Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 100: Toàn bộ những lời nói và việc làm chửi bởi phỉ báng giữ lại truy cứu trách nhiệm pháp lu




Một lúc lâu sau, miễn cưỡng gật đầu.

“Vậy thì Đế Vương Uyển đi, em muốn có bể bơi loại này, còn có một vườn hoa lớn nữa, em thích trồng hoa, đúng rồi còn mua cho em một cái xe nữa, hay là anh mua cho em xe thể thao nhé.”

Nghe vậy, Kiều Thừa Huân thiếu chút nữa không nhịn được cười.

Vườn hoa lớn, bể bơi, xe thể thao… Người phụ nữ này đúng là nghĩ rất hay.

“Đợi hôn lễ kết thúc, chúng ta đi xem nhà.”

“Ừm.” Ôn Đề Nhi gật đầu.

Hai vợ chồng kẻ xướng người họa, làm mọi người ở trong hôn lễ trợn tròn mắt.

Giống như tất cả mọi người đã quên bây giờ là hôn lễ của ai, trong đầu chỉ nghĩ đến cuộc nói chuyện ngược cẩu của đôi vợ chồng Kiều thị.

Biệt thự ở Long Cảnh Uyển rẻ nhất cũng hơn một ngàn vạn, nhưng ở trong mắt Kiều Thừa Huân, đúng là là cực kỳ rẻ.

Mà Đế Vương Uyển là nơi xa hoa nhất thủ đô, khu biệt thự giá nhà cao nhất, biệt thự tiện nghi trọn bộ phải tám ngàn trở lên.

Kiều Thừa Huân muốn mua biệt thự ở Đế Vương Uyển cho vợ, còn cả xe thể thao nữa…

Những thứ này, đủ để mọi người ghen chết.  

Ôn Lệ Nhi đỏ mắt ghen tị, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.

Tiện nhân! Cô ta dựa vào cái gì có thể gả cho Kiều Thừa Huân, mà Kiều Thừa Huân lại mua cho cô ta nhiều thứ như vậy!

Mà cô thì sao?

Thiện Vũ cực kỳ ưu tú, nhưng đứng với Kiều Thừa Huân, hoàn toàn không phải cùng một cấp bậc, căn bản không cách nào so sánh được.

Không cam lòng!

Nhưng cô ta lại không thể không nhận rõ hiện thực, bây giờ là hôn lễ của cô ta, mà không phải nơi diễu võ dương oai của đôi cẩu nam nữ chết tiệt đó!

Nghĩ đến đây, Ôn Lệ Nhi đẩy đẩy cánh tay Khương Thiện Vũ, nhắc nhở: “Thiện Vũ, hôn lễ của chúng ta còn chưa kết thúc đâu.”

Khương Thiện Vũ phục hồi tinh thần lại, nhưng tâm tư của anh ta đã hoàn toàn bay xa rồi.

Hôn lễ này thực buồn cười, quả thực là một chuyện thật đáng cười!

Nhưng mà không có biện pháp quay đầu, cho dù không chịu nổi cũng cần phải kết thúc hôn lễ.

Hoàng Ngọc Linh thấy Kiều Thừa Huân vội tới chống đỡ cho Ôn Đề Nhi, không thể tranh cãi ầm ĩ tiếp, nếu không bà ta càng thất bại thảm hại hơn, xám xịt trở lại vị trí.

Hôn lễ tiếp tục.

Vì vừa rồi tuyên thệ bị cắt ngang, cha sứ không thể không nói lại lần nữa với cô dâu:

“Ôn Lệ Nhi, con có bằng lòng để người đàn ông này trở thành chồng của con hay không? Bất luận là bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc mọi… lý do khác, đều yêu thương anh ta, chăm sóc anh ta, tôn trọng anh ta, chấp nhận anh ta, vĩnh viễn trung trinh với anh ta cho đến khi chết?”

Ôn Lệ Nhi há miệng trả lời: “Con…”

“Đợi một chút.”

Tiếng nói trầm thấp, mang theo lực uy hiếp khó làm người ta kháng cự, lại lần nữa gián đoạn nghi lễ.

Mọi người nhìn người nói, vô số ánh mắt nhìn Kiều Thừa Huân.

Ôn Đề Nhi tò mò nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, lòng bàn tay căng thẳng, hoàn toàn bị bàn tay rộng lớn hơi lạnh của anh nắm chặt, muốn rút tay về theo bản năng, anh lại không cho phép.

Kiều Diêm Vương đây là… Có ý gì?

Đôi mắt sâu không thấy đáy của Kiều Thừa Huân hiện lên một tầng cao ngạo, từ từ xoay người, nhìn về phía khuôn mặt tròn tròn nhỏ nhắn của Ôn Đề Nhi.

“Ở trong này, tôi trịnh trọng thanh minh một chuyện.”

Rõ ràng là nhìn Ôn Đề Nhi nói, nhưng người ngoài nghe xong, đều cảm thấy đang nói với bọn họ.

Môi anh đào của Ôn Đề Nhi khẽ nhếch, tuy không biết Kiều Diêm Vương muốn ra quân bài gì, nhưng trực giác nói cho cô, sắp có chuyện tốt xảy ra.

Kiều Thừa Huân nâng tay to lên, che sau tai cô gái, khẽ mở miệng.

“Tôi và Đề Nhi yêu nhau hai năm, đã đăng ký kết hôn vào ngày mùng 3 tháng này, đúng như lời một số người nói, người lên giường với Đề Nhi là tôi. Lúc này tôi cảnh cáo mọi người, đừng suy đoán lung tung về vợ tôi, hoặc là nói ra những lời nói ác ý phỉ báng, nếu không tôi sẽ đem toàn bộ những lời nói và việc làm chửi bới phỉ báng giữ lại truy cứu trách nhiệm pháp luật.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.