Đế Sủng

Chương 35: Trừng Phạt




Trang Trạch Khanh đi xuống ngựa trước, tiện đà chuẩn bị đem Tri Y ôm xuống dưới, nào biết chân tiểu cô nương mới vừa chấm đất đã chạy trốn nhanh như thỏ.

Còn thật sự sốt ruột nhìn trái nhìn phải, cuối cùng đôi mắt nhỏ nhìn thấy mục tiêu “hự” một cái bò vào trong sọt tre trên mặt đất, phút cuối còn nhanh trí không quên mang mấy cành cây che lên người.Trang Trạch Khanh & bọn thị vệ:…… Muội muội ( chủ tử ), giày ngươi còn ở bên ngoài a.Trang Trạch Khanh bị cái hành động này của Tri Y làm vui đến nở hoa trong lòng nên hắn tạm thời không bắt tiểu cô nương ra, phủi cọng cỏ trên tay áo đi lên chuẩn bị hành lễ.Đọi ngũ đi săn của Tuyên Đế đương nhiên không giống người thường, xunh quanh dắt chó săn, chim ưng, người mang mũi tên đã có mấy chục người, chưa kể còn có mấy canh gác trái phải bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng an nguy.

Do quá nhiều người nên rất khó không kinh động con mồi, vì vậy còn có người phụ trách đi vây đuổi động vật đến xung quanh Tuyên Đế.Thấy đoàn người Trang Trạch Khanh, đội ngũ dừng ngựa.Thống lĩnh thị vệ Vương Cương mắt sắc, lập tức nghiêng người nói nhỏ với Tuyên Đế, “Hoàng Thượng, là công tử trong phủ của Lễ Bộ Thượng Thư Trang đại nhân.”Tuyên Đế gật đầu, trưởng tôn của Trang Duẫn Đức ở kinh thành có chút danh tiếng, chưa nhược quán đã luận số trời, còn là đệ tử đắc ý của Lâm lão thái phó.

Hắn từng xem qua《 Thủy Điều luận 》của người này làm, xác thật tài hoa hơn người, vô cùng nhuệ khí.

Lấy văn tái chí, lấy văn luận đức, ấn tượng của Tuyên Đế đối với Trang Trạch Khanh khá tốt.“Đang trong lúc tỉ thí, không cần đa lễ.” Tuyên Đế chú ý tới con mồi thị vệ xách phía sau hắn, cảm thấy Trang Trạch Khanh văn võ song toàn, ánh mắt không khỏi lộ ra tia thưởng thức.Chú ý tới điểm này tuy trên mặt Trang Trạch Khanh thong dong nhưng lại âm thầm dở khóc dở cười, xem ra là bị Hoàng Thượng hiểu lầm.

Tuy rằng công phu cưỡi ngựa của hắn không tồi nhưng cũng không có khả năng trong thời gian ngắn săn được nhiều con mồi như vậy.

Chỉ là lúc này cũng không thể lấy muội muội ra giải thích, nếu Hoàng Thượng biết đây căn bản không phải bản thân hắn tự săn được mà chỉ dựa vào vận khí tốt của muội muội thì có vẻ…… Khụ khụ khụ.Tuyên Đế còn muốn mở miệng, bỗng nhiên có âm thanh sàn sạt phát ra từ một góc làm hắn chú ý, tầm mắt nhìn đến nơi phát ra âm thanh đã thấy giỏ tre ngã xuống đất…..

cùng với một đôi giày da hươu nhỏ bên ngoài.Đôi giày nhỏ vô cùng quen mắt rõ ràng là vật nhỏ hơi run rẩy trốn tránh bên trong không dám ra.

Tuyên Đế không khỏi mị đôi mắt, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Trang Trạch Khanh.Nhưng hiển nhiên Trang Trạch Khanh rất thông minh, tiếp theo nháy cười cười, tiến lên vài bước cầm lấy giỏ tre, ôn thanh nói: “Trạch Khanh mới vừa rồi trong lúc đi săn, bỗng nhiên gặp được một động vật hiếm lạ vô cùng đã sai người cẩn thận bắt lại đây nhốt trong giỏ tre này, đang chuẩn bị mang về chỗ cắm trại cho mọi người cùng xem.”Tuyên Đế:……Trang Trạch Khanh nói tiếp: “Vật ấy cả người tuyết trắng mượt mà, tròn tròn tinh xảo khiến người yêu thích lại thích cắn đồ, ngẫu nhiên sẽ phát ra tiếng kêu nho nhỏ.

