Đế Sủng

Chương 12: Nhặt Hoa




Trong triều không ít lão thần đều là đại thần từ thời Tiên đế, người người đều là nhân tinh, đều hướng đến mục tiêu làm người khiêm tốn, thập phần hiểu được thế nào là bo bo giữ mình.

Đừng nói đến chuyện quyên góp cứu trợ thiên tai này, đến ngay cả ngày thường Tuyên Đế hỏi bọn họ một câu hoa trong Ngự Hoa Viên như thế nào thì bọn họ cũng suy nghĩ mãi, không chịu mở miệng dễ dàng.Niệm tình lúc đầu bọn họ quả thật bỏ ra không ít lực vì Tuyên triều, mặc dù có nhiều người lúc trước bảo trì trạng thái trung lập không thể hiện rõ ràng ủng hộ hắn thượng vị, Tuyên Đế cũng không khó xử bọn họ.

Hắn thường thường hợp mưu cùng Tín Vương đào chút bạc từ trong túi bọn họ, kỳ thật trong lòng cả quân và thần đều biết rõ kế nhỏ này.Biết Tuyên Đế có thể tự mình cân nhắc, Thái Hậu không muốn xen vào, nói với tiểu công công: “Sau khi Hoàng Thượng bãi triều phải dùng thiện, ngươi đi nói cho An Đức Phúc, đừng để hắn quên nhắc nhở.”Trên triều khẳng định muốn loạn một trận, Thái Hậu quan tâm nhất đương nhiên là thân thể Tuyên Đế.Tiểu công công lĩnh mệnh rời đi, Thái Hậu lại đi hai bước, cau mày suy nghĩ đến lời đoán mệnh của Tuệ Giác đại sư, suy nghĩ bay xa.Tri Y bị Từ ma ma dắt đi đến một gốc cây hoa mai đứng dưới tàng cây, lúc này mùa xuân đến tuyết đã tan, đúng là vạn vật đều như sống lại đầy sức sống, bên này trồng là xuân mai.

Dường như hoàng thất Tuyên triều đều rất chung tình với mai trong tứ quân tử*, tùy ý trong cung cũng có thể thấy được hoa mai, hai mùa đông xuân trong hoàng cung chỗ cao hay thấp cũng có thể thấy được màu của hoa mai.Tri Y kiễng chân với, ở chạc cây hái được cánh hoa mai nhỏ đưa vào miệng, bị Từ ma ma tay mắt lanh lẹ giữ lại, Từ ma ma bất đắc dĩ nói: “Đây là cô nương học thói hư tật xấu ở đâu? Sao thấy gì đẹp mắt cũng đưa vào miệng?”“Y?”Trong mắt Nguyên ma ma đầy ý cười, “Đúng là cô nương đến thời điểm tò mò, đương nhiên thấy thích thứ gì cũng muốn thử một chút, ban đầu cháu trai nhỏ của ta ở nhà cũng như vậy.

Còn cần Từ ma ma mệt nhọc, chú ý mọi lúc mọi nơi.”“Ta không sợ mệt, chỉ sợ cô nương lại cho cái gì không sạch sẽ vào miệng bị đau bụng.” Từ ma ma cười, sau lại cảm thán một tiếng, “Rốt cuộc ta chỉ là ma ma hầu hạ cô nương, không dạy dỗ tốt cho cô nương được, nếu là mẫu thân cô nương ở…..”Bà nghĩ đến chuyện Trang thị đã làm, lắc đầu, nói vậy nhưng dù là ở cùng Trang thị thì nàng ta cũng sẽ không dạy.“Còn có Thái Hậu nương nương.” Nguyên ma ma trấn an bà, “Có chủ tử ở đây, ngươi còn sợ cô nương sẽ bị người ta nói là thiếu giáo dưỡng sao?”Phàm là cô nương gia, nhất định muốn ở bên người mẫu thân hoặc trưởng bối đức cao vọng trọng, mặc dù là thứ nữ cũng sẽ do chủ mẫu mang theo bên người, sợ bị người ta nói là người thiếu giáo dưỡng.

Nguyên ma ma cũng không biết chủ tử nhà mình sẽ mang theo Mộ cô nương được bao lâu, nhưng nếu chủ tử đã đáp ứng Tĩnh Thái phi thì khẳng định sẽ đem mọi chuyện an bài tốt.Khi các bà nói chuyện, Tri Y buông tay Từ ma ma, ngồi xổm xuống nhặt mấy cánh mai rơi dưới đất.

