Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 61: Thần Tượng Là Mèo (23)




Thần Hi nghiêng mặt đi, trầm mặc mà dựa vào tường.

Tầm mắt nhìn xung quanh, nơi nơi đều là ảnh chụp của mình. Trên tường là poster, trên giường là gối ôm, trên cái ly cũng có in hình của mình…… Đây là cuộc sống của fan sao.

…… Thích mình như vậy sao?

Thiếu niên rũ mắt, hàng mi dày che khuất đáy mắt, khẽ run lên.

Thiếu niên dùng ngón tay thon dài ấn ấn huyệt thái dương, nghe thấy tiếng bước chân của thiếu nữ quay lại, liền mím môi leo lên giường quỳ xuống, mèo nhỏ trắng như sữa lăn lộn trên giường, dập đuôi giẫm lên, bước ra sau gối, móng vuốt nhỏ giữ cái gối và để lộ tai mèo ra phía sau.

Dụ Sở đẩy cửa tiến vào.

Thấy mèo nhỏ như cũ ngồi ở sau gối.

Cô dừng lại hai giây, đánh giá phòng của mình, nghiêng đầu: “Em có cảm thấy cái gì kỳ quái không?”

“……”

Mèo nhỏ trợn tròn con ngươi, từ sau gối lộ ra khuôn mặt nhỏ. Móng vuốt nắm gối đầu, meoo một tiếng.

Dụ Sở híp mắt, lại liếc nhìn mèo nhỏ một cái, nhướng mày nói: “Chính là rất kỳ quái a……”

Cốc cốc.

Ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến âm thanh gõ cửa của Dụ mẫu.

Dụ Sở nhanh chóng nhìn khắp nơi, nhưng lại không tìm được chỗ giấu mèo nhỏ, vì thế vươn tay về phía nó: “Lại đây.”

Mèo nhỏ không hiểu ý của cô, nhưng vẫn nhẹ nhàng nhảy qua, vật nho nhỏ nhào vào vòng tay của Dụ Sở, còn chưa kịp phản ứng, đã bị cô xốc áo khoác lên nhét vào.

Sau đó Dụ Sở một tay mở cửa, ngoài cười nhưng trong không cười mà kêu lên: “Mẹ.”

Kêu xong liền mặt không đổi sắc, đi đến bàn học ngồi xuống.

Dụ mẫu một chút cũng không phát hiện ra áo khoác cô nhét mèo nhỏ, sau khi bước vào, đầu tiên là nhìn poster xung quanh, cảm thán nói: “Đứa nhỏ này lớn lên thật soái.”

Không giống như những bậc cha mẹ khác phản đối việc theo đuổi thần tượng.

Dụ mẫu đã rất sốc trước sự xuất hiện của thiếu niên trên tấm poster kể từ ngày đầu Dụ Sở dán nó lên.

Nhan sắc của Thần Hi thật đúng là nam nữ già trẻ đều phải gục.

Dụ mẫu nhìn kỹ một vòng poster, cười cười, sờ người trên poster:

“Con lại thay đổi mấy tấm sao? Đứa nhỏ này lại càng ngày càng đẹp.”

“Vốn dĩ đã rất đẹp.”

Dụ Sở trả lời.

Mảnh nhỏ Chủ Thần nhà cô có thể khó coi sao. =)))

Dụ mẫu thưởng thức trong chốc lát, chậc lưỡi, lại bát quái nói: “Sau khi thi đại học xong, con muốn đi gặp nó sao? Người ta là đại minh tinh, con có thể gặp được sao?”

“Con nỗ lực là có thể gặp được.” Dụ Sở sờ mèo nhỏ trong lòng ngực.

Nó bị nhét ở áo khoác, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào lớp áo khoác mỏng, không biết lại làm sao, cả thân mèo trông rất cứng ngắc.

Dụ Sở ngồi ở bàn học, đưa lưng về phía Dụ mẫu, lặng lẽ đem mèo nhỏ ra khỏi cổ áo khoác, để nó lộ ra khuôn mặt nhỏ mà thở.

Cô cúi đầu, liền cùng cặp mắt băng lam đối diện.

