Đế Sủng

Chương 44: Cưỡi Ngựa




Hôm nay Tuyên Đế phát hiện tổng quản An Đức Phúc hầu hạ mình nhiều năm có chút không bình thường, hiểu hiện cụ thể là sau khi ra ngoài một lúc đã bắt đầu cọ tới cọ lui.

Lúc châm thêm trà còn cố tình đi một vòng ngự án từ đông sang tây, trong nửa khắc thở dài ba lần, còn thỉnh thoảng khuyên nhủ, “Hoàng Thượng ngài xem sách lâu như vậy cẩn thận mệt mỏi, nếu không ra ngoài đi lại một chút? Hoa súng trong ao ngoài hoa viên đã nở hết, nô tài nhớ mấy hôm trước ngài nói….”“An Đức Phúc.” Tuyên Đế không nhịn được nhíu mày.“Có nô tài.”Rốt cuộc Tuyên Đế không nhịn được, mặt không biểu tình nhìn từ trên cao xuống, “Có cần trẫm truyền Thái y cho ngươi không?”Lập tức An Đức Phúc khụ một tiếng, thiếu chút nữa tự mình làm sặc, cười nịnh nói: “Nô, nô tài sao dám phiền toái Hoàng Thượng, đa tạ Hoàng Thượng săn sóc, nô tài không có bệnh, không có bệnh.”“Nói đi.” Tuyên Đế buông sách xuống, “Chuyện gì?”“Chính là……” An Đức Phúc do do dự dự ánh mắt trốn tránh, “Hoàng Thượng còn thích hoa cắm trong bình không?”Hắn chỉ bình hoa đào trước ngự án.Lúc này Tuyên Đế mới phát hiện lục bình họa tiết trúc xanh bị thay thế, bình gốm men trắng bị thay bằng bình sứ nhỏ, thân bình lịch sự tao nhã, vân bình kéo dài đan xen đến tận miệng bình, cảm xúc tinh tế.

Trong bình cắm vài cành hoa trà tinh xảo, màu sắc đậm nhạt kiều diễm, giống như ánh mặt trời mới mọc, nhụy hoa tầng tầng lớp lớp, cánh hoa mảnh khảnh, cành hoa cao vút như mỹ nhân liễu yếu đào tơ.Không chú ý đến còn có thể làm lơ, nhưng một khi đạp vào mắt lại không thể cảm thán người cám hoa tâm tư xảo diệu.“Không tồi.” Tuyên Đế hơi gật đầu, hai chữ ‘ không tồi ’ từ trong miệng hắn nói ra đã là khen ngợi cực lớn.Lúc này An Đức Phúc mới yên lòng, còn chưa thở phào một hơi, Tuyên Đế nói tiếp: “Trẫm còn không biết trong Thần Quang Điện lại có người tay nghề giỏi như thế, ân?”Vừa hỏi hắn vừa đứng dậy nhìn bình hoa một lúc lâu, sờ sờ cánh hoa.“Ngạch……” An Đức Phúc cẩn thận nói, “Kỳ thật bình hoa này đã đặt ở đây ba ngày, đều là mỗi sáng sớm cô nương tự mình đi hái hoa đặt trong bình, chỉnh sửa kỹ càng, thừa dịp ngài thượng triều thì tới, nói là lúc Hoàng Thượng đọc sách phê tấu chương vất vả, bình hoa này có tác dụng dưỡng thần tĩnh khí.”“Ba ngày nay cô nương đều hỏi nô tài ngài có thích không, nhưng Hoàng Thượng vẫn luôn không chú ý tới, nô tài không trả lời được, cho nên mới… Hôm nay mới nghĩ ra hạ sách này.”Tuyên Đế ngẩn ra, giống như trước mắt hiện ra hình ảnh tiểu cô nương nhón chân nỗ lực chỉnh sửa bình hoa, không nhịn được nhỏen miệng cười, sau đó lập tức đanh mặt lại, “Lần sau không được giấu diếm nữa.”An Đức Phúc liên thanh đồng ý, thầm nghĩ nếu không phải có cô nương dặn dò không được chủ động nói cho ngài, muốn ngài tự phát hiện, nô tài đã sớm nói ra rồi.“Đi tìm hoa thợ tới……” Tuyên Đế mở miệng, lại ngừng, “Thôi, không cần.”Hắn đứng dậy đi ra ngoài điện, xa xa ném xuống một câu, “Dời đến tẩm điện.”An Đức Phúc “Ai” một tiếng, đưa ánh mắt cho Mặc Lan, để nàng đem bình hoa kia cẩn thận dọn đến tẩm điện.