Nàng cẩn thận lấy tay nhặt mấy cánh hoa cho vào trong áo choàng, nhưng sáng sớm trời có gió, mấy cánh hoa nàng nhặt được bị gió thổi liền bay đi hơn phân nửa, tiểu cô nương lại không phát hiện ra, qua nửa ngày nhìn thấy một chút cánh hoa còn sót lại trong áo choàng mới ngẩn người.Hai người Nguyên ma ma quay đầu thấy bộ dạng đáng thương của Tri Y như vậy, nàng ngửa đầu nhìn hai bà, giống như đang hỏi “Cánh hoa đâu?”Lúc này hai người cười đến rung cả trâm cài đầu, Nguyên ma ma cũng được đọc qua một chút sách, nói: “Đây quả nhiên là ‘Gió không thể giữ được hoa, vì sao? Đều đã bay mất.”Thái Hậu chậm rãi đi tới, “Mới không để ý một chút, các ngươi đã cười thành như vậy, Hàm Hàm làm gì vậy?”Bà cũng biết khẳng định là tiểu cô nương đã làm ra chuyện gì.

Nguyên ma ma đem chuyện của Tri Y nói cho bà nghe, gương mặt nghiêm túc của Thái Hậu lộ ra mỉm cười, “Thật đúng là một bảo bối.”Nói tiếp: “Ai gia muốn đi Bát Tiên Sơn cầu phúc, hai ngày sau sẽ đi, các ngươi xem thu thập hành lý cho tốt nên mang cái gì, Hàm Hàm cũng sẽ đi, đồ vật nàng thường chơi và dược đều đem đi đừng quên.”Nguyên ma ma kinh ngạc một lát, gật đầu xác nhận.Thái Hậu đi Bát Tiên Sơn cầu phúc, đương nhiên muốn thông báo cho Tuyên Đế, dùng lý do là vì địa chấn ở Vu thành lần này.

Từ khi Tuyên Đế lên ngôi chấp chưởng đến nay, vẫn là lần đầu tiên Tuyên triều phát sinh thiên tai, Thái Hậu lo lắng muốn đi cầu phúc để cầu một chút an tâm, Tuyên Đế hiểu được.Trong Bát Tiên Sơn ngọa hổ tàng long, mặc dù Tuyên Đế không tin quỷ thần, cũng từng bái phục vài vị cao tăng trong đó, từ đó về sau cũng sáng tỏ thế nào là “Tất cả bên trong mọi việc đều có ý trời.”Chính là khi Thái Hậu nói muốn dẫn Tri Y cùng đi, Tuyên Đế có chút lo lắng.

Trên mặt chưa từng nói gì nhưng xoay người lệnh cho An Đức Phúc phái thêm hai Thái y đi theo, trong đó một vị có nghiên cứ về các chứng bệnh của trẻ nhỏ.Thái Hậu biết được mỉm cười, đối với lời hồi bẩm của An Đức Phúc nói một câu “Hoàng Thượng có tâm ” .Tri Y không biết mình sắp đi xa lần đầu tiên, vẫn như bình thường.

Chỉ là sau buổi sáng nhặt hoa ấy trở nên thích việc này.

Ngày tiếp theo sau khi dùng xong ngọ thiện đã lôi kéo Từ ma ma đi về phía rừng mai kia, chân ngắn đi một bước lại nhặt một ít cánh hoa, còn không cho Từ ma ma nhúng tay.Từ ma ma không thể chạm vào, chỉ có thể đứng ở bên cạnh nhìn, trong tay cầm một bình sứ nhỏ, chờ Tri Y nhặt đủ lại bỏ vào trong bình.Lần này tiểu cô nương đã thông minh hơn, biết lấy tay ấn, trừ bỏ Tuyết Bảo Nhi ngẫu nhiên đi lên nghịch ngợm làm rơi, cũng nhặt được không ít.Bình sứ trắng được một nửa, cánh mai oánh nhuận như tuyết cực kỳ xinh đẹp, Từ ma ma ôn nhu nói: “Cô nương kiếm nhiều hoa như vậy, muốn làm cái gì đây?”Tri Y từ từ chạy tới đem hoa trong tay đổ vào bình, nghe vậy lộ ra ý cười ngây thơ, “A Ma, thích.”A Ma? Đầu tiên Từ ma ma nghi hoặc, sau khi phản ứng được, hốc mắt nhất thời đỏ một mảnh, tiểu chủ tử nói là Tĩnh Thái phi nương nương.Tĩnh Thái phi yêu hoa, yêu trà, ngày thường không có việc gì sẽ hái lấy hoa pha trà, thường xuyên cười nói chình mình coi như làm một chuyện phong nhã.

