Đế Sư Xuất Sơn

Chương 540-545




Diệp Phùng thuận thế cầm lấy, mở ra xem xét, liền thấy trên tay là một viên thuốc màu nâu!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lúc này, không còn cách nào khác, anh chỉ có thể lựa chọn tin vào Bắc Minh Vân!

Nhưng mà, nhét viên thuốc nhỏ này vào trong miệng Thích Tùng Vân không phải chuyện nói liền có thể làm được, anh liếc mắt nhìn Thích Tùng Vân, người sau dường như cũng cảm thấy được nguy hiểm, hai mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm vào tay phải đang cầm viên thuốc của Diệp Phùng!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

“Lên!”

Diệp Phùng nói đơn giản mà kinh khủng, lấy nhiều địch ít không phải phong cách của Diệp Phùng từ trước đến nay, thế nhưng đối mặt với đối thủ vô nhân tính này, không cần để ý nhiều quy tắc như vậy, quan trọng nhất là phải loại bỏ hắn trước đã!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lính đánh thuê do Vương Khinh Lâm chỉ huy đã tập trung đi lên để kiềm chế Thích Tùng Vân.

Đôi mắt của Diệp Phùng sắc bén như chim ưng, nhìn chằm chằm chuyển động của hắn, tìm kiếm sơ hở duy nhất

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Cạch!

Trong lúc đó, hai tên lính đánh thuê liều chết ôm lấy cơ thể của Thích Tùng Vân, Vương Khinh Lâm nhân cơ hội từ phía sau bất ngờ siết cổ hắn, khi những tên lính đánh thuê khác thấy vậy, họ lao tới, tất cả đều từ bỏ tấn công và tập trung vào bao vây. Trong lúc nhất thời, cho dù Thích Tùng Vân có sức mạnh thần thông quảng đại, bị mười mấy người đàn ông to khỏe vây quanh, hành động cũng bị hạn chế!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Ngay tại lúc này!

Dưới chân Diệp Phùng điểm một chút, trường kiếm bay lên không trung xẹt qua một tia sáng bạc, mũi kiếm lạnh lẽo, nhưng mục tiêu không phải chỗ hiểm gì mà là miệng Tề Mặc!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Vụt!

Mũi kiếm nảy lên trước miệng Thích Tùng Vân, Thích Tùng Vân bị đau vô thức há miệng ra, mùi thối của thi thể phát ra nồng nặc!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Diệp Phùng không chút do dự, chỉ với một cái búng tay, viên thuốc đã chính xác rơi vào miệng hắn!

Gào! Thích Tùng Vân phát ra một âm thanh kinh động, đám lính đánh thuê vây xung quanh hắn đột nhiên cảm thấy bị chấn động mạnh từ trong ra ngoài, toàn bộ đều bị đánh bay ra ngoài!

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dáng người Diệp Phùng lay động, đứng ở đằng xa lạnh lùng nhìn mọi thứ.

Tiếng rống vang lên không bao lâu, cơ thể Thích Tùng Vân như bị rỗng ruột, hơi thở dồn dập, không còn dũng mãnh như trước nữa, hai chân mềm nhũn, quỳ một gối xuống đất.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Bắc Minh Vân thở ra một hơi dài, cô ta đã đánh cược thành công rồi!

Diệp Phùng chậm rãi đi tới trước mặt hắn, nhìn anh hùng thiên hạ một thời bây giờ lâm vào bộ dạng như vậy, có một tia tiếc nuối hiện lên sâu trong đáy mắt.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Lúc này Thích Tùng Vân mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, mặc dù không có mắt nhưng Diệp Phùng có thể cảm nhận được cảm xúc mà hắn muốn biểu đạt lúc này.

“Giết ... Giết tôi!”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Từng là thế hệ anh hùng, vang danh thiên hạ, làm sao có thể chịu đựng được bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ như này!

Với một tiếng thở dài khó nghe thấy kèm theo một tia sáng bạc, khóe miệng Thích Tùng Vân hơi nhếch lên một đường cong, sau đó cơ thể hắn ngã xuống đất, không còn âm thanh nào nữa.

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Diệp Phùng cúi đầu nhìn thi thể của Thích Tùng Vân: “Tướng quân Thích, đi bình an!”

Tôi là để sư, là thầy thiên hạ! “Đem Thích ướng quân đi chôn cất đi!"

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Dưới sự chỉ huy của Vương Khinh Lâm, đám lính đánh thuê bắt đầu thu dọn chiến trường, sau đó, Diệp Phùng đi về phía Bắc Minh Vân và trịnh trọng cúi đầu với cô: “Cô Bắc Minh, Diệp mỗ cảm on!"

Bắc Minh Vân đột nhiên có chút luống cuống: “Diệp...Diệp Đế Sư, không cần phải như vậy, tôi... Tôi cũng không giúp gì nhiều..."

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Diệp Phùng lắc đầu: “Viên thuốc đó có giá trị rất lớn. Nếu không phải cô Bắc Minh hào phóng đem cho, thì hôm nay thắng hay bại vẫn là hai truyện!

Bắc Minh Vân khẽ cắn môi: “Diệp để sư, dù sao thì cả hai chúng ta đều có chung một mục đích, đó là bảo vệ sự an toàn của người dân, không phải sao?”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Diệp Phùng sửng sốt một lúc, nhìn khuôn mặt cương nghị và xinh xắn trước mặt, anh cười: “Cô Bắc Minh, tôi rất vui khi được làm bạn với cô!”

