Đệ Tam Thứ Mười Chín Công Lược

Chương 6: Muội Muội Là Nam Hài Tử 6




Từ nơi này đến căn cứ, đi cả ngày lẫn đêm, ước chừng mất khoảng vài ngày.

Lão ngũ đem vải cắt thành cái màn, che khuất đi cái giường bên trong cùng, lấy lòng nói: “Ngài cùng muội muội ở nơi này nghỉ ngơi a, các ngươi đều là nữ hài tử, có mành che, chúng ta buổi tối ở phía trước, bảo đảm không quấy rầy! Ai dám ngáy ngủ……”

Hắn cố ý liếc nhìn lão lục.

Lão lục tức khắc ồn ào: “Ngươi đừng có làm hỏng hình tượng của ta trước mặt đại tỷ, ngươi mới ngáy ngủ!”

Những người khác đều cười.

Dụ Sở nhướng mày: "Đừng gọi ta là đại tỷ, ta chỉ mới mười tám.”

Đám nam nhân nói đại tỷ tức là lão đại, nhưng nữ sinh đều không thích cái tên cổ hủ đó, vì vậy lão tứ nhanh tiếp lời nói: “Được, được, kia ngài muốn gọi là gì?”

Dụ Sở lười biếng nghĩ: “Nếu ta trẻ tuổi như vậy, hay là kêu tiểu tỷ tỷ a.”

“……”

Đám đại nam nhân có chút nói không nên lời, sắc mặt hơi xấu hổ.

Dụ Sở chậm rãi cong môi, cố ý ghẹo bọn họ.

Cuối cùng vẫn là lão tứ buông xuống rụt rè, đem trái cây trên bàn ân cần đưa đến: “Tiểu tỷ tỷ ăn trái cây! Ăn nhiều một chút cho đẹp da nha!”

Lão lục vẻ mặt khinh bỉ tức khắc nhìn hắn, sau đó cũng không cam lòng yếu thế, nhanh nói: “Tiểu tỷ tỷ muốn uống nước hay không? Ta mới vừa lấy rất nhiều nước khoáng.

Trà sữa cùng Coca đều có.”

Mấy người còn lại cũng lộ ra vẻ khinh thường, lập tức nghiêng người: “Tiểu tỷ tỷ, nếu mệt mỏi thì nghỉ ngơi một lát a, ta để đồ ăn vặt trên giường cho ngài!”

……

Duy Âm một mình ngồi ở bên cạnh, nhìn bọn họ giống như tranh sủng kêu tiểu tỷ tỷ, vặn bình nước khoáng uống hai ngụm, yết hầu lăn lộn, cắn đỏ bừng cánh môi, an tĩnh một lát.

Tang thi thiếu nữ đối diện bị vây quanh ở giữa, mũ áo hoodie che lên đỉnh đầu, lộ ra khóe môi câu lên, nhìn dáng vẻ thập phần vui sướng.

Duy Âm rũ mắt.

Hàng mi dài che khuất đáy mắt trong sáng, lại liếc mắt nhìn đám người kia, bỗng nhiên mở miệng, tiếng nói non nớt mềm mại, thong thả ung dung mà kêu lên:

“Tỷ tỷ.”

Tiểu muội muội chớp đôi mắt xinh đẹp.

Ngay khi giọng nói mềm mại vừa thốt ra, mấy cái giọng nam thô bạo lập tức dừng lại.

Mọi người đều quay đầu lại nhìn về phía tiểu cô nương.

Dụ Sở cũng ngẩn người, đem mấy người trước mắt gạt qua một bên, chớp mắt nhìn tiểu muội muội: “Ngươi kêu ta?”

Duy Âm mím môi liếc nàng, lại liếc nhìn mấy gã nam nhân bên cạnh, tay nhỏ trắng không chút để ý rũ xuống tới, đầu ngón tay nhẹ nhàng niết góc bàn, mềm mềm mại mại: “Tỷ tỷ ta đói.”

Dụ Sở rốt cuộc nghe thấy muội muội kêu chính mình tỷ tỷ, vì thế phất tay để cho những người khác đi, cười nói: “Tới đây với tỷ tỷ.”

Dụ Sở giang tay về hướng Duy Âm.

Tiểu cô nương dừng một chút, cuối cùng cất bước, ngoan ngoãn đi tới.

Bị tỷ tỷ ôm vào trong lòng ngực mà xoa.

