Đế Sủng

Chương 34: Hươu Ngốc




Khi đội ngũ tiến vào bãi săn, Mặc Trúc các nàng cũng giúp Tri Y đổi thành kỵ trang, đi giày da hươu, vẫn giả dạng nam hài lưu loát rõ ràng, cũng thích ở đây hay lên thảo nguyên lăn lộn.Tri Y ăn bánh bông lan còn có chút không yên lòng, tròng mắt như đá mắt mèo xoay tròn chạy thằng ra ngoài cửa sổ leo lên, cuối cùng nhảy xuống từ bệ cửa, tiếp đất liền nhanh chóng chạy ra bên ngoài.

Tuyết Bảo Nhi như một tia chớp màu trắng chạt theo phía sau, cái đuôi thật dài lắc lư trong không trung giống như đai lưng xanh ngọc buộc ở eo Tri Y để làm đẹp.Tuyên Đế để lại bốn thị vệ bảo vệ Tri Y, người đứng đầu chính là thị vệ mặt tròn bị Tri Y nhìn tròng trọc hôm qua, tên là Hải Thiên.

Hải Thiên được xem như thị vệ trẻ tuổi nhất nhưng là người vũ dũng thiện chiến, gan lại lớn phi phàm nên được phá cách đề bạt.

Vẻ mặt khi rút kiếm cùng buông kiếm hoàn toàn bất đồng, ngày thường chính là một thanh niên dễ dàng thẹn thùng.Nhìn thấy Tri Y chạy đến vài thị vệ đều lộ ra nụ cười mỉm, đều giữ ngựa chờ ở đây, bên cạnh còn có một con ngựa con lông màu đỏ thẫm.Đương nhiên ngựa con là chuẩn bị cho Tri Y, nhưng vóc dáng Tri Y quá nhỏ, ngồi trên lưng ngựa chân không chạm được tới bàn đạp, con ngựa này cho nàng cũng chỉ để nàng nhìn hay sờ cho đỡ thèm thôi.Ngựa con rất được, cả thân đều là màu nâu đỏ, thỉnh thoảng trên lông điểm xuyết màu trắng nhưng cũng không tổn hao gì đến vẻ đẹp của nó, ngược lại màu tuyết trắng giống như nó được phủ bột vậy.Tri Y hưng phấn làm khuôn mặt nhỏ nhắn đều hồng rực, đi đến trước mặt ngựa con kiễng mũi chân sờ thử.

Lông ngựa cứng rắn, khi vuốt ve bàn tay non nớt của Tri Y vuốt không thuận.

