Đế Sư Xuất Sơn

Chương 593: Đến nhà cầu hôn




**********

Chương 593: Đến nhà cầu hôn

Để Sư Diệp của chúng ta sẽ bỏ chạy chứ? Nói đùa cải gì vậy, tất nhiên là có rồi!

Hà Tổ Nghi bên này còn chưa nói xong, bỏng dáng của Diệp Phùng ở ngoài sân đã biến mất tiêu ngay lập tức!

Hà Tố Nghi mặc quần áo xong, thở hồng hộc lao ra khỏi cửa phòng, chỉ nhìn thấy Thiên Lang và Trần Huấn đang đứng canh giữ ở trước cửa phòng cô, đầu còn bóng dáng người nào khác nữa? "Diệp Phùng đầu? Anh ta chết ở đầu rồi?"

Trên mặt Thiên Lang không khỏi thoảng hiện lên ba vạch đen

Quả không hổ là Hà Tổ Nghỉ, chỉ nói ra một câu nói thôi mà cũng khiến anh ta suýt thì chết nghẹn, chết ở đâu rồi? Cả thế giới này, người có thể nói như vậy mà còn có thể bình an vô sự đoán chừng chỉ có một mình cô mà thôi!

Nhưng mà, cô nói như vậy thì được, nhưng còn chúng em thì không có dũng khí để trả lời cầu này đầu! May mà có Trần Huấn ở đây, con người anh ta hơi đảo, khéo léo chuyển đề tài: "Cô, em vừa rồi mới đến đại sảnh thì thấy bà cụ Đồ đang dùng cơm, cô không phải qua đó chào hỏi sao?"

Lúc này Hà Tổ Nghi mới và trán một cái, thôi xong đời rồi, cô quên mất tiêu chuyện đẩy luôn

Nói đoạn, Hà Tổ Nghi nhanh chóng vén váy bước nhanh ra ngoài, ngay lúc hai người Trần Huấn đã thở phào nhẹ nhõm, lời nói của Hà Tố Nghi lại truyền đến bên tai họ một lần nữa: "Các cậu mà thấy Diệp Phùng thì nhớ nói với anh ta, bảo anh ta đợi tôi!"

Bên dưới đại sảnh của nhà họ Đỗ, Đỗ Chi Tú người đã ăn xong bữa sáng từ lâu lúc này đang tiếp đãi một vị khách đặc biệt trước mặt. Nếu mà có Hà Tố Nghi ở đây, nhất định cô sẽ phải ngạc nhiên đến mức kêu lên thành tiếng, người này không phải ai khác, mà chính là cậu chủ đẹp để quý giá ở tử thần cản đường buổi tối hôm qua Hạ Chúc "Bà cụ Đỗ, cháu mang đến đây một chút trà hoa hải đường do nhà họ Hạ sản xuất, có tác dụng dưỡng nhan, mong bà vui vẻ nhận lấy " "Ôi chao, cậu chủ nhà họ Hạ thật là có lòng quá đi!"

Đỗ Chi Tủ nhàn nhạt cười nói, nhưng trong đầu thì lại có rất nhiều suy nghĩ, mặc dù nhà họ Đỗ và nhà họ Hạ cùng là một trong những dòng họ lớn, nhưng ngày thường hai bên cũng chẳng qua lại với nhau nhiều, lần này Hạ Chúc lại đột nhiên đến tận nhà thăm hỏi, bà thật sự không đoán ra được là vì chuyện gì.

Nhưng suy cho cùng Đồ Chi Tủ cũng là một người dày dặn kinh nghiệm, Hạ Chúc không nói gì, bà đương nhiên cũng sẽ không hỏi, hai người mỗi người một lời nói về chuyện thường ngày. Cũng không lâu sau, Hạ Chúc bắt đầu đi vào chủ đề chính: "Bà cụ Đó, cháu nghe nói hôm qua có một nhóm người họ hàng bên ngoại đến thăm nhà họ Đỗ ạ?"

Một tia sáng thoảng lóe lên trong ánh mắt của Đỗ Chi Tủ, nhưng cũng chỉ chợt lóe lên rồi biến mất ngay, dẫu sao thì nhà họ Hạ trấn giữ tuyến tử thần cản đường, sau khi đảm người của Hà Tổ Nghi tiến vào vùng biển, nhất định sẽ phải kiểm tra, cho nên chuyện này, Hạ Chúc có biết, cũng không có gì kỳ lạ cải Ngay lập tức, Đỗ Chi Tú cũng không giấu giếm, gật gật đầu: "Đúng vậy, là một ít người quen cũ của bà già này đây, không biết cậu chủ Hạ có điều gì muốn hỏi hay không?" "Không dám không dám!" Hạ Chúc liên tục chắp tay, lễ độ nhã nhặn, vô cùng khiêm tốn, sau đó anh ta tiếp tục nói: “Ngày hôm qua cháu đã gặp được một cô gái khiến cho lòng mình rung động. Sau khi trở về, cháu cứ luôn không ngừng nghĩ tới cô ấy, đến mức cơm không ăn, trà không uống, hôm nay thật sự không nhịn được nỗi nhớ nhung, nên đành phải đánh bạo đến thăm nhà họ Đỗ, mong bà cụ Đỗ thứ lỗi cho sự đường đột của cháu!"

Đỗ Chi Tủ nhất thời không nói được lời nào, bà không ngờ rằng Hạ Chúc lại đến đây vì Hà Tố Nghi "Ý của cậu chủ Hạ đây là gì?"