Mèo nhỏ mềm mại rúc ở trong lòng ngực cô, tai mèo cùng khuôn mặt nhỏ từ cổ áo lộ ra, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn Dụ Sở, thân hình nhỏ nhắn ngoan ngoãn lại xinh đẹp, tròng mắt giống như hồ nước đóng băng. Dụ Sở nhịn không được duỗi tay chọc chọc mặt nó, sờ sờ răng nanh nhỏ. Mèo nhỏ theo bản năng vươn móng vuốt đẩy cô ra, răng nanh khẽ cắn đầu ngón tay cô, tỏ ý cảnh cáo.

Nhưng lời cảnh báo này không những không có một chút uy lực, ngược lại càng làm cho người ta muốn đùa giỡn.

Dụ Sở cười tủm tỉm, chọc chọc răng nanh, lại sờ sờ móng vuốt nhỏ.

Mèo nhỏ bị đùa giỡn toàn bộ đều héo, an tĩnh lại đáng thương mà ép ở trong áo khoác Dụ Sở.

Dụ mẫu xem xong poster, lại đi đến mép giường, giúp cô thu dọn chăn gối.

Dụ Sở chớp mắt, nghĩ thầm cũng may lag mình đã đem mèo nhỏ ôm lại đây.

Dụ mẫu bước tới bàn học: “Con muốn uống sữa nóng hay không?”

Thiếu nữ nhanh chóng đem mèo nhỏ giấu đi, ấn vào trong lòng mình, nói: “Không cần đâu ạ.”

Dụ mẫu sờ sờ tóc cô, “Vẫn là uống đi, qua một thời gian nữa sẽ thi đại học, nỗ lực một chút, thi đại học xong liền nhẹ nhàng.”

Dụ Sở đáp ứng một tiếng.

Đối phương liền đi ra ra ngoài lấy sữa.

Thiếu nữ nhanh chóng khóa cửa, mới đem mèo nhỏ từ trong lòng mình thả ra, cúi đầu nhìn nó.

Mèo nhỏ cúi đầu an tĩnh, một bộ dáng giống như vừa bị ủy khuất.

Dụ Sở lại duỗi tay sờ răng nanh nhỏ của nó, nó cũng chỉ nghiêng đầu đi chứ không hề chống cự, bị đùa giỡn đến mức không còn sức chống đỡ.

Dụ Sở duỗi tay chọc chọc đầu nó: “Ta đây là bảo vệ em, lại không phải cố ý giấu em đi, như thế nào còn cùng ta cáu kỉnh a.”

“……”

Mèo nhỏ héo héo, rũ đôi mắt băng lam, tròng mắt có nước, ủy khuất nhìn cô trong chốc lát, mới tỏ vẻ chính mình không cáu kỉnh, ngoan ngoãn mà há mồm kêu: “Meo meoo.”

“Tiểu Điềm Điềm không cáu kỉnh nha.” Được đáp lại thiếu nữ mới vừa lòng, cúi người cười híp mắt, ở trên tai mèo hôn một cái.

“Tiểu Điềm Điềm, ta đặt cho em cái tên hay a, xinh đẹp lại ngoan ngoãn như vậy, cái tên ngọt ngào này rất xứng với em nha.”

Dụ Sở nâng cằm nhỏ của mèo con lên.

Mèo nhỏ nghiêng mặt đi, không tiếng động tỏ vẻ cự tuyệt.

Dụ Sở lại đến gần một chút, cánh môi kề sát vào nó gần trong gang tấc: “Không đồng ý, ta liền hôn trọc em.” (chu choa bả uy hiếp ngta kìa)

“……”

Hai móng vuốt nhỏ của mèo con lại ấn vào tai, kêu meo meo yếu ớt.

Không có chút sức lực để chống cự.

Mèo nhỏ Thần Hi đè lại huyệt thái dương, dựng tai mèo liếc mắt nhìn thiếu nữ đang cười, nghiêng mặt đi, rũ mắt xuống để áp chế nhiệt độ trên mặt.

Sinh hoạt đúng là không dễ, meo meo thở dài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.