Con ngựa dịu ngoan nhìn tiểu cô nương trước mặt nhẹ nhàng phun ra một hơi, lông mi thật dài cụp xuống che đi đôi mắt oánh nhuận trong veo như nước, cực kỳ linh động.Dường như cảm nhận được sự nhu thuận của ngựa con, Tri Y nhấc chân định trèo lên, đầu nhỏ chôn trong bờm ngựa, mất đà nên đầu chúi xuống vừa lúc đối diện ngựa con.Khi Mặc Trúc tới đã nhìn thấy hai con mắt tràn đầy tinh thần đối diện nhau không khỏi chậm bước chân, sau đó nàng ấy tiến lên khoác cho tiểu cô nương áo choàng màu xanh nhạt, ôn nhu nói: “Cô nương giày ngài còn chưa có đi đâu.”“Y?” Tri Y nghi hoặc cúi đầu nhìn lại, quả nhiên giày da hươu bị tuột một nửa, có một bên đi không chặt đã tuột ra.Nàng cúi thắt lưng tự mình buộc lại dây giày nhưng do tay vừa béo vừa ngắn lại không biết kết cấu đã lung tung buộc lại, sau khi buộc xong đứng dậy mới bước được vài bước thiếu chút đã ngã ra đất, lúc này mới phát hiện chính mình đem dây giày hai bên cột lại cùng nhau.Tri Y ngẩn ngơ, vô tội nhìn phía Mặc Trúc, khiến nàng ấy không khỏi cười, ngồi xổm xuống nói : “Vẫn là để nô tỳ đến buộc đi.”Sau khi đi giày xong, Hải Thiên bước đến, xoay người mở ra lòng bàn tay, bên trong toàn là mấy thứ đường mạch nha ngựa con thích nhất.Hắn sờ sờ đầu, trong nhà không có tỷ muội cũng không biết làm thế nào để nói chuyện với một tiểu cô nương, cuối cùng vẫn là tận lực bày ra vẻ mặt ôn hòa, “Đây là thứ con ngựa thích ăn, chủ tử không ngại thì cầm cho nó ăn, nó cũng sẽ thân thiết với ngài hơn.”Tri Y gật đầu tiếp nhận, đi đến trước mặt tiểu hồng mã mở tay ra, hai má nhuyễn thịt giật giật, cũng không biết suy nghĩ cái gì quay đầu liếc nhìn đám người Mặc Trúc Hải Thiên, bỗng nhiên cầm lấy đường mạch nha liếm một ngụm, mắt to nháy nháy, “Ngọt ~ ““Ai cô nương, đây là ——” Mặc Trúc bất đắc dĩ cười nói một nửa, vừa muốn ngăn cản thì thấy tiểu hồng mã phát ra tiếng phì phì trong mũi, đầu lưỡi đưa ra liếm một cái đã đem đường mạch nha trên tay Tri Y đều cuốn đi, trước khi quay đi còn nhân tiện liếm thêm một cái trên mặt Tri Y.Vài thị vệ thấy vậy cười rộ lên, Hải Thiên cố gắng nhịn cười lấy mấy khối đường mạch nha từ trong túi tiền, “Ở đây vẫn còn, chủ tử không cần…tranh cùng nó.”Nói đến đây hắn cố mím môi nhưng cũng khổng thể nhịn cười nổi.Bọn họ đều là những người trải qua tuyển chọn khắc nghiệt để bảo vệ an nguy của Hoàng Thượng, không nghĩ tới đột nhiên sẽ bị phái đi hầu hạ một chủ tử nhỏ như thế, thoạt nhìn tính trẻ con hoàn toàn toát ra ngay cả đường mạch nha cho ngựa cũng muốn giành một miếng.Lúc trước ở Bát Tiên Sơn cũng bị nai con trêu chọc như thế nên Tri Y không bị dọa sợ, Tích Ngọc lấy khăn ra cẩn thận lau mặt cho nàng, tay nhỏ kéo kéo cương ngựa vẻ mặt nghiêm túc như thật sự muốn dạy dỗ nó, “Không ngoan.”Tiểu hồng mã lại phát ra tiếng phì phì trong mũi, một đôi mắt to thoạt nhìn còn vô tội hơn so với Tri Y, đuôi ngựa tùy ý vung, vừa vặn đem mèo con muốn nhảy lên trên lưng ngựa hất ra.“Meo meo” Tuyết Bảo Nhi không chịu thua đứng ở trước mặt nó, lại nhìn phía tiểu chủ nhân, “Meo meo meo meo meo meo” lên án.Tri Y sờ sờ vuốt lông mèo nhỏ đi theo phía sau Hải Thiên dắt ngựa tiến vào bãi săn.Khuôn viên bãi săn có bốn khu, trong đó bình nguyên ở ngoài cùng cũng là khu an toàn nhất, ngoại trừ có ít thỏ hoang gà rừng động vật nhỏ linh tinh thì không có gì khác.Tuy là cuối mùa thu, trong bình nguyên vẫn là một mảng xanh mướt, mỗi khi có gió thu phất qua liền hình thành cuộn sóng màu xanh biếc, cỏ cũng không cứng làm Tri Y thích ý lăn lộn trên đó vài vòng.