Bắc Minh Vân sửng sốt, có chút khó tin: "Diệp ... Diệp Đế sư, anh coi tôi là bạn bè sao?”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Diệp Phùng cười ha ha: “Chúng ta không phải đã là bạn ngay từ lần đầu tiên gặp mặt sao?”

Bắc Minh Vân cũng cười, và đột nhiên dí dỏm nói: “Vì chúng ta là bạn nên đừng xưng hô như vậy nữa. Tôi sẽ gọi anh là đại ca Diệp, anh cứ gọi tôi là Minh Vân!”

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

Diệp Phùng hơi dừng lại, sau đó mỉm cười gật đầu: “Được rồi, Minh Vân!” Bắc Minh Vân cười rất ngọt ngào:

de su xuat son truyenhay.com

Sau cái đêm hôm đó, cô nghĩ rằng cả đời này cô sẽ không có được tình yêu

de su xuat son truyenhay.com

Đoàn người quay trở lại quận vũ trang Liễu Phượng. Thấy bọn họ quay lại, Hà Minh Hồ và Vương Vũ Phong đã chờ đợi cả đêm liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng ra đón: “Thầy, ngài không sao chứ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Diệp Phùng khẽ cười: “Có chút phiền phức, nhưng dù sao cũng giải quyết được rồi!”

Hà Minh Hồ thở dài một tiếng: “Thật tốt quá. Cô đã cả đêm không ngủ, một mực lo lắng cho ngài!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Thầy không sao là tốt rồi, học trò sẽ phải người đi bảo bình an cho cô biết!”

Bắc Minh Vân ở bên đang định nói gì đó, khi nghe thấy những lời này, một tia ảm đạm lặng lẽ lóe lên trong đáy mắt cô ta.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Diệp Phùng thấy cô ta định nói rồi lại thôi, nghi hoặc nhìn: “Minh Vân, cô có truyện gì vậy?”

Bắc Minh Vân khẽ lắc đầu: "Không sao, chỉ là hơi hâm mộ thôi. Người yêu của đại ca Diệp rất quan tâm đến anh!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Diệp Phùng không nghe ra được giọng điệu của cô, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ: “Đúng vậy, kiếp này gặp được Tổ Nghi là may mắn của tôi!”

“Sau khi giải quyết xong chuyện ở đây, tôi đưa cô đi gặp một lần!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Bắc Minh Vân cúi đầu, để tóc mái dài che đi cảm xúc mất mát, khi nghe thấy lời của Diệp Phùng, cô ta mất tự nhiên mỉm cười: “Được!”

Diệp Phùng gật đầu, sau đó nhìn về phía đại đội trưởng ở huyện Liễu Thành, lời nói của anh đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Thành chủ của thành phố Nam Vân ở đâu?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Đội trưởng hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng thêm vài phần kính: “Theo chỉ thị của ngài, ngày hôm qua chúng ta đã suốt đêm thông báo, nếu thành chủ nhận được tin tức, trước buổi trưa hôm nay, hẳn là có thể đến đây!”

“Tốt! Bổn để sư ở ngay đây chờ vị thành chủ này!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thời tiết hôm nay rất tốt, ánh nắng ấm áp buổi trưa mang hơi ấm thổi bay sự tang tóc nơi làng quê.

Với sự giúp đỡ của huyện Liễu Thành và Diệp Phùng, tất cả những người trong làng đã được chôn cất.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Trong một ngôi nhà dân đối diện với lối vào làng, cửa mở ra, trong sân chính đặt một chiếc bàn, ba người Diệp Phùng, Vương Khinh Lâm và Bắc Minh Vân ngồi trên bàn, lặng lẽ chờ đợi cùng một ấm trà thơm.

Thời gian trôi qua từng chút một tận đến khi hoàng hôn ló dạng phía chân trời, chỉ nghe thấy bên ngoài đột nhiên ồn ào, một đoàn người vội vàng đi tới!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Tôi thành chủ thành phố Nam Vân, Hoàng Diên, xin chào Diệp Đế Sư!”

Người đi đầu mặc một bộ vest, khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người không cao lớn, nhưng lại có một cái bụng phệ, toàn thân toát ra khí chất cao quý!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Nếu không phải ông ta tự giới thiệu, với dáng vẻ này, anh còn là một tên nhà giàu mới nổi!

Diệp Phùng không nói gì, yên lặng nhấp một ngụm trà trong chén, Hoàng Diên khom mình cúi đầu, nhưng không thấy đáp lại, trong mắt lóe lên một tia tức giận!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Thành phố Nam Vân trời cao hoàng để xa, ông ta chính là bá vương vùng này, bất kể đi đến đâu đều được tôn trọng, đã bao giờ bị ngó lơ như này?

Tuy nhiên, nghĩ đến thân phận của Diệp Phùng, ông ta nén giận trên mặt xuống, cúi người thấp hơn trước, kiên trì nói lại: “Tôi là Hoàng Diên, thành chủ thành phố Nam Vân, xin ra mắt Diệp Đế Sư!"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Diệp Đế Sư đi đường xa tới đây, tôi không thể kịp thời ra đón. Xin Diệp Đế Sư rộng lòng tha thứ!”

Cốp!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Diệp Phùng đặt ly trà xuống, âm thanh va chạm khiến trái tim Hoàng Diên run lên, tuy không ngẩng đầu lên nhưng có một áp lực vô hình đang bao trùm lấy ông ta!