Sau đấy mặt đầy ý cười vội vàng theo sau, biết Hoàng Thượng khẳng định muốn đi tìm tiểu chủ tử.Đúng là Tuyên Đế muốn đi tìm Tri Y, mà hôm nay là ngày bảy đầu tháng, Tri Y đang ở trong Thái Học Viện, cùng mọi người rung đùi đắc ý đọc sách.“Đài cao danh hí mã, trai tiểu hào bàn long.

Thủ phách giải ngao tòng tất trác……” Tri Y bắt chước Lý thái phó nhắm hai mắt, ngẫu nhiên mở một con mắt nhìn nhanh trang sách rồi lại khép lại, mũ quả dưa trên đỉnh đầu lắc qua lắc lại.Nàng mặc đồng phục thống nhất của Thái Học Viện màu xanh lá, quần áo to rộng, vốn vóc dáng đã nhỏ bị quần áo rộng thùng thình làm cho càng thêm nhỏ nhắn.Sau khi đọc chừng hai mươi câu, mọi người bắt đầu luyện chữ làm thơ.

Một lát sau, Cảnh Mân trộm đưa tay xuống dưới án, Tri Y ngồi bên cạnh hắn nương theo ống tay áo to rộng đem giấy trắng gấp thành mấy lần đưa cho hắn.Nói cũng kỳ quái, từ trước tới nay Cảnh Mân luyện chữ cũng không tồi, nhưng riêng làm thơ, vô luận là kiểu thơ gì cũng là một tay mơ, vì thế không biết bao nhiêu lần Tri Y phải đưa giấy cho hắn.“Khụ khụ……” Lý Thái phó rõ ràng đang đứng ở cửa sổ đưa lưng vào trong lớp nhưng giống như sau lưng có mắt, mãnh liệt ho vài tiếng, làm Tri Y sợ tới mức khẽ kêu một tiếng, tờ giấy rơi trên đất.Tô Lâm ở bàn sau nhanh tay lẹ mắt nhặt lên, khi vừa mở ra đã không nhịn được cười, “Nguyên Hàm, xem ra biểu đệ của ngươi không muốn giúp ngươi lần này rồi.”Trên giấy không phải viết thơ mà là mấy nét mực hoa ra vài con chim, Cảnh Mân vừa thấy đã gục mặt xuống, Tri Y không xoay người, thân mình nho nhỏ run lên vài cái, hiển nhiên đang cười trộm.Tô Lâm là tộc tôn của Nam Dương Quận vương, bằng tuổi với Cảnh Mân, hai người cũng coi như bạn tốt cùn trường.

Nhưng hiển nhiên hắn cũng không biết thân phận thật sự của Tri Y, bằng không giờ phút này sẽ không tùy tiện vỗ Tri Y một cái, lại đưa khuỷu tay cà lơ phất phơ đặt trên vai trái nàng, đưa ánh mắt âm thầm khen ngợi, “Làm tốt lắm.”Ai da cái vỗ vai này….

An Đức Phúc theo Tuyên Đế đứng nấp ở bên cửa sổ nhe răng trợn mắt, thầm nghĩ cô nương của bọn họ mảnh mai văn tĩnh như vậy, làm sao có thể quậy cùng một chỗ với đám công tử thiếu gia này.Xem ra Từ ma ma nói đúng, cô nương là nữ hài nhi, đúng là không thích hợp ở Thái Học Viện.Hiển nhiên An Đức Phúc lựa chọn làm lơ động tác của tiểu chủ tử mảnh mai văn tĩnh của hắn.Nhưng thật ra Tuyên Đế cũng không tỏ vẻ gì, chỉ nhìn Tri Y đối đáp mây trôi nước chảy vấn đề của Thái phó hiện ra ý cười, “An Đức Phúc, hôm nay bọn họ còn học gì nữa?”An Đức Phúc vội phái người đi dò hỏi vài câu, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, sau khi dùng xong ngọ thiện nghỉ tạm trong chốc lát sẽ học cưỡi ngựa bắn cung.”“Trẫm nhớ rõ vài vị tiên sinh dạy cưỡi ngựa bắn cung trong Thái Học Viện đều xuất từ Kiêu Kỵ Doanh?”“Dạ, nghe nói hôm nay vừa lúc là Vương thống lĩnh.”Tuyên Đế gật đầu, hắn còn chưa bao giờ xem qua bộ dáng Tri Y cưỡi ngựa bắn cung.

