Đế Sủng

Chương 29: Mộng Đẹp




Tuyên Đế cũng vừa tắm rửa một phen, cả người mang theo một chút hơi nước, thay đổi một thân y phục tuyết trắng, đang ngồi ở án thư lật xem tạp ký sử gia, thỉnh thoàng mày kiếm nhíu lại.Bên cạnh án thư có ngọn đèn Thanh Đồng cao ba thước, trên đèn có ba trụ, đều phủ lưu ly tinh xảo, bên trên là ánh đèn mông lung, chiếu rọi vào sườn mặt của Tuyên Đế làm ngũ quan trở nên nhu hòa.An Đức Phúc cẩn thận ở một bên khêu đèn, làm ánh sáng gia tăng lên chút, không bao lâu đã nghe được động tĩnh ngoài điện, giống như là giọng gọi “cô nương” linh tinh gì đó.Chân ngắn chạy vào từ bên ngoài, ngoan ngoãn chui dưới án thư của Tuyên Đế, ngồi ở bên trong ôm lấy chân của Tuyên Đế, mở to mắt nhìn lên, “Muốn Hoàng Thượng.”Mấy người Mặc Trúc bất đắc dĩ theo vào, phúc thân xin lỗi, mở miệng nói: “Hoàng Thượng, cô nương không muốn đi cùng bọn nô tỳ đến thiên điện.

Nói là, nói là… Cùng ngủ với ngài.”An Đức Phúc tay cầm kéo nhỏ dừng lại, âm thầm liếc mắt về phía án thư, quả nhiên thấy Hoàng Thượng của bọn họ bị cô nương lôi kéo.

Tiểu cô nương còn rụt vào bên trong, giọng mềm mại kháng cự, “Không cần, Hàm Bảo Nhi không cần.”Ước chừng là nói không cần ngủ một mình đi, An Đức Phúc suy nghĩ, lại nhìn mặt Tuyên Đế.Tuyên Đế buông sách, sắc mặt không có gì biến hóa, tay phải đưa về phía dưới án thư, dễ dàng đem tiểu cô nương kéo ra.Mấy người Mặc Trúc giúp Tri Y thay đổi thành váy hồng nhạt thêu hoa đào, là kiểu váy xòe, khi bị kéo lên khỏi thư án như đóa hoa nở rộ tầng tầng lớp lớp.

Cánh tay toàn thịt cùng với khuôn mặt đỏ bừng lộ ở bên ngoài, cục thịt nhỏ Tri Y giống như đã chuẩn bị tốt tinh thần bị bao vây, làm cho người ta muốn cắn một ngụm.Cục thịt lại không có ý thức tự giác, còn ngồi trên đá đá chân nhỏ, trông mong nhìn Tuyên Đế, giống như muốn dùng ánh mắt đầy nước nhu thuận để người ta đồng ý thỉnh cầu của nàng.Thật lâu sau, An Đức Phúc cùng Mặc Trúc cũng không dám thở mạnh, rốt cục nghe được Tuyên Đế đạm thanh mở miệng, “Lui ra đi.”Này… Đại khái chính là ý tứ cho phép cô nương ngủ ở chỗ này? Mặc Trúc không dám xác định đưa mắt nhìn An Đức Phúc, nhìn thấy một cái gật đầu khó nhận ra, lúc này mới thả lỏng, cùng mấy người Mặc Lan chậm rãi lui ra, đóng chặt cửa sổ.Đầu tiên Tri Y nghi hoặc nhìn theo, sau đó vui vẻ đứng lên, chạy qua cọ cọ trong lòng Tuyên Đế, mắt to chớp chớp, an tâm gối lên đùi Tuyên Đế.An Đức Phúc nhìn thấy rất muốn cười, theo lý thuyết Hoàng Thượng bọn họ thường xuyên nghiêm mặt bày vẻ lạnh lùng, ngày thường đều chưng ra bộ dáng không dễ thân cận, những đứa nhỏ bằng tuổi cô nương nên tránh rất xa, sao nhìn tiểu chủ tử lại thân cận với Hoàng Thượng hơn cả với Thái Hậu nương nương đây?“An Đức Phúc.” Thanh âm Tuyên Đế bình tĩnh đem An Đức Phúc đang trầm tư suy nghĩ gọi tỉnh“Ngươi cũng đi xuống.”“Vâng.” An Đức Phúc cẩn thận thu chén trà trên án, phút cuối cùng nói một tiếng, “Hoàng Thượng, Thái Hậu nương nương nói, ngài nên sớm đi nghỉ ngơi.”Tuyên Đế không trả lời, ngược lại là Tri Y gật đầu, ừ hai tiếng, phất phất tay ý nói hắn ra ngoài.An Đức Phúc cười, cúi đầu chậm rãi ra khỏi điện.Dường như Tuyên Đế tạm thời không có ý muốn đi ngủ, hắn đem Tri Y ngồi một bên, thấp giọng hỏi vài câu.