Thân là thành chủ của thành phố Nam Vân, trên chục nghìn người, nhưng một cơn ớn lạnh lại từ từ lan tỏa khắp cơ thể ông ta. Ngay cả trong mùa đông lạnh giá, ông ta cũng cảm thấy hơi ẩm ướt ở sau lưng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Người có danh, cây có bóng, tuy ông ta đứng đầu một thành phố, thành phố Nam Vân cũng xứng đáng gọi là có một không hai, nhưng tất nhiên ông ta đã từng nghe qua tên tuổi của người thầy thiên hạ này rồi.

Mặc dù không có quyền chức gì, nhưng có vô số học trò, ngay cả trong nhà nước, khắp nơi đều có các học trò của anh!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Cách làm người của Diệp Phùng cũng có chút nghe được, anh là người ngay thẳng công bằng và rất bá đạo, hôm nay đột nhiên đến đây, trong lòng ông ta đã có không ít dự cảm không lành rồi!

“Thành chủ Hoàng, 21 tuổi tốt nghiệp đại học và đi làm công chức, làm huyện trưởng năm năm, thị trưởng bảy năm, 33 tuổi lên làm thành chủ thành phố Nam Vân, cai trị một phương, đến nay cũng được mười một năm!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giọng nói của Diệp Phùng lạnh nhạt đến mức không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng Hoàng Diên lại vô cùng hồi hộp. Ông ta không biết mục đích của Diệp Phùng khi nói những lời này là gì. Trong đầu suy nghĩ đồng thời ngoài miệng lấy lòng: “Đây ... đây đều là do tổ chức tín nhiệm và mọi người nâng đỡ. Thực ra tôi..."

“Thực ra những gì ông làm còn lâu mới đủ!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Giọng Diệp Phùng đột nhiên trở nên gay gắt: “Xuất thân nghèo khó, vốn nên cẩn thận, tận tâm làm việc cho đất nước. 5 năm làm huyện trưởng huyện Diêm vơ vét được 93 tỉ, bảy năm làm thị trưởng vơ vét 294 tỉ. Để đạt được vị trí thành chủ thành phố Nam Vân mà không ngần ngại đút lót 150 tỉ, lên được vị trí thành chủ thì càng tăng sưu tăng thuế, thịt cá ở quê nhà, tiền vàng quyền góp, vụ án giết người phạm tội, nhiều không đếm xuể!”

“Thành chủ Hoàng, những gì bổn để sự nói có đúng không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Vù!

Trán Hoàng Diên lập tức tuôn ra một lớp mồ hôi lạnh, đột nhiên quỳ rạp xuống: “Diệp Đế Sư, oan cho tôi quá! Tôi làm quan đã nhiều năm, tuy rằng không nói chức càng cao thì càng vất vả, cẩn trọng. Tôi vẫn luôn an phận và tuân thủ đạo làm quan., Ngài... những gì ngài nói chắc chắn là do có người vu oan cho tôi, hoàn toàn là giả dối không có thật!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta, ánh mắt thâm thúy, đáy mắt dần dần hiện lên vẻ hung ác: “Giả dối không có thật? Được, Thành chủ Hoàng, bổn để sư hỏi ông, đây là nơi nào?”

"Là... là huyện Liễu Thành..."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

“Là thành chủ của một thành phố, huyện Liễu Thành này cũng thuộc quyền quản lý của ông. Vậy ông có thể giới thiệu một chút cho bổn để sự biết phong tục và ý chí của nhân dân ở huyện Liễu Thành này là như nào không."

“Cái này... cái này …"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

Hoàng Diên ngẩn ra, đừng nói đến một cái huyện Liễu Thành nhỏ bé, cho dù là thành phố Liễu Châu thuộc huyện

de su xuat son truyenhay.com

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”

de su xuat son truyenhay.com

Đại đội trưởng đã đợi sẵn một bên, bước xuống sân cúi đầu báo cáo: “Thưa Diệp Đế Sư, từ ba năm trước trở đi, huyện trưởng ngoài việc đều đặn hằng năm đến phủ thành chủ, mỗi tháng cũng sẽ viết một lá thư, nói cho thành chủ biết tình hình chung của huyện! “

“Bởi vì chữ viết tay của huyện trưởng không đẹp lắm, cho nên mỗi lần đều là do tôi viết thay, sau đó đóng con dấu chính thức của huyện!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Trong ba năm, tổng cộng gửi lên một trăm ba mươi hai bức thư! Xin mời Diệp Đế Sử kiểm tra xem!”

“Nói hươu nói vượn!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hoàng Diên đột nhiên ngẩng đầu chỉ vào đại đội trưởng: “Anh là ai, bổn thành chủ có ân oán gì với anh, mau nói rõ ra, vì sao lại vu oan cho bổn thành chủ là người bất nghĩa như thế?”

Toàn thân đại đội trưởng run rẩy, vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh này, Vương Khinh Lâm không khỏi chế nhạo, đứng lên: “Thành chủ Hoàng thành thật uy nghiêm, sao nào, đúng sai thế nào, thầy của tôi ngồi ở chỗ này tự nhiên có khả năng phân biệt, ông kích động như vậy chẳng lẽ là có tật giật mình?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Anh là ai?”

Hoàng Diên cau mày hỏi.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Vương Khinh Lâm cười nhạo, nhìn ông ta như kẻ ngốc: “Đầu óc không hoạt động được thì cũng thôi đi, lỗ tại cũng bị điếc à?”