Tri Y từng thấy qua Tĩnh Thái phi tự mình hái hoa mai, tự mình phơi nắng lấy làm trà.Từ ma ma không nghĩ tới tiểu chủ tử không chỉ có nhớ kỹ, còn ghi tạc ở đáy lòng.Cô nương cao hứng như vậy, có lẽ là nghĩ chờ khi chủ tử trở lại sẽ tự mình đưa cho bà.

Nhưng … chủ tử rốt cuộc không về được.Trong lời nói của Từ ma ma có chút nghẹn ngào, vẫn cố gắng cười nói: “Đúng vậy, chủ tử thích, cô nương thật ngoan…”Nói xong rốt cuộc bà không nhịn được xoay người sang chỗ khác, lệ rơi đầy mặt, cũng không biết có một ngày mình sẽ bị lời nói đơn giản của một đứa trẻ mà khóc không thành tiếng.Tri Y vẫn nhìn thấy bà rơi lệ, đi về phía bà, vội vàng đi cà nhắc lau nước mắt cho bà, “Ma ma, không khóc, không khóc.”Nàng nhìn bình sứ nhỏ trong lòng Từ ma ma, nghĩ nghĩ cố gắng an ủi nói: “Cũng cho, ma ma.”Đơn thuần như nàng, còn cho là Từ ma ma khóc vì mình “không công bằng.”Lúc này, Từ ma ma nín khóc mỉm cười, lão ma ma hơn năm mươi tuổi, còn khóc khóc cười cười làm cho Cảnh Mân nghe thấy tiếng động đi đến nhìn kỳ quái, “Muội muội, ma ma của ngươi bị làm sao vậy?”Thanh âm có điểm quen tai làm cho Tri Y quay đầu lại, mờ mịt nhìn hắn.Tiểu Cảnh Mân đã chạy tới, thấy ma ma này đã thay đổi, không phải người lần trước hắn thấy, hắn cười tủm tỉm nói: “Muội muội còn nhớ rõ ta không? Ta là Nguyên Hàm ca ca.”Rõ ràng mình cũng là một đứa trẻ, nói chuyện vẫn còn hơi sữa, lại nghiêm trang bảo người ta kêu mình là ca ca, làm cho Từ ma ma và tỳ nữ bên người đều cười cười.“Nguyên Hàm, ca ca?” Tri Y tò mò nhìn hắn, phát âm rất rõ ràng, nàng nhớ rõ ca ca, nhưng không nhớ rõ cái gì mà Nguyên Hàm ca ca.“Ai– sao nhanh như vậy ngươi đã quên mất ta rồi.” Cảnh Mân thở dài như thở ra hơi của cả một đời, “Ngày hôm trước ta mới tặng cho ngươi một cây cung vàng nhỏ, xoay người đêm ta quên mất, giống như nương ta hay nói vậy, đồ không có lương tâm.”Hắn đúng là thích học người ta nói chuyện, Tín Vương phi thường xuyên dùng mấy câu để giận dỗi Tín Vương gia hắn cũng học được .Tri Y lặp lại theo hắn, nãi thanh nói: “Không lương tâm.”Cảnh Mân xoa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của nàng, “Đúng vậy, lại gọi một tiếng ca ca cho ta nghe thử.”Cảnh Mân không chỉ có bộ dáng lớn lên giống Tín Vương gia, tính tình cũng là thừa hưởng không sai chút nào, thấy tiểu muội muội hay cung nữ xinh đẹp sẽ nhịn không được nói nhiều mấy câu.Từ ma ma không dấu vết đem tiểu chủ tử nhà mình kéo ra xa chút, lo lắng nghĩ, trước kia khi Tín Vương gia còn nhỏ tất cả mọi người đều lo lắng cho khuê nữ nhà mình, nay thật vất vả Tín Vương gia cưới Vương phi, lại tới một tiểu thiếu gia, ai.*tứ quân tử: mai, lan, cúc, trúc (tứ quân tử trong hội họa Trung Hoa)

.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.