Lúc trước Tri Y mới ngủ một hồi lâu, tự nhiên tinh thần tỉnh táo, lắc đầu, bày ra một bộ dáng tuy rằng không ngủ nhưng rất ngoan tuyệt đối không quấy rầy hắn đọc sách.Tuyên Đế loan thần, cười yếu ớt như phù dung sớm nở tối tàn giây lát đã lướt qua, cũng như băng tuyết tan chảy làm cho mâu trung hắn hiện lên nét ôn nhu.

Hắn cầm một tờ giấy Tuyên Thành, lại chọn bút lông nhỏ, chấm một chút mực đen, để cho Tri Y tự mình phát huy.Tri Y có này nọ chơi lại càng ngoan, không phát ra một chút tiếng động.

Ghé vào trên án nghiêng nghiêng đầu suy nghĩ, sau đó bắt đầu viết lung tung, cũng không biết là viết vẽ cái gì, chỉ trong chốc lát cả mặt giấy Tuyên Thành đã được viết kín.

Nàng cần thận nhìn bên cạnh, thấy Tuyên Đế tập trung tinh thần đọc sách liền lặng lẽ rút thêm một tờ giấy bên cạnh hắn, không biết rằng động tác nhỏ này đã sớm bị Tuyên Đế nhìn thấy, chỉ là không lên tiếng để nhìn tiểu cô nương vụng trộm viết lại vẽ.Sau nửa canh giờ, ngón tay Tuyên Đế khẽ nhúc nhích, âm thanh nến cháy tí tách, ánh sáng rơi trên trang sách cũ.

Hắn nhìn qua người bên cạnh, Tri Y quả nhiên đã không có tinh thần, đang dùng tay nhỏ bé chống đầu một chút một chút ngủ gật, hai má phấn hồng như ẩn như hiện.Trên án bày la liệt giấy Tuyên Thành, mặt trên đều vẽ mấy đường cong lộn xộn.

Bên trên là nét bút dùng quá sức, mực còn chưa khô, hai mắt Tri Y nhắm lại trong chốc lát lại mở, mơ mơ màng màng.Tuyên Đế đang muốn đứng dậy đem tiểu cô nương ôm trên tháp lên, không nghĩ đứng dậy nháy mắt Tri Y đã tỉnh, tay nhỏ không chống đỡ, sau đó “Nha” một tiếng úp trên mặt giấy Tuyên Thành, nét mực vừa vặn in trên khuôn mặt nhỏ nhắn.Tri Y đương nhiên không phát hiện ra, còn vù vù nhu nhu cái mũi nhỏ bị đau, đem chút mực dính trên mặt xoa thành một mảng loang nổ đen đen trắng trắng, giống như một con mèo hoa.Trên mặt Tuyên Đế có ý cười, tiếp theo đem tiểu cô nương đứng ở trước người hắn, đột nhiên tiểu cô nương cao hứng đem khuôn mặt chôn ở bên hông Tuyên Đế, vừa vặn cả khối đen sì cọ lên y bào màu trắng.Tuyên Đế bất đắc dĩ, đem tiểu cô nương ôm lấy, không nhịn được búng lên trán nàng một cái không nhẹ không nặng.