"Không nghe thấy tôi gọi là thầy sao?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Láo xược!”

Trên mặt Hoàng Diên lập tức hiện lên vẻ tức giận!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ông ta kính trọng Diệp Phùng chỉ vì Diệp Phùng thủ đoạn phi thường, dù sao ông ta cũng là một thành chủ, làm sao một tên học trò nhỏ bé có thể tùy ý sỉ nhục?

"Dù sao Hoàng mỗ cũng là một thành chủ, đại diện cho danh dự của quốc gia, anh có thể tùy ý đánh giá sao?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Tuy nhiên, nể mặt mũi của Diệp Đế Sư, chỉ cần anh thành tâm xin lỗi tôi, tôi có thể lựa chọn tha thứ cho anh!”

“Xin lỗi ông?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Vương Khinh Lâm cười nhạo, khinh thường nói: “Ông mà cũng xứng à?”

“Anh..."

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hoàng Diên nhìn về phía Diệp Phùng: “Diệp Đế Sư, đây là thái độ của học trò ngài sao?”

Diệp Phùng cười ha ha, nhấp nhẹ một ngụm trà: “Học trò của tôi từ trước đến nay đều cứng đầu. Nếu Thành chủ Hoàng có thể khiến cậu ấy xin lỗi ông, tôi cũng không có vấn đề gì!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Đúng rồi, quên giới thiệu cho ông một chút!”

“Đây là học trò thứ chín của tôi, Vương Khinh Lâm!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Cái gì? Người đứng đầu lính đánh thuê Vương Khinh Lâm?”

Nghe thấy cái tên này, Hoàng Diên toát mồ hôi lạnh, vừa rồi ông ta còn dám yêu cầu người đứng đầu lính đánh thuê xin lỗi mình sao?

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Người này là kẻ giết người không chớp mắt.

Lúc này, Vương Khinh Lâm cười u ám nhìn Hoàng Diên: “Thành chủ Hoàng, ông còn cần tôi xin lỗi nữa không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

"Không ... không cần..."

Hoàng Diên ngượng ngùng mở miệng.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Sau đó, giọng nói của Diệp Phùng vang lên: “Đã không cần xin lỗi, vậy Hoàng Thành Chủ giải thích truyện bức thư đi!”

“Diệp Đế Sư, bổn thành chủ này dù sao cũng là lãnh đạo một địa phương, đứng đầu một thành phố, mà anh ta chỉ là một đại đội trưởng nho nhỏ. Chẳng lẽ lời nói của bổn thành chủ còn không đáng tin bằng lời nói của một đại đội trưởng nho nhỏ sao?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Thưa Diệp Đế Sư!”

Đã có Diệp Phùng làm chỗ dựa, hiển nhiên đại đội trưởng cũng dũng cảm hơn, anh ta liếc nhìn Hoàng Diên rồi nói tiếp: “Một trăm ba mươi hai bức thư được chuyển đến, mỗi bức tôi đều giữ lại một bản, xin mời Diệp Đế Sư xem xét!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trong lúc nói chuyện, đội trưởng mở một cái cặp sách ra, bên trong có hàng trăm phong thư dày đặc.

Diệp Phùng lấy ngẫu nhiên một vài bức và mở ra thì thấy nội dung hầu hết đều giống nhau.

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Không nằm ngoài chuyện trong huyện sơn tặc hung hãn, yêu cầu cấp trên phải quân đi trấn áp, một số bức vì thời gian quá lâu, giấy và chữ viết tay có chút mờ và ố vàng, những điều này đủ để chứng minh là đại đội trưởng nói thật!

“Thành chủ Hoàng, ông còn gì để nói không?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Hoàng Diên khinh thường liếc nhìn: “Vậy thì sao, anh ta viết những bức thư này, không đủ để chứng minh bổn thành chủ đã nhìn thấy những bức thư này, chẳng lẽ như vậy có thể đủ chứng cứ để phản định bổn thành chủ sao?”

“Thành chủ Hoàng!”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Ngay lúc đó, đại đội trưởng nhìn về phía ông ta: “Ông có còn nhớ rõ khi trước huyện trưởng đích thân đem thư tới phủ thành chủ tìm ông, ông đã nói cái gì không?”

“Huyện trưởng của các anh đi gặp bổn thành chủ lúc nào, sao bổn thành chủ lại không biết?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

“Ông không biết cũng không sao, vậy thì ông nhất định phải nhớ rõ có một bức thư bị ông gửi trả về, bên trên còn có chữ viết tay của ông!”

Hoàng Diên nhíu mày, trong lòng như là nghĩ tới cái gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi!

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Trong khi nói chuyện, đại đội trưởng cẩn thận lấy ra một bức thư từ trong người và đưa ra trước mặt Diệp Phùng, sau khi mở ra, nội dung viết trên đó gần giống với những bức thư còn lại. Tuy nhiên, điểm khác biệt duy nhất là ở mặt sau của bức thư này có tám chữ to: Một quân 30 triệu, 300 triệu diệt cướp!

Diệp Phùng chậm rãi chìa mặt sau của bức thư ra nhìn Hoàng Diên: “Thành chủ Hoàng, đây là chữ viết tay của ông sao?”

Có một con vịt xoè ra hai cái cánh

Khuôn mặt của Hoàng Diên lúc này trở nên rất khó coi, từ kẽ răng phát ra

de su xuat son truyenhay.com

de su xuat son truyenhay.com

“Khoan đã!”