Bốn thị vệ tận chức tận trách canh giữ bên người, tai nghe bốn phương mắt nhìn tám hướng đề phòng chẳng may có động vật nào bị vây săn chạy trốn ra ngoài đụng chạm vị chủ tử này.“Tri Y.” Thanh âm thiếu niên ôn nhuận vang lên, nghe thấy âm thanh cung nữ cùng thị vệ nhất tề nhìn lại, Hải Thiên nhận ra vài thị vệ phía sau vị này, đúng là đồng nghiệp bị sai phái đi bảo vệ Trang công tử Trang phủ.Tri Y đang được Tích Ngọc dạy cách bện mũ rơm cho Tuyết Bảo Nhi, nghe tiếng trừng mắt nhìn quay đầu nhìn lại lập tức nhảy nhót ném cỏ dại xuống chạy tới bên người thiếu niên, thanh âm mềm mại di sâu vào lòng người, “Nhị ca ca.”Thì ra là biểu ca nhà ngoại tổ mẫu của Tri Y- Trang Trạch Khanh, mấy tháng nay Trang Trạch Khanh có gặp Tri Y vài lần, mỗi lần đều mang theo mấy lễ vật nhỏ đem tiểu cô nương dỗ đến vui vẻ cao hứng, khi gọi hắn là “ca ca” còn thân thiết hơn Cảnh Mân vài phần.Tiểu cô nương còn thực sự cố chấp, lấy trình tự nhận thức trước sau làm trình tự gọi các ca ca, Cảnh Mân là đầu tiên thì đương nhiên Trang Trạch Khanh sẽ thành “Nhị ca ca” rồi.

Sửa cũng sửa vài lần nhưng không được, Trang Trạch Khanh cũng đành mặc kệ nàng kêu như thế.Thân mình mềm mại bổ nhào vào trước người, Trang Trạch Khanh cười tủm tỉm tiếp được, sờ sờ đầu ôn nhu nói: “Một tháng này Tri Y có nhớ ca ca không?”“Nhớ ~” Tri Y ngọt ngào đáp lại trông mong nhìn Trang Trạch Khanh, còn kém không chói lọi nói ra hai chữ “Lễ vật” .Trang Trạch Khanh không khỏi bật cười, từ trong lòng lấy ra một bao điểm tâm nhỏ, “Hôm nay quên mang lễ vật, ngày khác sẽ bù đắp cho Tri Y.”Tiểu cô nương gật gật đầu, đương nhiên sẽ không để ý kéo tay áo hắn tò mò tìm tòi phía sau còn mang theo ánh mắt như muốn điều tra.“Trường Du, vị này là?”Trường Du là tên tự của Trang Trạch Khanh, mặc dù chưa tới tuổi, nhưng đây là tên mà ngoại tổ phụ đặt cho hắn trước khi mất nên vẫn dùng.

Vài tiểu thiếu niên phía sau đều là người học cùng thư viện, gia thế cũng gần giống nhau nên quan hệ khá thân thiết.“Đây là biểu muội của ta đang được nuôi bên người Thái Hậu.” Trang Trạch Khanh không nói rõ thân phận Tri Y nhưng vài người đã hiểu rõ, dù sao lúc trước chuyện Công bộ Thị Lang Mộ Liên Thu muốn hưu thê đã náo loạn thời gian không ngắn, còn chọc ra không ít chê cười.Bọn hắn cũng là nghe phụ thân nói dù sao cũng là đồng nghiệp, tất nhiên sinh ra ý đồng tình với tiểu cô nương Mộ phủ này, sau khi biết được nàng được đón vào trong cung do Tĩnh Thái Phi dạy dỗ, Tĩnh Thái Phi lại đi về cõi tiên lại được nuôi dưới gối Thái Hậu không thể không cảm thán vận khí của tiểu cô nương này, cũng có thể nói là “Trong họa có phúc.”Nhưng mấy thiếu niên này cũng đều thỉnh thoảng nghe mẫu thân ở nhà nhắc qua vài câu nên không để ý nhiều, nay thấy tiểu cô nương thú vị lại là muội muội yêu thương của bạn tốt đương nhiên có thiện ý.“Tri Y có thể cưỡi ngựa?” Trang Trạch Khanh thấy con ngựa nhỏ màu hồng của tiểu cô nương bèn hỏi.Tri Y lập tức gật đầu, nháy nháy mắt.