Lúc trước Thái Hậu từng muốn để Tri Y lấy lí do bệnh tật ốm yếu, né qua môn học này, nhưng tiểu cô nương không thuận theo, nói là muốn giống Ly tỷ tỷ luyện tốt một thân công phu trên ngựa, như vậy về sau mới có thể bảo vệ tốt cho A ma, dỗ dành Thái Hậu tươi cười rạng rỡ, cũng không phản đối thêm nữa, cái gì cũng đồng ý cho nàng làm.Từ khi còn nhỏ Tri Y đã toàn nói lờ ngon tiếng ngọt, thường dỗ dành Thái Hậu đến mức chỉ muốn ôm nàng vào lòng không buông tay, đến bây giờ đã lớn thêm vài tuổi lại càng cơ linh, Thái Hậu càng thêm sủng nịch dung túng nàng cũng bởi lí do này.Tuyên Đế ngồi ở thư viện phía sau chờ, sau khi Lý Thái Phó vào cửa cả kinh, lập tức hành lễ nói: “Không biết Hoàng Thượng giá lâm……”“Không cần đa lễ.” Tuyên Đế tự mình đem người nâng dậy, “Thái phó cũng từng dạy tử sử kinh nghĩa cho trẫm, không cần hành đại lễ.”Lý Thái phó hơi hơi mỉm cười, nhớ tới lúc trước chỉ dạy Hoàng Thượng có mười ngày, trong lòng cảm thán, sắc mặt khiêm tốn nói: “Không biết Hoàng Thượng tới Thái Học Viện, là muốn kiểm tra công khóa sao?”Tuyên Đế lắc đầu, “Trẫm chỉ tùy ý đến nhìn một chút, Thái phó không cần nói cho bọn họ.

Nhưng hôm nay trẫm ở cửa sổ nhìn hồi lâu……”Hắn giản lược hỏi đám người Cảnh Mân học như thế nào, lại nói: “Tri Y ở Thái Học Viện có từng nghịch ngợm?”“Chưa từng, chưa từng.” Lý Thái phó liên tục phủ nhận, “Mộ cô nương thiên tư thông minh, ngoan ngoãn hiểu chuyện, chưa bao giờ làm vi thần lo lắng, vài vị thái phó cũng khen ngợi có thêm.”“……” An Đức Phúc tức khắc cảm thấy so với đám người Đàm đại nhân và Lý thái phó, công phu của mình vẫn là không đủ, rõ ràng vừa rồi cô nương còn đưa giấy cho Cảnh Mân thiếu gia, đảo mắt Lý thái phó đã có thể trợn mắt nói dối.Nhưng kỳ thật mọi người cũng rõ ràng, Hoàng Thượng có thể đưa người đến Thái Học Viện đã biểu lộ Mộ cô nương vinh sủng sâu sắc.

Nhưng là dạy cho một tiểu cô nương, vài vị Thái phó cũng không cổ hủ ngoan cố, huống chi hiện giờ Tuyên triều cũng không nghiêm khắc với nữ tử như những triều đại trước, đương nhiên mọi người cũng chọn những lời hay để nói.Tuyên Đế thấy không có chuyện gì gật đầu, đang chuẩn bị xem mấy tiểu thiếu niên cưỡi ngựa bắn cung, định bước ra cửa thì dừng lại, “Cảnh Mân và Tô Lâm quá bướng bỉnh, cần Thái phó nhọc lòng nhiều hơn, từ mai cho bọn họ ngồi bàn đầu ở học đường đi.”Bàn thứ nhất, chính là dưới mí mắt của ông…… Lý Thái phó đáp: “Vẫn là Hoàng Thượng nghĩ chu đáo.”Khóa cưỡi ngựa bắn cung được tổ chức ở trong trại nuôi ngựa của Thái Học Viện, có cỏ có bãi cát, nơi xa dựng một loạt bia ngắm.Tri Y và học sinh trong viện tuổi lớn nhất cũng mười ba tuổi, nhỏ nhất là Tri Y, bởi vậy dắt tới đều là ngựa nhỏ, bia ngắm cũng chỉ cách mấy chục trượng.Đến lúc Tuyên Đế đến thấy Vương thống lĩnh để mọi người phóng ngựa tới, không được ngừng lại trên đường, ở chỗ rẽ lấy mũi tên, bụi đất mù mịt giữa sân, mỗi người đều mặc kỵ trang màu đen, mang linh quan, tạm thời không biết ai với ai.Tuyên Đế đứng ở dưới tàng cây ở chỗ cao, khi tới hắn thay đổi thành thường phục màu nguyệt bạch, bên hông chỉ đơn giản buộc một ngọc bội bình thường, An Đức Phúc cũng thay đổi trang phục, từ xa nhìn lại cũng không thấy rõ mặt, trừ Vương thống lĩnh mắt sắc nhận ra thận phận của hắn, ngay cả Cảnh Mân cũng không biết hoàng thúc nhà mình đang quan sát.Thấy Tuyên Đế ra hiệu hắn không cần đến hành lễ, Vương thống lĩnh ngừng vó ngựa, đồng thời ánh mắt quét tới giữa sân, trong lòng biết Hoàng Thượng muốn tìm chính là mấy người kia.Lúc trước Tuyên Đế được sắc phong Thái tử từ rất sớm, sau đó dọn vào Đông cung, nên dù văn hay võ cũng là có Thái phó đến Đông cung dạy riêng, nói đến, đã rất lâu không học cùng người khác.Hắn lẳng lặng chăm chú nhìn giữa sân, mặt trời chói chang soi xuống khỏi tán lá, đem khuôn mặt hắn cũng ánh lên bóng cây loang lổ, phảng phất hòa thành một khối với quang cảnh xung quanh.An Đức Phúc nhỏ giọng lệnh cho tiểu nội thị đi dặn dò tỳ nữ trong Thái Học Viện chuẩn bị tốt canh giải nhiệt và thu thập giường lạnh.Quay đầu lại cùng Tuyên Đế nhìn vào trong sân, nhưng hắn không biết cưỡi ngựa bắn cung, nhìn cũng là nhìn sự náo nhiệt, trong lòng thỉnh thoảng nói một câu, này, này cũng quá không văn nhã rồi, sao cô nương có thể học đây……Không bao lâu, bỗng nhiên có một đạo thân ảnh xuyên qua đồng cỏ, tốc độ ngựa chạy không nhanh không chậm, lập tức chạy về hướng Tuyên Đế.