Trạch Khanh nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết là chủng loại nào, nếu đã gặp vừa lúc dâng tặng Hoàng Thượng.

Nghĩ bên người Hoàng Thượng có đông đảo người tài ba, nhất định có thể nhận ra vật này.”Công lực trợn mắt nói hươu nói vượn này làm mấy thị vệ và Hải Thiên thiếu chút nữa đã tin nếu không phải đã biết trước nội tình, đồng thời đưa ánh mắt thán phục về phía Trang Trạch Khanh, cư nhiên dám bậy bạ ở trước mặt Hoàng Thượng.Bọn họ vốn tưởng rằng Tuyên Đế sẽ không vui, thậm chí tức giận với Trang Trạch Khanh, không nghĩ tới thế nhưng sắc mặt hòa hoãn, thậm chí lộ ra ý cười, thập phần phối hợp nói: “Vậy liền trình lên đây đi.”Dường như Trang Trạch Khanh đã liệu được kết quả này, cười thật sâu, đem giỏ tre cùng với quả cầu tròn vo bên trong cùng dâng lên.Tri Y ở trong giỏ tre hoàn toàn không biết mình bị ca ca “bán”, người mua còn đúng là Hoàng Thượng người nàng sợ phải thấy nhất lúc này, vẫn đang ở trong giỏ tre lung lay mơ mơ hồ hồ.Bên trong giỏ tre thả một lớp cỏ, bên ngoài dùng tre mềm bện lại nên người ở bên trong không sợ bị cọ vào.Tuyên Đế lệnh người đem con mồi săn được xuống, lệnh đêm nay tổ chức yến tiệc, lấy con mồi hôm nay săn được ban thưởng, sau đó đi vào lều trại.Tri Y cảm giác bên ngoài an tĩnh lại, còn tưởng rằng đã trốn được, vừa định lộ ra đầu nhỏ đã bị âm thanh vang lên dọa quay lại.Ra là tiếng người là chờ ở bên ngoài doanh trướng An Đức Phúc, hắn thấy thi vệ bên cạnh Tuyên Đế xách một cái giỏ tre nhỏ đặt ở trên án còn rất là kỳ lạ, “Hoàng Thượng, này……”Tuyên Đế chưa nói một lời đi ra sau bình phong thay quần áo, An Đức Phúc đi lên thoáng nhìn vào trong giỏ trúc tức khắc kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, ngón tay run run chỉ kém không đem hai con mắt hái xuống đặt sát vào nhìn.

Thị vệ chưa lui đứng bên cạnh lập tức nghẹn cười, nhỏ giọng nói: “An tổng quản, ngươi cẩn thận chút, nghe nói đồ vật bên trong sẽ cắn người.

Hoàng Thượng nói, đây là chủng loại mới lạ hôm nay bắt được để làm đồ ăn vào buổi tối nhưng phải chờ nhìn kỹ xem mới có thể quyết định phương pháp chế biến nào để ăn.”An Đức Phúc:…… Tiếp nối Thái Hậu nương nương, Hoàng Thượng ngài cũng thay đổi……Hắn không khỏi đồng tình liếc mắt nhìn tiểu cô nương trong giỏ tre, đầu tiên là bị Thái Hậu nương nương coi thành lễ vật bỏ vào hộp gấm, hiện tại lại bị……Sau khi đồng tình xong, An Đức Phúc ngẫm lại cũng không nhịn được cười.