Tri Y còn nghĩ hắn đang chơi cùng nàng, ôm đầu y nha kêu to, trốn tránh vùi vào cần cổ của Tuyên Đế, như thế lại càng tốt, lại đen thêm một khối.Nếu là An Đức Phúc nhìn thấy cảnh này, chỉ muốn xì cười ra tiếng, sau đó phân phó cung nữ thay y phục cho Hoàng Thượng.

Nhưng lúc này trong tẩm điện chỉ có hai người một lớn một nhỏ, Tuyên Đế đành phải đem Tri Y đặt ở trên tháp, xoa xoa đầu nàng, xoay người đi đổi y phục.Long sàng đương nhiên không giống tháp nhỏ Tri Y ngủ lúc trước, độ rộng có thể gấp ba lần so với giường của người bình thường, long sàng được đặt ở phía trong cùng tẩm điện, bên ngoài là gỗ hoa lê chạm rỗng khắc hoa, ba trong bốn mặt được bao bởi bình phong hương mộc, che phủ ánh sáng cùng ánh trăng mông lung bên ngoài.

Long sàng dùng là dùng tử đàn mộc chế tạo thành, mang đến khí thế phong cách cổ xưa.Dưới tháp đặt một ngọn đèn lớn, ngọn đèn đốt là dầu thảo dược lành tính, loại bỏ hàn khí, lại còn giúp thông khí lại có trợ giúp cho giấc ngủ.

Thường thường nằm đó một lát sẽ có cảm giác buồn ngủ, đương nhiên đây là nơi nghỉ ngơi lâu dài, nên có hiệu quả dưỡng thân.Tuyên Đế thay y phục mất một lát, quay đầu đã thấy Tri Y ngủ.

Đang mùa hạ, trời không lạnh, đứa nhỏ như Tri Y ngủ ở đây lại giống như có tiểu hỏa lò, nàng cũng không chui vào đệm chăn, tứ chi giang rộng trên giường, lộ ra cánh tay nhỏ trắng nộn như ngó sen, tư thế ngủ rất bá đạo.Vốn ngày thường Tri Y cũng là cực kỳ nhu thuận, nhưng long sàng thật sự rất mềm lại lớn, nàng vui vẻ lăn qua lăn lại, bất giác khi ngủ lại thành tư thế như vậy.Tuyên Đế mới chạm vào ngón tay Tri Y, tiểu cô nương còn đang trong giấc mộng lại giống như cục nam châm, tứ chi cùng sử dụng ôm lấy Tuyên Đế, trên mặt vẫn còn vài vệt đen, trong ánh sáng mờ mờ vẫn có thể thấy được.

Tuyên Đế lẳng lặng nhìn một lát, mặt mày dị thường ôn hòa, sau lại lấy tay lau đi vệt đen này, lên giường nghỉ ngơi.Thần Quang Điện hoàn toàn an bình, chung quanh long sàng một mảnh ám sắc, góc phía xa xa có một ngọn đèn.

Ánh nến ngẫu nhiên len qua khe hở thỉnh thoảng nhảy lên vì gió, sáp nến nóng bỏng chảy xuống chân đèn, thoang thoảng đâu đó là mùi thảo dược cực nhạt thơm mát, hương thơm tản ra khắp điện như mặt hồ gợn sóng, hai người trên lòng sàng ngủ càng sâu.…Một đêm ngủ say.Trời vừa tảng sáng, ánh sáng đầu tiên rơi xuống mái cong kiều giác của Thần Quang Điện, mặt trời chậm rãi mọc lên, chim tước cất tiếng kêu to thanh thúy dễ nghe làm đám cung nhân không không khỏi càng vui vẻ.An Đức Phúc thần thanh khí sảng, tâm tình vô cùng tốt, trên mặt lại không hiện, chỉ là bước đi nhẹ nhàng hơn bình thường một chút.

Hắn đi đến phía trước chính điện, nhẹ tay nhẹ chân đẩy cửa.Phía sau một hàng cung nữ theo vào, động tác mềm mại nhẹ nhàng, dọn dẹp đống giấy Tuyên Thành trên án thư, An Đức Phúc bước nhỏ đến trước long sàng.Theo tình hình ngày trước, lúc này Tuyên Đế hẳn là đã tỉnh.

