Đế Sủng

Chương 36: Hàm Công Công




Mỗi khi đến lễ hội săn bắn, sau ngày đầu tiên đều sẽ tổ chức yến hội cùng quần thần đồng thời kiểm kê con mồi, ai đạt vị trí thứ nhất sẽ có thưởng.

Cho nên lúc này bên ngoài lều tổ chức yến tiệc chất đầy con mồi, chỉ đợi người đến đếm số lượng.Trong lều bày tầm khoảng 30 bàn, mỗi bàn có ba đến năm người ngồi.

Tuyên triều lấy phải làm đạo nên lúc này từ phải sang trái theo thứ tự phẩm giai của quan viên giảm dần.

Đứng đầu là hai đại học sĩ có tư lịch lâu nhất —— Tôn Hoằng Văn và Lâm Sơn, theo sau có Lâm Thái phó, Lý Thái phó, Thượng thư Thị lang các bộ, Lãnh Võ đại thần, Tướng Quân Đề Đốc…… cùng với gia quyến hoặc là ngồi bên cạnh hoặc ngồi ở bàn nhỏ phía sau.Mọi người đang nói chuyện tán gẫu rôm rả liền nghe được thanh âm sắc nhọn của nội thị nên sôi nổi đứng dậy kiến giá, cúi đầu nhìn xuống đất không dám nhìn thẳng thánh nhan.Vốn nghĩ khoảng cách mấy chục trượng lấy tốc đọ của Hoàng Thượng rất nhanh sẽ tới, không ngờ Hoàng Thượng lại đi chậm hơn gấp đôi so với bình thường.

Có người tò mò nghiêng đầu nhìn qua, vừa nhìn mới biết phía sau Hoàng Thượng còn có một thân ảnh nho nhỏ làm hai mắt bọn hỏ mở càng to.Lại cẩn thận nhìn lại lần nữa thì ra là tiểu công công lung la lung lay nâng áo choàng của Hoàng Thượng.Chỉ là…… Không ít người chậc lưỡi cân nhắc, thoạt nhìn bộ dáng tiểu công công này nhiều nhất chỉ bốn năm tuổi, sao Hoàng Thượng lại để tiểu công công nhỏ như vậy hầu hạ.

Nhìn bóng dáng nho nhỏ này đi hai bước đỡ mũ một chút lại đi một chút dừng lại thở hổn hển, thật đúng là làm người khác toát mồ hôi.Nhất thời mọi người đều ghé mắt nhìn lại.Nếu là ngày thường, ánh mắt gần trăm người nhất trí nhìn đến chắc chắn Tri Y sẽ sợ hãi mà ôm người không buông.

Nhưng áo choàng của Tuyên thực sự quá nặng với nàng, vì đang nâng cái thứ đồ này nên tiểu cô nương không rảnh lo, nào còn chú ý đến mọi người xung quanh.Đi mãi đi mãi giày cũng bị tuột mất, Tri Y gấp đến đổ mồ hôi, mặt bánh bao cũng giật giật, vì thân mình quá tròn thiếu chút nữa lăn thẳng một đường qua luôn, có thể thấy ngày thường đúng là ăn hơi nhiều.Phía trước lều lớn đặt bảo tọa cho riêng Tuyên Đế, hai bên có ba bậc thang, bậc thang này đối với Tuyên Đế chỉ là một cái nhấc chân nhẹ nhàng.

Nhưng Tri Y đang vội nhấc áo choàng nên không nhìn thấy, giày còn bị tuột, lập tức “Nha” một cái ngã trên mặt đất, toàn bộ đầu nhỏ vùi vào trong áo choàng chỉ còn một đôi chân nhỏ ở bên ngoài.Trong trướng không biết nơi nào vang lên tiếng “Xì” cực nhỏ rất nhanh lại trở về yên tĩnh.