Nhìn thấy Tuyên Đế đã thay đổi thành một thân cẩm phục màu xanh lá đi tới lập tức thu lại ý cười, tiến lên hầu hạ bưng trà rót nước, theo lời nói của thị vệ vừa rồi không lớn không nhỏ hỏi vài câu, đơn giản cố ý trêu đùa Tri Y một chút.Quả nhiên, sau khi Tri Y nghe hiểu vài câu rốt cuộc không nhịn được, từ phía giỏ tre sột sột soạt soạt truyền đến thanh âm, hình như là thanh âm tiểu cô nương xoay người ở bên trong, sau đó đầu nhỏ chui ra trên đỉnh đầu còn có vài nhánh cỏ xanh, nãi thanh nãi khí vội vàng nói: “Không ăn, Hàm Bảo Nhi, không thể ăn.”Ở bên người Tuyên Đế lâu như vậy đương nhiên An Đức Phúc rất biết diễn kịch, lúc này ra vẻ kinh ngạc nói: “Sao cô nương lại ở trong này? Không phải Hoàng Thượng cho người mang cô nương ra ngoài chơi rồi sao?”Tri Y tức khắc chột dạ, vừa vặn đối diện với tầm mắt của Tuyên Đế, “Nha” một cái nhanh chóng ngồi xổm xuống, thanh âm non nớt từ bên trong truyền đến, “Không phải, Hàm Bảo Nhi.”Bộ dáng trước sau không đồng nhất làm mấy người trong trướng đều cong mi mắt, do có Tuyên Đế ở đây nên không dám cười ra tiếng.“Tri Y.” Thanh âm của Tuyên Đế không nhẹ không nặng trầm ổn mà hữu lực, “Lại đây.”Trong trướng nhất thời không có động tĩnh, một lát sau, tiểu cô nương đầu đầy cỏ dại chậm rì rì chui ra khỏi sọt tre, sau đó lắc lắc đầu nhỏ dịch đến trước mặt Tuyên Đế, gương mặt phấn nộn bị phiến lá bên cạnh quẹt vào tạo thành vết cắt nhỏ.Nếu Thái Hậu ở đây đã sớm đau lòng mà kéo nàng vào trong ngực cho người lấy thuốc mỡ tới bôi, Tuyên Đế lại như không nhìn thấy cũng không nói gì.Tri Y vặn vặn ngón tay nửa ngày mới cẩn thận kéo đai lưng Tuyên Đế “Hoàng Thượng.”Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, đôi mắt tròn vo như biết nói chờ đợi nhìn Tuyên Đế, giống như muốn nói hắn không phải tự làm mình tức giận.Ngày hôm qua An Đức Phúc đã thấy Tuyên Đế nói với tiểu cô nương lời ít ý nhiều rằng không thể đi vào bãi săn, nhiểu lắm chỉ có thể chơi trên bãi cỏ bên ngoài, không thể rời khỏi Mặc Trúc và mấy thị về lại càng không được chỉ cần có người muốn mang nàng đi cưỡi ngựa là đã đi theo.Rốt cuộc chuyện này…… trước đây đã từng có tiền lệ.Tuyên Đế vẫn luôn không phản ứng, nhìn không ra biểu tình, tiểu cô nương đợi một lát, lại cẩn thận kéo kéo đai lưng, bộ dáng đáng thương vô cùng làm An Đức Phúc nhìn cũng thấy đau lòng cực kỳ, nghĩ sao Hoàng Thượng bọn họ có thể nhẫn nhịn được đây, thêm chút nữa cô nương sẽ khóc mất.Thiếu chút nữa An Đức Phúc không nhịn được lên tiếng thì Tuyên Đế giơ tay ý bảo người khác ra ngoài.Tất nhiên An Đức Phúc thật sự lo lắng, sợ Hoàng Thượng của bọn họ sẽ lấy mặt lạnh khi đối mặt với đại thần trên triều đem đến quát tiểu cô nương.

Nhưng hắn cũng không dám cãi lại mệnh lệnh, do do dự dự lui khỏi doanh trướng còn không quên chớp mắt không ngừng với Tri Y, ý muốn nói cái gì.An Đức Phúc tất nhiên là lo lắng thật sự, sợ bọn họ Hoàng Thượng lấy ra ngày thường đối đại thần mặt lạnh tới quát lớn tiểu cô nương.

Nhưng hắn cũng không dám cãi lời mệnh lệnh, do do dự dự mà ra doanh trướng, còn không dừng mà đối Tri Y chớp mắt, ý muốn nói cái gì.Cho đến khi đứng ở bên ngoài An Đức Phúc cũng không đi quá xa, nghiêng thân mình như muốn nghe động tĩnh bên trong, một lỗ tai chỉ kém không dựng thẳng lên để nghe, mấy thị vệ bênh cạnh nhìn mà khóe mắt giật giật.An Đức Phúc cũng không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, hình như có vài lần tiểu cô nương mềm như bông kêu vài tiếng “Hoàng Thượng”, mà Hoàng Thượng bọn họ…… Giống như nói chuyện, lại giống như không……Mắt thấy mặt trời sắp lặn, ráng chiều buông xuống, An Đức Phúc đúng là tim gan cồn cào…… Lúc trước Thái Hậu ngàn vạn dặn dò, nói hắn nhất định phải chăm sóc Tri Y cho tốt.