Đột nhiên, Hoàng Diên hét lên, vẻ cung kính trên mặt biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự tàn nhẫn và thù địch: “Diệp Đế Sư, anh là thầy của thiên hạ, sống ở thủ đô lâu rồi, thân phận cao quý!”

“Thành phố Nam Vân chẳng qua chỉ là một vùng quê hẻo lánh. Tôi và anh không có liên quan gì đến nhau. Tại sao chúng ta lại phải phiền lòng vì chuyện nhỏ này?”

“Anh cũng đừng quên, đây không phải là địa bàn của anh, mà là thành phố Nam Vân!”

Nếu câu nói trước có còn có chút uyển chuyển, vậy thì câu nói này đặc biệt uy hiếp rõ ràng, Diệp Phùng cười nhạo: “Ồ? Ngược lại bổn để sự muốn xem xem, nếu không nên làm cho khó chịu, ông có thể đối xử với bồn để sự như thế nào?” “

"Hừ!”

Hoàng Diên hừ lạnh một tiếng, duỗi hai tay, vỗ ba cái, ngoài sân bỗng nhiên hỗn loạn, ồn ào, vô số quân đội được trang bị súng đạn túm tụm đi vào, đứng sau lưng Hoàng Diên, họng súng chĩa ra ngoài, bao vây đám người Diệp Phùng.

Đã có người, ông ta tự nhiên có khí thế, Hoàng Diên chắp hai tay ra sau lưng, trong mắt lộ ra vẻ cương quyết, nhìn Diệp Phùng, chân thong thả đi hình chữ bát: “Diệp Đế Sư, tuy rằng đây là quận vũ trang Liễu Phượng, nhưng vẫn là thành phố Nam Vân. Chỉ cần ở thành phố Nam Vân, Hoàng Diên tôi là người lớn nhất, đừng nói là anh, cho dù là cục trưởng Cục công tố đến đây cũng phải thành thật!”

“Thành chủ Hoàng, khí thế thật lớn!” “Dùng quân đội cho việc cá nhân, có biết đây là tội gì không?” “Biết! Tại sao không biết! Là tội chết!”

Khi nói chuyện, Hoàng Diên hoàn toàn không sợ hãi chút nào, ngược lại còn vô cùng hung hăng càn quấy: “Biết rõ thì đã sao? Diệp Phùng, tôi cho anh mặt mũi, gọi anh một tiếng để sư, nếu không cho anh mặt mũi, anh mẹ nó chả là cái rắm gì!”

“Anh cũng nói sơn tặc ở huyện Liễu Thành hung hãn, Diệp để sư đến đây du ngoạn. Vì chính nghĩa, giải quyết vấn đề cho nhân dân, đến sơn trại liều mạng cùng bọn sơn tặc!”

“Bổn thành chủ đang làm hết sức mình để giải nguy, nhưng đã quá muộn. Cho dù chuyện này ầm ĩ đến nhà nước ở trên, một người chết, một người sống, anh nghĩ cấp trên sẽ tin ai?”

Vương Khinh Lâm và Bắc Minh Vân nhìn chằm chằm Hoàng Diên. Không hổ danh có thể đứng ở vị trí đứng đầu một thành phố trong mười một năm. Quả nhiên không phải người dễ đối phó!

Hóa ra tất cả đều đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bọn họ cũng không lo lắng, nếu không tiếp xúc với Diệp Phùng, đương nhiên sẽ không biết Diệp Phùng là người như thế nào, một chút nguy hiểm này mà đã muốn tính mạng của Diệp Phùng thì chỉ sợ anh đã chết không biết bao nhiêu lần rồi!

“Xem ra thành chủ Hoàng đã hạ quyết tâm để cho bồn để sư ở lại đây?”

“Ồ... Lời này của Diệp Đế Sư sai rồi. Bổn thành chủ muốn bảo vệ bản thân thôi cũng không phải quá đáng. Nếu Diệp Đế Sư sẵn sàng buông bỏ thành kiến với bổn thành chủ, bổn thành chủ đương nhiên sẽ đưa Diệp Đế Sư trở lại thủ đô an toàn!”

“Nhưng mà, Diệp Đế Sư, đương nhiên cũng phải cho bổn thành chủ một sự bảo đảm..."

Diệp Phùng nhìn ông ta như thể tôm tép nhãi nhép: “Ồ, ông muốn bổn để sư bảo đảm cho ông như thế nào?”

“Rất đơn giản!” Hoàng Diễn vươn tay chỉ về phía đại đội trưởng huyện Liễu Thành: “Chỉ cần Diệp Đế Sư đích thân đem cấp dưới đã vu oan bổn thành chủ ra trước công lý, giữa anh và tôi tự nhiên sẽ không có mâu thuẫn gì, bổn thành chủ cũng không có lý do gì để đối phó với anh, anh nói có phải không? “

"Ha ha......"

Diệp Phùng nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, thành chủ Hoàng thật sự rất chu đáo, nhưng..."

Lời nói vừa chuyển, giọng Diệp Phùng chợt lạnh đi: “Ông cho rằng, với đám lính tôm tép này của mình, có thể làm gì được bổn để sư sao?”