Dụ Sở được như ước nguyện đem Duy Âm ôm vào trong ngực, cơ thể nhỏ nhắn mềm mại ôm vào thật thoải mái, sợi tóc mượt mà vuốt qua mặt cô, Dụ Sở nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, làn da trắng nõn mềm mịn, tiểu cô nương bị nhéo mặt không biểu cảm, gương mặt xinh đẹp bị cô nhéo, biểu tình bình tĩnh.

Đôi tay lạnh lẽo cũng không thành thật lại tò mò mà nhéo khắp eo nhỏ, thắt lưng dưới áo sơmi rộng thùng thình sờ vào thực thoải mái.

Dụ Sở xoa xoa bóp bóp, tiểu cô nương lần này ngoan ngoãn không có trốn, chỉ là cứng đờ, trầm mặc không lên tiếng.

Đôi mắt xinh đẹp của cô liếc nhìn đám nam nhân bên cạnh, rũ mắt xuống, đầu ngón tay trắng nõn nắm lấy góc áo tỷ tỷ, mềm mại mà nhỏ giọng: “Đói.”

Dụ Sở nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ mềm mại của muội muội, trầm ngâm suy nghĩ, sau đó bỗng nhiên cúi người, bẹp một cái hôn lên mặt Duy Âm.

Hôn xong, vừa lòng nói: “Đói bụng? Chúng ta đi ăn một chút gì nha.”

Duy Âm lần này bị hôn trộm, sững sờ ở tại chỗ.

Bị Dụ Sở nắm tay nhỏ đi phía trước, cô ngơ ngác ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nheo mắt lại, ngẩng đầu liếc mắt nhìn tỷ tỷ, môi mỏng thong thả ung dung mím lại, khóe môi khẽ nhếch lên độ cong nho nhỏ.

*

Vài ngày sau, xe buýt đã tới căn cứ.

Dụ Sở nhìn xuyên qua cửa sổ xe, nhìn thấy tòa nhà hùng vĩ ở phía xa, tất cả đều được làm từ kim loại, có thể ngăn chặn làn sóng tang thi một cách hiệu quả.

Bức tường chạy dài đến cuối, trên cổng thành treo lá cờ của căn cứ.

Trước cửa căn cứ, người ghi danh đã xếp hàng dài.

Rất nhiều người xanh xao vàng vọt, lại hy vọng mà nhìn tòa nhà này.

Đây là nơi duy nhất có sự sống của nhân loại.

Cần đăng ký để vào căn cứ, chủ yếu kiểm tra xem có phải tang thi hay không.

Dụ Sở đánh thức hệ thống cầu hỗ trợ, không tốn sức lực mà thông qua kiểm tra.

Cô dắt muội muội theo ở phía sau.

Khi cô bước tới, lộ ra khuôn mặt tiểu cô nương phía sau, người đăng ký phía trước nhịn không được hít một hơi, kinh ngạc mà nhìn tiểu cô nương.

Những người bên cạnh càng nhìn chằm chằm không dời mắt được.

Đừng nói đứa nhỏ này lớn lên xinh đẹp…… Ngay cả nước da cũng trắng trẻo dịu dàng, một chút cũng không giống từng chịu khổ, phải biết rằng đây chính là mạt thế a, sống trong nhung lụa ở mặt thế nghĩ cũng không dám nghĩ.

Ánh mắt bốn phương tám hướng đều mang theo dò xét.

Lý ca và bọn họ theo ở phía sau, thấy mọi người chung quanh đều kinh diễm ngạc nhiên mà đánh giá tiểu muội muội, ngẩng đầu ưỡn ngực, bộ dáng tự hào.

Duy Âm vô tội mà chớp chớp mắt, tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy góc áo tỷ tỷ, trốn ở phía sau cô, tránh đi ánh mắt của người khác.

“Đi kiểm tra đi, tỷ tỷ ở chỗ này chờ ngươi.”

Dụ Sở cười nói khẽ với Duy Âm.

Duy Âm nhấp môi, ngước mắt liếc nhìn cô một cái, lúc này mới buông tay đi qua đó.

Làm xong kiểm tra, Duy Âm lập tức lại xoạch xoạch chạy về tới, thu mình lại phía sau tỷ tỷ, đầu ngón tay trắng trẻo một lần nữa giữ chặt ống tay áo tỷ tỷ, giống như cái đuôi nhỏ ngoan ngoãn.

===

Hôm nay 4 chương nhaaa ~

210912.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.