Nếu Tri Y tuổi nhỏ nghịch ngợm chọc Hoàng Thượng tức giận, hắn cũng phải đến nhìn chút.Hiện tại ngẫm lại, Thái Hậu nương nương thật là đã quá coi trọng hắn a.Chủ trướng chủa Tuyên Đế đều cách các chướng khác một khoảng, ở giữa có trọng binh canh gác, lúc này trên bãi đất trống đã bố trí một lều trại rất to theo mệnh lệnh Tuyên Đế phân phó, bàn trái cây đã được lục tục mang lên, gian ngoài cũng bắt đầu đốt lửa trại, không khí dần sôi động.An Đức Phúc nhìn qua đã thấy quan viên ban ngày đi săn trở về mang theo gia quyến lục tục ngồi xuống.Lần này đi săn Tuyên Đế nói có thể mang theo gia quyến đi, kỳ thật đây cũng là lệ cũ của Tuyên triều.

Đúng ra mà nói, Tuyên triều cũng không quá khắc nghiệt với nữ tử.

Tiên đế sủng ái Ly phi, lúc Ly phi oán hận nữ tử có quá nhiều lễ giáo trói buộc rất đáng thương, còn đặc biệt làm chuyện cả thiên hạ không tán đồng trừ bỏ đi nhiều quy củ nhằm vào nữ tử.

Như chuyện nữ tử đến tuổi phải bó chân, như chuyện sau khi phu quân chết không được tái giá…Trong đó đủ loại, có tốt có xấu, có uốn cong thành thẳng cũng có thực sự bài trừ tập tục xấu.

Nhưng đại đa số mọi người đều coi Ly phi là yêu phi, dựa vào Tiên đế sủng ái bà ta mà sửa đổi quy củ, có vài người thậm chí vì chuyện này còn lập quy củ nghiêm hơn với thê nữ ở nhà.Nhưng mười mấy năm qua đi, không thể không nói hiện giờ nữ tử Tuyên triều nữ tử được thừa hưởng không ít ơn trạch, nếu là trước kia loại yến hội này sẽ có rất nhiều quý nữ chưa xuất giá không được phụ huynh mang đi.Mà hiện tại, rất nhiều quan viên trong phủ công tử thiếu gia đều sẽ tham dự đi săn, các nữ quyến đến, nếu vị phu nhân nào nhìn trúng ai cho nhi tử hay nữ nhi mình thì sau khi hồi kinh là có thể bàn chuyện cầu hôn.

Cho nên mỗi lần hoàng gia cử hành lễ hội đi săn này sẽ tạo thành không ít nhân duyên.Giờ phút này không cần đi săn xem, mỗi người đều thay hoa phục xinh đẹp.

Kim điêu đai ngọc, châu hoàn điểm thúy được ánh đèn chiếu rọi đẹp không sao tả xiết, cái gọi là người đẹp vì lụa đại khái là như thế.An Đức Phúc nhìn một lát nhớ ra Hoàng Thượng của bọn họ còn phải tham yến hội liền nhìn vào bên trong, doanh trướng vừa lúc mở ra.Đêm thu hơi lạnh, Tuyên Đế khoác kiện áo khoác viền áo hoa văn lưu vân đi nhanh ra ngoài.

An Đức Phúc bất động thanh sắc dùng dư quang liếc, trong lòng sốt ruột liếc nửa ngày, sau đó cúi đầu nhìn về phía sau Tuyên Đế.Vừa nhìn, thiếu chút nữa không nhịn cười phun ra.Thì ra tiểu cô nương bị thay đổi thành y phục của nội thị, đầu đội mũ quả dưa màu xanh lá, bím tóc bện lại ở phía sau, nhìn qua hoàn toàn là bộ dạng của tiểu công công tiến cung không lâu.Chỉ là tiểu công công thật sự rất nhỏ, mũ xiêu xiêu vẹo vẹo che mất hơn phân nửa khuôn mặt.

Hai tay nhỏ nỗ lực nâng kiện áo khoác của Hoàng Thượng tránh cho nó dính bụi đất, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức hồng rực.

An Đức Phúc cảm thấy sợ là đã dùng cả sức bú để nâng.

Hơn nữa đồng thời còn phải nỗ lực lộc cộc bước theo gót chân của Hoàng Thượng, thật sự là tay vội chân cũng loạn.Vóc dáng nhỏ như thế đi phía sau Hoàng Thượng nên chẳng ai nhìn thấy, mà người còn không thấy nói gì đến chuện hầu hạ Hoàng Thượng.Trong lòng biết đây là hình phạt Hoàng Thượng dùng để trừng phạt cô nương đương nhiên An Đức Phúc sẽ không mạo muội tiến lên hỗ trợ, chỉ có thể nhìn bước chân vừa ngắn vừa nhỏ của tiểu cô nương nỗ lực đuổi theo, vừa nâng áo khoác vừa mềm mại kêu to với Hoàng Thượng của bọn họ, “Nha, chậm, chậm một chút……”

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.