Không ít người nhìn nhóc con té ngã trên đất sinh ra đồng cảm, nghĩ đây chắc chắn là bị Hoàng Thượng phạt.Bức chân của Tuyên Đế quả nhiên dừng lại, xoay người nhưng không phải giống như người khác nghĩ xử trí tiểu công công mà là cúi xuống đem nhóc con bị chôn đầu trong áo choàng nhấc lên.Có lẽ là chưa bao giờ thấy qua bộ dáng ôn hòa dễ nói chuện củaTuyên Đế như vậy bao giờ, toàn bộ mọi người đều nhìn chằm chằm trợn tròn đôi mắt, trong lòng suy đoán hôm nay tâm tình của Hoàng Thượng là rất rất tốt hay thân phận của ‘tiểu công công ’ này đặc thù, chỉ tiếc lát sau Hoàng Thượng đã ngồi xuống, tiểu công công kia cũng đi theo đứng ở phía bên phải bảo tọa.Rất nhanh có nội thị ở bên ngoài kiểm kê số lượng con mồi và thông báo: “Đô thống Lý Trạch, thỏ hoang hai đôi, hoẵng hai đôi.”“Tuyên Uy Tướng quân Khâu Chung, hươu cái một con, gà rừng năm con, cáo hai con……”……Sau khi kiểm kê hết đương nhiên võ tướng có số lượng con mồi nhiều hơn, đạt được vị trí thứ nhất là một tiểu thống lĩnh của quân đội cánh trái của đội vây săn, hắn rất to gan khi xâm nhập vào sâu bên trong săn được một con gấu ngựa.

Người này cao lớn vạm vỡ, giọng nói như chuông đồng, cao tám thước có hơn, khi đi vào trướng nhận thưởng nháy mắt đã che ngọn đèn dầu ở cạnh cửa chỉ còn lại bóng đen mờ mờ.Tri Y đang tò mò nhìn người này chằm chằm không chớp mắt đột nhiên cánh tay đột nhiên bị nhẹ nhàng chạm vào một cái, An Đức Phúc cười nói: “Cô nương, ngài nên rót rượu.”Nói xong đưa một bầu rượu nhỏ, Tri Y ôm cũng thấy không phải là nặng, chỉ là muốn vững vàng rót vào ly ngọc lại có chút khó khăn.Tuyên Đế khó được khi lộ ra ý cười, mạnh mẽ ngợi khen vị thống lĩnh kia vài câu, sau đó khen thưởng bạc cùng một bảo kiếm dài chừng ba thước, lưỡi kiếm sắc nhọn ngân quang.

Vỏ kiếm khắc du long, chuôi kiếm khảm năm viên trân châu loén nhỏ khác biệt, thoạt nhìn cực kỳ xa hoa.Thống lĩnh lập tức kích động sắc mặt đỏ lên, lập tức quỳ xuống đất tạ ơn, đem bảo kiếm dâng qua đỉnh đầu.Cùng lúc đó, Tri Y nhìn lên trên phát hiện Tuyên Đế không nhìn về mình tức khắc thấy yên tâm hẳn.

Bởi vì chiều cao chiếc bàn không khác lắm so với nàng nên nhón nhón chân nỗ lực nâng theo bầu rượu đưa về phía ly ngọc.Rượu Hàn Đàm Hương chính tông, vừa rót ra hương thơm ngào ngạt lập tức phiêu tán trong không khí, mang theo ý lạnh nhè nhẹ, màu rượu nhàn nhạt lóng lánh trong ly ngọc càng thêm oánh nhuận.

Tri Y vừa rót ánh mắt cũng sáng lên, thật vất vả rót rượu đến cái mũ bị lệch cũng không thèm quản.An Đức Phúc ở bên cạnh nhìn rất sốt ruột, rượu đều chảy cả ra bàn, tiểu chủ tử của ta a, đây là ngài rót rượu hay là đổ rượu đi đây.Đổ được một lúc mà vẫn không đầy ly, bầu rượu lại không còn bao nhiêu.

Tri Y rốt cuộc cũng phát hiện điều không đúng, ngẩng đầu “Y” một tiếng, lúc này mới thoáng nhìn một đống rượu bị tràn ra ngoài chảy khỏi bàn.

Nhìn trái nhìn xem có gì có thể lau đuuowcj không mà không thấy, cuối cùng dứt khoát bò cả người lên trên đem mình thành cái khăn lau.An Đức Phúc:…… Cô nương ngài thật đúng là không đau lòng cho bản thân a.Vừa lúc Tuyên Đế đứng dậy uống rượu cùng chư vị đại thần, An Đức Phúc cẩn thận đem người ôm từ trên bàn xuống, giúp nàng sửa hai tay áo lộn xộn và mũ quả dưa màu xanh lá.

Chỉ là phía trước áo ngoài ướt dầm dề, cả người đầy mùi rượu.Dở khóc dở cười cản tiểu cô nương còn muốn nhào lên lau tiếp, An Đức Phúc rốt cuộc cũng hiểu đây là Hoàng Thượng muốn trừng phạt hắn chứ không phải phạt cô nương.