Một tia tức giận thoáng lóe lên trong đáy mắt Đỗ Chi Tú, đối với loại người như Hạ Chúc, sao bà không biết rõ được chứ? Mặc dù học rộng tài cao, có thể coi là hạc giữa bầy gà, nhưng cậu ta lại là người phong lưu thành tính, thích nhất là phụ nữ, một người như vậy, lại còn nghĩ đến việc muốn chấm mút cháu gái của bà ư, nằm mơ đi "Hạ Chúc cháu làm gì có cái lá gan đó! Cháu chỉ muốn tới nhà họ Đỏ, để cầu hôn cô gái đó về làm vợ mình, nhà họ Hạ cùng nhà họ Đỗ kết quan hệ thống gia. Mong bà cụ Đó tác thành cho cháu!" "Hừ! Cậu chủ Hạ cử nói đùa! Hai người chỉ vừa mới gặp mặt nhau có một lần, ngay cả họ tên là gì cũng không biết, sao có thể nói muốn kết hôn là kết hôn dễ dàng như vậy được chứ?" "Chuyện trọng đại trong đời, từ xưa đã là do ba mẹ sắp đặt. Người mai mối đã nói như vậy, bà cụ Đồ thân là bề trên, chỉ cần bà đồng ý, không phải là cuộc hôn nhân này sẽ thành rồi sao?" "Tôi không đồng ý!"

Lúc này giọng của Hà Tổ Nghi vang lên từ ngoài cửa, ban đầu, trong lòng cô vốn là vui vẻ phấn khởi đến chào hỏi, thế nhưng, không ngờ lại bắt gặp cảnh tượng này ở đây. Cầu hôn ư? Một người đàn ông mang tới đây vài hộp trang sức vàng bạc châu báu mà đã muốn cưới cô đi sao? Nằm mơ đi! ТrцуeлАРР.cоm trang web cập nhật nhanh* nhất

Đừng nói cô sẽ không đồng ý, cho dù cô có đồng ý, vậy thì lát nữa đi hỏi một chút, Diệp Phùng có đồng ý hay không!

Hà Tố Nghi từng bước từng bước một từ cửa đi vào, nhìn Hạ Chúc bằng ánh mắt khó hiểu: "Tôi quen biết anh sao?" Hạ Chúc gật đầu chào hỏi, đứng dậy nở một nụ cười ấm áp với Hà Tổ Nghi: “Cô gái, hôm qua chúng ta đã có duyên gặp qua một lần, chẳng lẽ em đã quên rồi hay sao?"

Hà Tố Nghi gật đầu một cái: "Thật xin lỗi, đối với những người xa lạ không đáng nhắc tới, tôi đây chưa bao giờ để ý đến cả!"

Chỉ một câu nói của cô đã khiến Hạ Chúc nghẹn họng sững sở, sau đó trong mắt anh ta hiện lên một tia tức giận, cái gì mà không đáng nhắc tới? Anh ta đường đường là cậu chủ nhà họ Hạ, thể trong mắt cô lại trở thành một người không đáng để nhắc tới?

Từ nhỏ anh ta đã lớn lên trong sự chú ý, nịnh hót của những người xung quanh, giờ đây lại bị Hà Tố Nghi coi thường như vậy, đây quả là một sự đã kích vô cùng lớn với anh ta. Nhưng mà, Hạ Chúc hít một hơi thật sâu, cũng không để sự không hài lòng biểu hiện ra trên mặt, giống như không có bất kỳ cảm giác gì, nụ cười trên mặt vẫn không hề suy giảm: "Có lẽ là ngày hôm qua trời tối quá, mà gió lại lớn, nên có lẽ cô nhất thời không để ý đến tôi, chuyện này cũng có thể hiểu được." "Bây giờ, tôi chính thức giới thiệu bản thân mình với cô một chút, tên tôi là "

Hạ Chúc muốn lấy lại chút thể diện cho bản thân, nhưng Hà Tố Nghi đã ở bên Diệp Phùng lâu như vậy rồi, đã sớm không còn là cô gái nhỏ rụt rè như thuở ban đầu nữa. Hạ Chúc còn chưa nói hết lời, cô đã trực tiếp ngắt lời anh ta, đi ngang qua người Hạ Chúc, coi anh ta như không khí, cũng không có nhìn tới anh ta dù chỉ một cái, mà hướng về phía Đỗ Chi Tú cười nói: "Bà ngoại, Tổ Nghi đến đây để chào bà đây!"

Trên mặt Đỗ Chi Tú hiện ra một nụ cười: "Bé ngoan, không cần phiền phức như vậy, mau tới đây, tối hôm qua cháu có ngủ quen không?"

Hà Tố Nghi gật đầu: "Cháu ngủ ngon lắm ạ! Cám ơn bà ngoại!"

Hai bà cháu hai người kẻ xướng người họa, trực tiếp gạt Hạ Chúc qua một bên coi như anh ta là không khí. Cho dù lòng dạ của Hạ Chúc có rộng lượng đến đâu đi chăng nữa, thì lúc này cũng không thể giả bộ tiếp được nữa, biểu cảm trên mặt cũng dần dần trở nên nghiêm trọng. "Bà cụ Đỗ, cháu đến đây với thành ý lớn như vậy, mà nhà họ Đỗ lại khinh người như thế, rốt cuộc thì nhà họ Đỗ có để nhà họ Hạ vào trong mắt hay không?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.