động ra, cho gọi điện thoại cho ông chủ.

"Ông chủ, là tôi, Khinh Khinh.”

Một giọng nói già nua từ bên kia điện thoại truyền tới, trong giọng nói còn mang theo chút kích động: "Khinh Khinh, hai đứa bọn nó có tiến triển gì mới không?"

Bộ Khinh Khinh hít một hơi trả lời: "Còn không có, mới nãy cậu chủ và mợ chủ lại cãi nhau, mợ chủ còn nói muốn chiến tranh lạnh với cậu chủ cả đời."

Tại nhà cũ của nhà họ Kiều.

Ông Kiều tức giận nói: "Có phải thằng nhóc đó lại bắt nạt cháu dâu của tôi rồi đúng không?”

Ông còn nhớ lần trước Khinh Khinh báo cáo, có một đêm cháu nội ngoan của ông ăn cháu dâu ăn bảy tám lần, về phần tại sao ông biết là bảy tám lần, đương nhiên là thông qua sự miêu tả đặc sắc của Khinh Khinh mà đoán ra được.

Vốn nghĩ là lần đó có thể được ôm cháu cố rồi, không nghĩ tới cháu dâu trực tiếp muốn ly hôn, suýt chút nữa làm ông tức chết.

May là chỉ sau vài ngày hai người lại làm hòa.

Bộ Khinh Khinh lại nói: "Đúng vậy, ông chủ, hôm qua cậu chủ không cẩn thận đẩy mợ chủ một cái, mợ chủ té bị thương, chảy máu rất nhiều."

Ông Kiều tức giận đến suýt chút nữa là ngất đi, mấy chục năm không có nói lời thô tục cũng không nhịn được mắng một tiếng.

"Mẹ nó! Đồ bất hiếu này! Tôi lập tức gọi điện thoại cho nó!"

Nói xong liền cúp điện thoại.

Bộ Khinh Khinh cất điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này có ông chủ ra mặt, cậu chủ và mợ chủ có hi vọng.

...

Trong phòng sách.

Kiều Thừa Huân vừa mới ngồi xuống, liền nhận được điện thoại của ông nội, anh vừa nhấc máy là nghe tiếng ông chửi ầm lên.

"Thằng nhóc chết tiệt, nghe nói cháu đẩy Đề Nhi, hại con bé ngã bị thương, chảy rất nhiều máu đúng hay không? Có ai đối xử với vợ mình như cháu sao? Đồ bất hiếu, cháu có còn là cháu trai của ông già này nữa hay không, nếu còn, vậy cháu phải nghe lời ông, phải đối xử thật tốt với vợ mình!"

Kiều Thừa Huân nhanh chóng đưa di động rời xa lỗ tai, cho đến khi không còn nghe được tiếng gầm thét nữa, mới áp điện thoại vào tai.

Ở trước mặt ông nội, Kiều Thừa Huân xưa nay không tự cao tự đại, chậm rãi nói: "Ông nội, sáng sớm đã nổi giận như vậy, sẽ không tốt cho sức khỏe."

"Còn không phải do cháu sao!" Ngữ khí của ông rất gấp gáp, nói xong liên tục thở hổn hển.

Thấy ông như vậy Kiều Thừa Huân cũng không đành lòng, hạ thấp giọng nói: "Ông nội, cháu và Đề Nhi vừa mới kết hôn, bây giờ còn đang trong thời kỳ rèn luyện, ông đừng quan tâm mù quáng vậy có được không, chúng cháu rất tốt."

"Rèn luyện mà đẩy vợ mình ngã bị thương sao?"

"..."

"Thằng nhóc chết tiệt, đừng có giả chết, mau trả lời ông!"

Kiều Thừa Huân vuốt vuốt huyệt thái dương đang đau nhức, một khi ông nội giở trò lưu manh, anh cũng không ứng phó nổi, bèn thỏa hiệp nói: "Ông nội, ông cứ nói thẳng đi, ông muốn cháu làm thế nào?"

"Hừ..." ông Kiều tức giận nói: "Cháu đừng có gạt ông, đầu tiên đi xin lỗi Đề Nhi trước!"

Kiều Thừa Huân hít sâu một hơi, ở phương diện này, anh thừa nhận mình từng có sai, trầm giọng nói: "Ông nội, làm hại Đề Nhi bị thương cháu cũng rất áy náy."

Ông Kiều nghe đứa cháu chân thành nhận lỗi như vậy, cuối cùng cũng hạ hỏa: "Biết sai liền tốt, ngày mai tự mình xin nghỉ một ngày, dẫn Đề Nhi đi dạo."

Kiều Thừa Huân: "..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.