Lúc trước nàng được ngồi trên lưng ngựa duy nhất một lần lúc Tuyên Đế mang theo, Tuyên Đế không ở đây, tiểu cô nương đương nhiên không dám lên ngựa.Trang Trạch Khanh cười, ôm lấy tiểu cô nương đem nàng đặt lên lưng ngựa của mình dùng một tay giữ nàng sau đó nhấc vạt áo xoay người lên ngựa, động tác cực kỳ loát làm cho Tri Y cao hứng “nha” một tiếng, lại dùng âm thanh non nớt kêu vài tiếng “ca ca”, biểu lộ sự yêu thích không hề giấu diếm.Mấy thiếu niên còn lại nhìn thấy vậy vừa hâm mộ vừa đố kỵ, dù sao mặt bánh bao của tiểu cô nương cực kỳ đáng yêu, bọn họ cũng muốn được tiểu cô nương dùng ánh mắt sùng bái gọi “ca ca”.Một vị thiếu niên mặc hồng y nhướn mi cất tiếng, “Trường Du, dù sao công phu kỵ xạ vô cùng tốt, chúng ta đều không so được.

Không bằng ngươi mang theo biểu muội đi săn, không thể đem nàng buông ra, chúng ta sẽ phái theo một hộ vệ làm trọng tài, như thế nào?”Những người khác nghe vậy lục tục xì cười ra tiếng cảm thấy thiếu niên hồng y là cố ý.

Dù sao một tiểu cô nương thế kia đến ngồi yên trên lưng ngựa cũng không xong, chỉ sợ đến cương ngựa còn cầm không chắc phải liên tục trông chừng, tốc độ hơi nhanh chút cũng không được.

tỷ thí như vậy cho dù Trang Trạch Khanh có công phu trác tuyệt cũng không thi triển được.“Nga?” Trang Trạch Khanh không chút nào phản kháng, một tay ôm Tri Y mỉm cười nói, “Ngươi nói thật sao? Thắng thua thưởng phạt sẽ tính như thế nào?”“Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh tứ mã nan truy.” Hồng y thiếu niên giơ roi lên ngẩng đầu ý bảo, “Hay dùng khối ngọc bội bên hông của ta làm tín vật?”Lời này vừa nói ra vài người còn lại cũng không chịu ngồi yên đều cầm ngọc bội tùy thân hay roi, hà bao làm tín vật, trong mắt người người đều có ý cười xấu xa muốn chờ Trang Trạch Khanh thua chỉ không còn mảnh vải.Một lát sau, Trang Trạch Khanh mị mắt quét một vòng nhìn mấy người này, cuối cùng đồng ý, “Có thể, vậy ta sẽ dùng nghiên mực mặc ngọc làm tín vật.”“Được!” Hồng y thiếu niên lập tức lên tiếng trả lời, nhẹ đá vào bụng ngựa đi trước làm gương tiến vào bãi săn trong núi, mấy người phía sau cũng lục tục rời đi.Thật ra Trang Trạch Khanh không vội cũng không nóng nảy còn rảnh rỗi nói mấy câu với Tri Y, cuối cùng mới nói: “Tri Y muốn đi chơi cùng ca ca không?”“Trang công tử, này…” Hải Thiên tiến lên do dự nói, dù sao lúc trước An tổng quản đã giao phó phải chăm sóc tiểu chủ tử cho tốt, không thể có gì sơ xuất.Trang Trạch Khanh liếc hắn một cái, nhìn ra thân phận của hắn qua đao đeo bên người là của ngự tiền thị vệ, lại cười nói: “Không cần lo lắng ta tự có chừng mực, sẽ không để Tri Y bị thương.