Khí thế của Diệp Phùng quá mạnh mẽ, trái tim của Hoàng Diên đập mãnh liệt, nhưng sau đó ông ta nhìn những người bên cạnh mình, rồi lại nhìn những người bên phía họ, lập tức lấy lại bình tĩnh: “Diệp Phùng, anh đừng ở đây dọa tôi sợ nữa! Bổn thành chủ biết rõ anh mang theo bao nhiêu người, nhất định không quá hai trăm người. “

“Vậy anh có biết tôi đã đưa đến bao nhiêu người không?”

“Trong quận vũ trang Liễu Phượng này có không dưới ba trăm quân riêng, đều là tay chân của riêng Hoàng Diên tôi, dưới núi có năm trăm người đang chờ. Chỉ cần bổn thành chủ ra lệnh một tiếng, bọn họ ngay lập tức có thể san bằng nơi này xuống!”

Ngay cả khi người của anh có thể đánh, dùng một địch năm, cuối cùng có thể còn lại bao nhiêu người?”

“Còn có, bổn thành chủ cũng không ngại nói cho anh biết!”

“Cách đây không xa, đó là nơi huấn luyện quân đội của Kim Môn, thật trùng hợp là bổn thảnh chủ cùng tướng quân Kim Môn có chút quan hệ. Một nghìn người không đủ xử lý anh, vậy mười nghìn người ở đó đủ để chà đạp xương cốt của các anh thành bụi phấn!”

Bắc Minh Vân ở một bên kinh ngạc, vô thức nhìn Diệp Phùng, cô ta không ngờ Hoàng Diên lại chuẩn bị đầy đủ đến mức ngay cả nơi huấn luyện quân đội cũng có liên quan.

Quân đội kia này cũng không thể so sánh cùng bọn tay chân được, một ngàn tên tay chân, bọn họ cũng không sợ, đánh không lại còn có thể chạy, nhưng nếu thật sự là mười ngàn quân đến đánh, e rằng hậu quả sẽ không thể kiểm soát được.......

Và quan trọng nhất là, những tên tay chân này không có thân phận gì, dù có súng cũng không dám sử dụng!

Bởi vì một khi nổ súng, để lộ ra ngoài sẽ thành một rắc rối lớn! Nhưng nơi huấn luyện quân đội thì

lại không cần phải chú ý nhiều như vậy! Cho dù dùng súng, một câu diễn tập liền có thể trực tiếp xoa dịu dư luận!

Vương Khinh Lâm mơ hồ nhìn về phía thầy của mình, trong mắt cũng hiện lên một tia lo lắng!

Vẻ lo lắng này, đương nhiên bị Hoàng Diên đã thành tinh nhìn thấy được trong mắt, trong lòng càng thêm chắc chắn, nhân lực của Diệp Phùng cũng chỉ là những người này!

Đầu tiên Hoàng Diên sững sờ, ngay sau đó trên mặt xuất hiện vẻ dữ tợn "Diệp Phùng! Đã đến đây rồi mà anh vẫn còn kiêu ngạo như vậy! Ông đây nói lại một lần nữa cho anh biết!"

"Nơi này không phải thủ đô!"

"Ở thành phố Nam Vân, Hoàng Diên này chính là trời!"

"Xông lên!"

"Khoạn đã!"

Diệp Phùng giống như một tiếng sét giữa trời quang, khí thế trên người đột nhiên cứng lại, anh liếc mắt lướt qua từng tên tay sai này, trầm giọng nói: "Nói vậy chắc các anh cũng đã từng nghe đến tên tôi rồi, tôi là để sư Diệp Phùng!"

"Hoàng Diên thân là thị trưởng của thành phố, nhận hối lộ trái pháp luật, lười biếng không làm tròn trách nhiệm, chính các anh cũng có thể hiểu rõ, sẽ phải chịu trừng phạt như thế nào!"

“Ông ta chắc chắn không sống được rồi, chẳng lẽ các anh cũng muốn đi cùng một con đường với ông ta xuống vực thẳm sao?"

Lời nói giống như sấm sét trên đất bằng, tất cả đám tay sai anh nhìn tôi tôi nhìn anh, trong lòng do dự, Hoàng Diên vừa thấy có chỗ không ổn, lập tức quát to: "Sợ cái gì hả!"

"Đế sư chó má cái gì, bọn họ là một đảm sơn tặc! Các anh xông lên cho ông! Cần chết không cần sống, chém được trùm sơn tặc, tiền thưởng là ba tỷ!"

Tuy rằng ông ta nói như vậy, nhưng mà những tay sai kia đều không phải kẻ ngu, bọn họ đi theo Hoàng Diên, chẳng qua chỉ vì tiền, chứ không phải muốn bán mạng cho ông ta.

Khí thế của mấy người Diệp Phùng vẫn sờ sờ ở đó, trước đó những người này cũng nghe thấy rõ ràng những gì Diệp Phùng và Hoàng Diên nói chuyện với nhau, sơn tặc sao? Nếu sơn tặc đều có khí thế như vậy, toàn bộ thành phố Nam Vân đã trở thành thế giới của sơn tặc từ lâu rồi!

Giờ phút này Bắc Minh Vân cũng đứng dậy, ánh mắt thờ ơ cười nhạt: "Thị trưởng Hoàng, xem ra đúng là ông không bước chân ra khỏi nhà nên không biết đến việc bên ngoài, mạng sống của Diệp để sư, nước Đại Phong treo giải thưởng đến ba nghìn tỷ cũng không có ai dám nhận, chỉ có vẻn vẹn ba tỷ, ông làm vậy là đang chê cười nước Đại Phong ngu ngốc sao?"