Làm An Đức Phúc mở to mắt, hai chữ “Cứu giá” đều đã đến cổ họng đang muốn thở ra, lại bị Tuyên Đế giơ tay ngừng.Quả nhiên, mắt thấy sắp đâm phải, người trên lưng ngựa kéo dây cương, nháy mắt ngựa hí vang một tiếng, vừa vặn dừng trước người Tuyên Đế một trượng, phía sau thò ra một khuôn mặt xám xịt, trên mặt lộ hai lúm đồng tiền, thanh âm thanh thúy vang lên, “Hoàng Thượng tới nhìn Nguyên Hàm ca ca sao?”Thì ra là Tri Y đã tháo linh quan xuống.An Đức Phúc thở ra một hơi, thì ra là tiểu chủ tử này…… Gan cũng quá lớn.Hắn lau mồ hôi, còn chưa buông khăn xuống, đảo mắt đã thấy động tác càng lớn mật hơn của của tiểu chủ.

Thế mà nàng lại ném roi đi, lung lay đứng lên sau đó trực tiếp nhảy xuống, nhào vào lồng ngực Hoàng Thượng.Một hơi kia nghẹn trong ngực, An Đức Phúc theo bản năng nhìn theo thân ảnh kia, còn tốt… còn tốt, Hoàng Thượng phản ứng nhanh đã đỡ được ngườiTri Y thuận thế được ôm lên, hai tay vòng qua cổ Tuyên Đế, cười khanh khách nhìn người đối diện.“Hồ nháo!” Tuy Tuyên Đế đã từng chinh chiến sa trường, nhưng vừa rồi cũng bị động tác của Tri Y hù đến tim đập ngừng một chút, vững vàng nâng nàng, không nhẹ không nặng vỗ đầu tiểu cô nương, “Quăng ngã làm sao bây giờ?”“Hoàng Thượng sẽ tiếp được.” Tri Y nhuyễn thanh nói, một bộ thiên chân vô tà nghiêng đầu nhỏ, chỉ có đôi mắt như được mồ hôi tẩy lịch phá lệ trong trẻo, bên trong con ngươi ấy tràn đầy thân ảnh và khuôn mặt hắn, tràn ngập tin cậy và yêu thích, giống như trừ hắn sẽ không nhìn thấy người khác.Tuyên Đế giống như bị ánh mắt này của nàng cảm nhiễm, biểu tình trong mắt cũng trở nên ôn nhu chưa từng thấy, từ lồng ngực phát ra tiếng cười, trầm thấp mà đầy từ tính, mềm nhẹ phủi tro bụi trên mặt nàng, véo hai má phúng phính ngây ngô chưa hết nét trẻ con của tiểu cô nương, “Lần sau, không được như vậy.”

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.