Nếu ngươi thật sự lo lắng thì đi theo đi.”Nói xong chuyển hướng tới vài cung nữ Mặc Trúc Tích Ngọc, “Các ngươi không biết cưỡi ngựa thì chờ ở đây hoặc quay về trại chờ đi, trước buổi trưa sẽ đem tiểu chủ tử của các ngươi quay về.”Không đợi người khác lên tiếng hắn đã giơ roi, một lát đem người chạy xa cách mấy trượng.Mấy người ở lại chẳng biết nói gì, ai có thể đoán được vị Trang cổng tử nhìn thì ôn hòa nhưng làm việc lại cương thế không cho người khác chen vào như thế.Hải Thiên và vài thị vệ sửng sốt một chút nghĩ đến lời dặn dò của An tổng quản, đương nhiên không dám làm trái hoàng mệnh, lập tức điều khiển khoái mã chạy đi.Ước chừng sau một khắc Trang Trạch Khanh giảm tốc độ, nhìn về phía người trong lòng trên mặt tràn ra ý cười bởi vì tóc trên trán của Tri Y bị gió thổi dựng đứng lên.

Chỉ là tiểu cô nương không phát hiện chút nào còn cảm thấy cưỡi ngựa hóng gió thật sự rất thú vị, thấy Trang Trạch Khanh chạy chậm lại còn ngửa đầu kéo kéo tay áo hắn, mềm giọng nói: “Nhị ca ca, mau.”Trang Trạch Khanh giúp nàng vuốt vuốt lại vài sợi tóc không ngay ngắn, không nhanh không chậm mở miệng, “Tri Y có hi vọng ca ca thắng không?”“Thắng?” Tri Y nghiêng nghiêng đầu dường như nhớ tới lời nói của mấy người kia, đầu nhỏ gật gù, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định, “Nhị ca ca, thắng.”Trang Trạch Khanh cười, đến ngã rẽ thì dừng lại thong dong như trước mở miệng hỏi, “Tri Y giúp ca ca chọn một con đường đi.”Ngô… Tiểu cô nương nghiêm khuôn mặt tròn suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng ngón tay chỉ hướng lùm cây, bên trong dường như lộ ra đường mòn hỗn loạn, “Chỗ ~ “Trang Trạch Khanh không nói hai lời, lập tức kéo cương ngựa quay đầu về hướng lùm cây.

Thị vệ hai bên tuy buồn bực, không biết vì sao hắn lại nghe lời đi theo phương hướng của một tiểu cô nương chỉ lung tung cơ chứ nhưng đều không phản ứng mà đi theo, tận chức tận trách đem mấy cành cây chắn ngang đường dọn dẹp.Bọn họ không biết tâm tư của Trang Trạch Khanh, Trang Trạch Khanh cũng đã trải nghiệm qua vận tốt của biểu muội nhà mình, nói là tiểu phúc tinh cũng không đủ, huống hồ hắn còn nghe mấy ma ma trong cung nói đây cũng là lời đại sư trong Tàng Vân Tự đã nói.