"Cô là ai?"

"Thế gia Bắc Minh, bổ khoái áo bạc, Bắc Minh Vân!"

Bổ khoái áo bạc sao?

Hoàng Diên lập tức hơi luống cuống, tuy rằng ông ta không rõ lắm thế gia Bắc Minh đại diện cho cái gì, nhưng ông ta đã lên đến chức vụ này, nhất định hiểu được sức nặng của bốn chữ bổ khoái áo bạc này!

Bọn họ là người thực thi pháp luật được chính phủ cấp phép đặc biệt, có quyền lợi tuyệt đối chém trước tấu sau!

Có điều, việc đã đến nước này, đương nhiên không còn đường lui nào nữa, cắn chặt răng, ổn định tinh thần, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội: "Hừ! Cô nói anh ta là bổ khoái áo bạc thì anh ta chính là bổ khoái áo bạc sao? Tôi nói các anh là sơn tặc, các anh chính là sơn tặc!"

Giọng nói của Hoàng Diên hổn hển, nhưng những binh lính dưới tay vẫn không dám ra tay bừa bãi, dưới cơn giận dữ, lập tức nắm cổ áo một người gần nhất, gầm lên: "Anh! Xông lên! Giết bọn chúng!"

"Thị... Thị trưởng, tôi... Tôi..."

Nhìn gương mặt sợ hãi của người kia, Hoàng Diên giận dữ bốc lên từ tận đáy lòng, rút một lưỡi dao sắc bén bên hông ra, hung dữ rạch một đường lên cổ người kia, phụt một tiếng, máu tươi bắn đầy lên mặt Hoàng Diên, lúc người lính kia sắp chết, đôi mắt to vô tội khó mà tin nổi nhìn người chủ của mình, há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng mất hết sức lực ngã xuống mặt đất.

"Các anh nghe rõ cho ông đây! Nơi này là thành phố Nam Vân! Vợ con già trẻ lớn bé của các anh, đều nằm dưới quyền thống trị của thị trưởng thành phố này! Nếu còn có ai trái lệnh không nghe theo, anh ta, chính là kết cục!"

"Hoàng Diên!"

Ánh mắt Diệp Phùng trừng to, lộ ra ý lạnh dày đặc: "Giữa ban ngày ban mặt, giết người bừa bãi, lạm sát kẻ vô tội, trong mắt ông có còn pháp luật nữa không hả?"

"Pháp luật sao? Ở đây, ông đây chính là pháp luật!"

"Giết cho tôi!"

Dưới sự đe dọa của Hoàng Diên, tất cả tay sai đều bất chấp khó khăn lập tức liều chết xông lên, Diệp Phùng lạnh lùng nhìn ông ta, rằng mỗi khép mở: "Bắt lấy!"

Nhóm lính đánh thuê chờ đợi đã lâu cùng nhau xông lên, nhất thời, trong căn nhà nhỏ lập tức biến thành chiến trường đẫm máu!

Tiếng kêu đòi giết, tiếng hét thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, ánh mắt Diệp Phùng nhìn chằm chằm vào Hoàng Diên, nhưng Hoàng Diên lại cực kỳ cẩn thận, hoàn toàn không hề xông lên phía trước, ngược lại càng ngày càng có ý định lui về phía sau, giấu mình sau lưng tất cả tay sai.

Đám tay sai vẫn đang không ngừng xông lên, tuy rằng đám lính đánh thuê này đều là người chuyên nghiệp, nhưng hổ mạnh không đánh lại được bầy sói, hơn nữa địa hình nhỏ hẹp như vậy, dưới mệnh lệnh của Diệp Phùng, bọn họ cũng sẽ không ra đòn trí mạng, dù sao, nhưng tay sai này cũng chỉ nghe lệnh làm việc thôi, cứ kéo dài như vậy, những lính đánh thuê mà Vương Khinh Lâm dẫn đến cũng dần dần xuất hiện thương tổn!

"Thưa thầy! Nếu cứ tiếp tục đánh

Đầu tiên Diệp Phùng sững sờ, sau đó giống như nhớ ra truyện gì, cười khẽ: "Cô Bắc Minh, sao vậy?"

"Diệp để sư, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với tôi sao?"

Xưng hô lẫn nhau giữa Diệp Phùng và Bắc Minh Vân, trong nháy mắt đã thay đổi.

Diệp Phùng sâu sắc nhìn cô ta: "Bây giờ cô đang dùng thân phận của cô cả của thế gia Bắc Minh để nói chuyện với tôi, hay là thân phận bộ khoái áo bạc được chính phủ Thiên Triều công nhận để nói chuyện với tôi đây?"

Bộ khoái áo bạc, đương nhiên được coi là người của chính phủ!

Sắc mặt Bắc Minh Vân phức tạp lắc đầu: "Đều không phải, tôi dùng thân phận bạn tốt của anh, xin anh giải thích!"

Nghe thấy tiếng bạn tốt, đường nét trên gương mặt Diệp Phùng cũng hơi thả lỏng, sau đó trong mắt lại tràn ra ý cười: "Một khi đã như vậy, cô có nghi ngờ gì, Diệp tôi nhất định sẽ nói đúng sự thật!"