Nhưng không biết là đêm qua ngủ muộn hay là trong lòng ôm ôn hương nhuyễn ngọc đến thoải mái, đến bây giờ vẫn chưa thấy mở mắt.An Đức Phúc từng bước lại gần, phát hiện tiểu cô nương trong lòng Tuyên Đế đã tỉnh trước.Thoạt nhìn Tri Y mới tỉnh được một lúc, mắt to quay tròn tò mò nhìn theo động tác của các cung nữ.

Mắt thấy An Đức Phúc đi vào, nàng loan mi lộ ra một nụ cười mỉm ngọt ngào, hơi hơi giật mình, giống như cười với An Đức Phúc.An Đức Phúc theo bản năng cũng cười lại một cái với nàng, lại tập trung nhìn vào, mới phát hiện cả người tiểu chủ tử ghé vào trước ngực Hoàng Thượng, đầu nhỏ gối lên cánh tay, thân mình bị một bàn tay của Hoàng Thượng giữ lại, hẳn là sợ nàng rớt xuống dưới khi ngủ.Dù là ở tư thế này, tiểu cô nương tỉnh cũng vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích, đem ống tay áo và tay của Tuyên Đế trở thành đồ chơi cũng chơi đến vui vẻ.Cảnh tượng thoạt nhìn rất hòa hợp lại ấm áp, nhưng nghĩ đến một người trong đó là Hoàng thượng lãnh đạm của bọn họ… liền thấy thế nào cũng kỳ quái.

An Đức Phúc còn nhịn không được nói thầm, cô nương muốn đi vệ sinh cũng không thể đi, bị Hoàng Thượng ôm chặt như thế chẳng lẽ không cảm thấy khó chịu sao?Đồng thời hắn cũng thấy khó xử, ngày xưa đều là Hoàng Thượng chính mình tỉnh, cơ hồ không để cho người ta kêu lên.

Như bây giờ, là gọi hay là không gọi đây?An Đức Phúc nghĩ nghĩ, bỗng nhiên cười, nhìn về phía Tri Y nhăn mi nhíu mày tay chân đều sử dụng múa may quay cuồng, ý tứ đại khái là muốn tiểu cô nương đánh thước Hoàng Thượng.Tri Y quay đầu nhìn một hồi lâu cũng không biết ý tứ An Đức Phúc, nhẹ nhàng “Y” một tiếng tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó cũng nháy mắt lại lè lưỡi mấy cái đáp lại với An Đức Phúc.Đây căn bản là Tiểu chủ tử không hiểu… An Đức Phúc nổi giận xịu mặt, bỗng nhiên linh cơ vừa động giơ tay còn muốn làm cái gì, chợt nghe trên tháp truyền đến một tiếng, “An Đức Phúc.”Tuyên Đế mở mắt ra, ánh mắt thanh tỉnh vô cùng, căn bản không giống người ngủ lâu.

An Đức Phúc ngượng ngùng cười, thấp giọng nói: “Hoàng Thượng, ngài.

.

.

Ngài tỉnh, cần phải lập tức thay quần áo rửa mặt?”“Ừ.” Người mới tỉnh ngủ, thanh âm Tuyên Đế so với ngày thường càng trầm thấp vài phần.

Hắn cúi đầu nhìn hướng trong lòng, tiểu cô nương bởi vì hắn đột nhiên ngồi dậy mà chìm trong đệm chăn, loay hoay một trận rốt cục cũng chui được đầu ra khỏi chăn, đôi mắt trong suốt như mắt mèo mơ hồ một lát, đảo đảo một cái khi nhìn thấy hắn đã híp thành vầng trăng khuyết, làm Tuyên Đế nở nụ cười đầu tiên sau khi tỉnh lại.“Hoàng Thượng” tiểu cô nương bị hắn kéo dậy, túm cánh tay hắn đi qua, sau đó “Bá ~” một cái hôn nhẹ lên mặt hắn.Ai da, An Đức Phúc theo bản năng cúi đầu hạ mắt, sau một lúc lâu qua đi mới phản ứng lại.

Cô nương mới có bao lớn, hắn lảng tránh cái gì đây?

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.