Cho nên mới vừa rồi hắn rất trấn định đáp ứng đánh cuộc cùng mấy bằng hữu cũng không nhanh không chậm cho Tri Y chọn phương hướng.Dù sao việc này cũng không ảnh hưởng đến toàn cục, vô luận thắng thua cũng không có chuyện gì, vừa lúc để cho hắn chứng kiến vận khí của tiểu biểu muội có thể tốt đến trình độ nào.Hình như đã có người đi tới con đường nhỏ này, đừng phía trước quang đãng không ít dẫn đến một mảnh rừng rậm.Tiếng chim kêu ríu rít phát ra rõ ràng, mơ hồ còn nghe được tiếng nước suối chảy róc rách, có ngựa đạp lên lá rụng phát ra tiếng vang đát đát, theo lý mà nói động vật hoang dã trong rừng nghe được âm thanh này đều sẽ cảnh giác xoay người bỏ chạy, nhưng xuất hiện trước mặt bọn họ là một bầy nai rừng tùy ý liếc mắt nhìn bọn họ một cái sau đó cúi đầu thay đổi phương hướng tiếp túc ăn cỏ như trong sân nhà.Mới đầu mấy thị vệ còn không thể tin được chờ tới khi Trang Trạch Khanh giơ cung bắn trúng chân của một con nai mới phản ứng lại tiến lên đem đám con mồi vây quanh.Sau khi bị mũi tên kinh động cuối cùng chúng nó cũng phản ứng muốn chạy trốn về các hướng xung quanh, nhưng vì thân hình nặng nề lại bị thị vệ vây quanh căn bản không chạy đi được.Trang Trạch Khanh liền thanh thản ở trên ngựa giương cung một mũi đánh ngã một con mồi.Tiểu cô nương ở bên cạnh vỗ tay khen “Ca ca lợi hại”, chẳng phải biết bọn thị vệ đều vừa ngạc nhiên vừa muốn cười, nói là gian lận—— cũng không thể tính như vậy, nhưng nói đây là công lao của Trang công tử… dường như cũng không thể nói như thế.Đi mấy chỗ đều như thế, không lâu sau thị vệ bên cạnh Trang Trạch Khanh đều mang theo con mồi, mắt thấy đã đủ thắng lợi trở về, đột nhiên bên cạnh truyền đến tiếng vang nhỏ, mặt đất cũng chấn động.Bọn thị vệ lập tức cảnh giác giơ đao nhìn xung quanh lo lắng có con mồi nguy hiểm ở gần đấy.Sau một lúc lâu, âm thanh chấn động càng ngày càng gần, bụi đất bay lên, mọi người ở đây đi vào chỗ khuất đứng, ngay sau đó đột nhiên ở trước mặt xuất hiện cảnh tượng làm bọn họ trợn mắt há hốc mồm.Xa xa đúng một đàn hươu chạy về hướng này, tốc độ cực nhanh lại vừa vặn tránh được đội ngũ của bọn họ, tiếp theo “phanh phanh phanh” cả một đám đụng phải cây đại thụ ở gần đấy choáng váng ngã xuống, chỉ chốc lát sau gần đó la liệt đầy đất toàn là lũ hươu ngốc nghếch.Bọn thị vệ nghẹn họng nhìn trân trối, dường như đều nói không ra lời, này… Này cũng có thể? ? ?Hải Thiên xuống ngựa đi qua nhìn kỹ, phát hiện bụng của lũ hươu đều phình lớn, nghĩ đến… đây là do ăn no quá, hơn nữa lại ăn phải đồ không nên ăn.

chích tử hạ phúc đều phình, nghĩ đến.

.

.“Vân Thanh.” Trang Trạch Khanh mỉm cười chỉ vào đống hươu, “Ngươi là do Tu Bình phái tới, vậy ngươi nói… đây có thể tính là con mồi của ta không?”Thị vệ được gọi là Vân Thanh há miệng thở dốc, cũng không biết nên cái gì mới tốt, kinh ngạc trong lòng còn chưa hết.Tri Y sờ sờ kiểu tóc con nhím tò mò nhìn Trang Trạch Khanh, nhìn đống hươu dưới đất, âm thanh nhuyễn nộn mở miệng, “Nhị ca ca?”Lời còn chưa dứt, phía trước lại chậm rãi xuất hiện một đoàn người, xem đoàn tùy tùng đi sau… Đúng là đội ngũ đi săn của Tuyên Đế.Tri Y thoáng nhìn thân ảnh màu minh hoàng kia, lập tức chột dạ “Nha” một tiếng, nhắm thẳng trong lòng Trang Trạch Khanh mà chui, kêu lên vội vàng: “Ca ca, Hoàng Thượng, Hoàng Thượng.”Ý của nàng là Hoàng Thượng tới ca ca mau mang nàng đi, nhưng không ngờ Trang Trạch Khanh lại hiểu sai ý, vỗ vỗ đầu nàng cười nói : “Đã biết, ta sẽ mang ngươi đi gặp Hoàng Thượng.”

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.