"Diệp để sư! Tướng quân Kim Môn chính là một trong mười đại tướng quân của Thiên Triều, thống lĩnh quân Kim Môn, đóng giữ hai thành phố Nam Vân, Nham Phong, tuy rằng Diệp để sư là để sư tôn quý, nhưng thật ra cũng không có chút chức vụ gì, tôi chỉ có chỗ không rõ, đường đường là một tướng quân, tại sao lại quỳ xuống hành lễ với anh?"

Bắc Minh Vân cũng không ngốc, tướng quân Kim Môn tự xưng là thuộc hạ, mà không phải là đệ tử.

Như vậy chính là đang nói, tướng quân Kim Môn, thật sự không phải để tử của Diệp Phùng!

"Ha ha..."

Diệp Phùng cười ha hạ: "Cô Bắc Minh, quan sát của cô quả thật rất tỉ mỉ!"

Bắc Minh Vân nghe vậy, ánh mắt cứng lại: "Diệp để sư, anh đang thừa nhận sao?"

Diệp Phùng hơi gật đầu, không che giấu chút nào: "Đúng vậy!"

"Tướng quân Kim Môn không phải đệ tử của tôi, mà là thuộc hạ của tôi!"

Mặc dù đã đoán được câu trả lời, nhưng từ trong miệng Diệp Phùng nói ra, Bắc Minh Vân vẫn cảm thấy kinh ngạc!

Đây không phải là một câu nói đơn giản, tướng quân Kim Môn là ai, tướng quân có quyền lực thực tế dưới tay có hai trăm nghìn quân lính, mà tất cả quân đội Thiên Triều, đều nằm trong tay chính phủ, Diệp Phùng anh có thân phận cao quý đến mấy, cũng không có quyền được nắm quân đội trong tay!

"Thảo nào! Biết rõ thị trưởng thành phố Nam Vân tham ô, thế mà lại không có ai đi tố cáo ông ta, cũng phải, tố cáo ông ta, số tiền tham ô kia đều sẽ phải nộp cho ngân sách nhà nước, không có ai đi tố cáo ông ta, số tiền tham ô kia sẽ biến thành chi phí quân sự để Diệp Phùng anh mở rộng thế lực của mình!"

Bắc Minh Vân rất ít khi kích động như vậy, tuy rằng sinh ra trong thế gia võ thuật, nhưng dòng họ vẫn luôn hợp tác với chính phủ, từ nhỏ, cô ta đã được truyền dạy tư tưởng chính nghĩa và hòa bình, nhưng mà, một người đàn ông vừa nãy cô ta còn vô cùng tôn thờ, trong nháy mắt đã biến thành kẻ cực kỳ độc ác phản bội đất nước, chuyển biến như thế này khiến cô ta nhất thời không chấp nhận được!

Sử dụng quân đội vì mục đích riêng tư, cũng giống như phản bội đất nước! Nhưng mà đây lại không chỉ là vẻn vẹn mấy người, là cả một quân khu đấy!

Thậm chí cô ta còn dự đoán được, nếu Diệp Phùng thật sự muốn làm phản, dựa vào quan hệ và quyền lực của anh, e rằng chỉ trong một đêm, cả Thiên Triều sẽ thay đổi hết rồi!

Sau khi nói xong, Bắc Minh Vân cười chua xót, sau đó nhìn Diệp Phùng:

"Diệp để sư, anh biết rõ thân phận của tôi, còn dám nói với tôi nhiều như vậy, xem ra tôi không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai đúng không?"

"Ha ha, cô Bắc Minh nghĩ nhiều quá rồi, cô là cô cả của dòng họ Bắc Minh, lại còn là bộ khoái áo bạc của chính phủ, hơn nữa chúng ta vừa gặp đã thân quen, làm sao tôi lại giết cô được chứ?"

"Không giết tôi? Vậy Diệp để sư nói cho tôi biết nhiều bí mật như vậy, chẳng lẽ không sợ tôi công khai với tất cả mọi người về lòng muông dạ thú của anh sao?"

Diệp Phùng nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ lạ: "Tôi nói tôi phản bội đất nước bao giờ? Lại cũng chẳng sợ công khai cái gì?"

"Diệp để sư! Người quân tử chính trực, người thẳng thắn không nói chuyện mờ ám, anh hành động sắp xếp như vậy, cho dù không có lòng phản bội đất nước, nhưng chính phủ lại có thể chấp nhận được sự tồn tại của anh sao?"

Bắc Minh Vân nói không sai, Thiên Triều khác với những đất nước khác, đối với sự khống chế quân đội, từ trước đến nay không có cơ hội gì để nói cả!

Diệp Phùng cười khẽ lắc đầu, sau đó đi về phía cô ta, Bắc Minh Vân toàn thân căng thẳng theo bản năng, nhưng mà sau đó giống như nghĩ đến điều gì, khí thế lại đột nhiên dâng trào!

Thực lực của Diệp Phùng, cô ta đã hiểu quá rõ, nếu anh muốn giết mình, mình hoàn toàn không phản kháng được.

Cũng được thôi, đã biết được bí mật lớn như vậy rồi, chết trong tay anh, cũng coi như may mắn đi, dù sao đây là người đàn ông duy nhất khiến mình động lòng...

Ngay khi Bắc Minh Vân cho tằng Diệp Phùng định bịt miệng, bước chân Diệp Phùng đột nhiên dừng lại, sau đó, răng môi khép mở, một âm thanh nhỏ không thể nghe thấy truyền vào tại Bắc Minh Vân, Bắc Minh Vân ban đầu đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải chết, trong

de su xuat son truyenhay.com

de su xuat son truyenhay.com


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.