Có một chút như vậy mà tim hắn nhảy lên mấy lần, chỉ sợ vị tiểu chủ tử này làm ra chuyện gì trước mặt quần thần lại bị chê cười, nhiều lúc làm hắn suýt bị hù chết.Nghĩ nghĩ, Hoàng Thượng trừ bỏ nói muốn cô nương hầu hạ rót rượu cũng không phân phó cái gì mặt khác, An Đức Phúc quyết định vẫn là để vị chủ tử này nghỉ ngơi một chút, đối với ai cũng là chuyện tốt……Hắn khom lưng thấp giọng nói: “Cô nương, nếu không ngài đi đổi xiêm y xong lại đến? Mặc y phục ướt thế này sợ sẽ cảm lạnh.”Tri Y lắc đầu, đôi mắt sáng lấp lánh cũng không biết suy nghĩ cái gì, ôm lấy ghế không buông tay, “Hàm Bảo Nhi, không đi.”An Đức Phúc nhìn lên, thử nói: “Tích Ngọc chuẩn bị không ít điểm tâm cho ngài ở doanh trướng, ngài không muốn đi nếm thử sao?”Tiểu cô nương tức khắc do dự một lát, ngay sau đó cái mũi nhỏ động động, hương rượu lại bay tới, lập tức kiên định, ôm ghế dựa không lay chuyển.An Đức Phúc cũng không nhìn ra nguyên do, chỉ dành phải dặn dò một tiểu nội thị khác chú ý Tri Y cẩn thận, quay đầu tự mình đi lên hầu hạ Tuyên Đế.Đương nhiên không phải Tuyên Đế thật sự muốn phạt Tri Y, chỉ muốn nàng nhớ kỹ giáo huấn thôi.

Rốt cuộc tiểu cô nương thật sự quá dễ dụ, chỉ cần là người hơi quen chút biểu lộ thiện ý, lại đem thứ gì chơi mới lạ ra dụ, bảo đảm cái gì nàng cũng mặc kệ lập tức đi theo người ta.Nhưng Thái Hậu lại không cảm thấy có gì nghiêm trọng, nói chờ khi Tri Y lớn chút nữa là được, huống hồ ngày thường đều có một đống cung nữ ma ma đi theo, không cần lo lắng quá mức.

Mà hôm nay Tuyên Đế thấy tiểu cô nương dễ dàng bị người mang vào bãi săn lại có cân nhắc khác.Cho nên khi An Đức Phúc mặc kệ hành vi của Tri Y, Tuyên Đế cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.Vì đang trong lễ săn bắn nên Tuyên Đế không còn bộ dáng lãnh lệ như trên triều, cả người trở nên ôn hòa rất nhiều, thậm chí nhiều lần lộ ý cười làm mọi người dần thả lỏng, chân chính hưởng thụ tiệc tối lần này.Đồ ăn chủ yếu tiệc tối nay là con mồi săn được ban ngày, chưng nấu chiên xào đủ kiểu, còn có ngự trù trực tiếp đặt giá nướng ngay ngoài lều, sau khi lấy hết nội tạng đem hương liệu, gia vị tẩm ướp trên dưới, bên ngoài quét một lớp mật ong, chỉ chốc lát đã có âm thanh xèo xèo mỡ chảy xuống, toàn thân vàng ươm.

Mùi thịt từng đợt bay vào trong trướng làm ai nấy đều thấy thèm thuồng mới lạ.Vừa lúc rượu cũng uống đến không sai biệt lắm, liền có người đề nghị đi ra ngoài trướng tiếp tục, sau khi được Tuyên Đế đáp ứng để một nội thị dẫn dắt ra ngoài.Tuyên Đế mới vừa rồi uống năm ly Hàn Đàm Hương, không nhiều không ít, mới vừa có cảm giác say, “An Đức Phúc.”“Hoàng Thượng.” An Đức Phúc vội đi lên chờ lệnh, “Hoàng Thượng có gì phân phó?”“Gọi Mặc Trúc Tích Ngọc tới, để các nàng mang Tri Y về.”An Đức Phúc vâng lệnh, xoay người tính gọi người, sau đó nháy mắt ngẩn ngơ, lại xoa xoa đôi mắt.Tiểu…… Tiểu chủ tử đâu?

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.