Đế Sư Xuất Sơn

Chương 410: Chap-411




Chương 411: Bao vậy tấn công phủ thành chủ

Chu Thanh Kỳ khế trợn mắt, nhìn thấy Tác Vinh vẫn còn chưa rời đi, trên mặt chợt nở nụ cười

"Những phần tử không rõ xâm nhập vào thành Hồng Nham với ý đồ bắt chính?".

"Tác quân trường, quân dân đều là người nhà. Lúc này, quân lính canh phòng của anh có phải nên đóng góp chút sức lực hay không?"

Tác Vĩnh cau mày, sau đó nói: "Nếu như bọn tôi phạm cố ý gây loạn cho dân chúng, như vậy quân lính của tôi tự nhiên có cách bảo vệ nhân dân."

"Tuy nhiên, trước đó, tốt hơn hết là Chu thành chủ nên tìm ra lý do tại sao nhóm người này lại tấn công đến đây. Nếu có nhầm lẫn thì không tốt."

"Dù sao thì tôi cũng mới vừa được nhìn thấy bản

lĩnh không phân rõ thị phi của Chu thành chủ" Đối mặt với câu nói ẩn dụ của Tác Vĩnh, sắc mặt

Chu Thanh Kỳ lập tức trở nên ảm đạm.

Tuy nhiên, nghĩ đến những người không rõ nguồngốc ngoài kia có khi phải cân Tác Vịnh trợ giúp, Chu Thanh Kỳ nén giản trong lòng, cười lành nói: "Chú Thanh Kỳ tôi có thể có lúc hồ đổ, nhưng chỉ cần Tác quân trường vẫn nhớ được bổn phận của chính mình là tốt rồi"

"Đi. Đi ra ngoài xem một chút

"Xem ai có can đảm bao vây phủ thành chủ."

Vào lúc này, ngoài thành phố mặt trời chói chang, nhưng ở trước phủ thành chủ phảng phất có chút lạnh leo.

Càng ngày càng có nhiều người tụ tập ở quảng trường rộng lớn trước phủ thành chủ, không ai lên tiếng, ánh mắt đều nhìn về phía trước, thân ảnh giống như một vị thần.

"Các người... các người rốt cuộc là ai vậy?"

Nhìn thấy càng ngày càng đông, nhân viên bảo vệ ở cửa cả gan run rẩy hỏi.

Người đứng đầu tuổi tác không lớn lắm, chắp tay sau lưng, hơi ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh như chứa tất cả vì sao.

"Bản tọa là để sư Diệp Phùng."

Những người trong phủ thành chủ liên tục đi đến.

Từ Diệp Phùng đến Tống Chính Đăng hay VươngKhính Lâm mọi người đều bị vài họng súng chia vào mình nhưng không ai để lộ một chút sợ hãi nào.

Tất cả các đệ tử bóng dáng ung dung thong thả đứng ở phía trước, trong mắt hiện lên một ngọn lửa nắng dầm

Bởi vì sự phụ của bọn họ đứng ở vị trí đầu tiên.

Tín ngưỡng của họ đang quan sát chính họ.

Cho dù khoảnh khắc tiếp theo là cái chết không thể ngăn cản, ai cũng sẽ không nhíu mày.

Diệp Phùng như một vị thần trong lòng mọi người.

Cộc cộc cộc.

Có tiếng bước chân dồn dập, Diệp Phùng nhíu mày ngẩng đầu, dưới sự bảo vệ của đoàn người, một người đàn ông mập mạp hơi phi phò xuất hiện ở cổng phủ thành chủ.

Chu Thanh Kỳ nhìn đám người tụ tập càng ngày càng nhiều, nhíu mày thật sâu, uy nghiêm quát lớn: "Các người là ai?"

"Chẳng lẽ không biết đây là phủ thành chủ của thành Hồng Nham sao?"

"Tụ tập bất hợp pháp, các người không sợ pháp luật trừng phạt sao?""Ha ha......

Có một tiếng cười nhàn nhạt vang lên, Diệp Phùng chậm rãi ngắng đầu: "Chu thành chủ, ngài không cần

bày ra chức quyền lớn như vậy." "Chuyến đi này của chúng tôi chỉ có một câu hỏi

cần Chu thành chủ giải đáp.

Ánh mắt Chu Thanh Kỳ tụ lại, nhìn về phía thành niên đang nói chuyện trước mắt, trong mắt lóe lên một chút nghi hoặc.

Sao người này trông quen thế?

Tuy nhiên, anh ta không hề thả lỏng cảnh giác, dù

sao với tư cách là quan chức tối cao của thành Hồng

Nham, một chút nhãn lực cũng phải có. Nhiều người như vậy nhưng chỉ có người thanh niên này đứng ra nói chuyện, vậy thì chỉ có thể chứng

minh một điểm.

Người trẻ tuổi này là người đứng đầu của nhóm

người này.

"Anh có chuyện gì?"

Khóe miệng Diệp Phùng nhẹ nhàng giật giật: "Đệ tử của tôi ở đâu?"

Chu Thanh Kỳ trực tiếp cười: "Người trẻ tuổi này. anh có nhầm lẫn gì không?""Đệ tử của anh ở đâu sao lại hỏi tôi?

Diệp Phòng đưa tay lên và nhẹ nhàng chỉ vào đội quân phòng thủ xung quanh, chậm rãi nói: "nước Đại Phong đến xâm lược, với tư cách là đội quân phòng thủ của thành Hồng Nham, họ nên ở tuyến đấu của trận chiến, tại sao vẫn còn yên ổn ở lại chỗ này "

"Còn đệ tử của tôi lúc này đang ở đâu?"

Chu Thanh Kỳ lập tức bằng tình nhận ra.

Cuối cùng anh ta cũng biết tại sao người thanh niên này lại quen mắt như vậy.

Có tin đồn rằng Cổ Trọng Cung là đệ tử của đế sư Diệp Phùng.

Ánh mắt sắc bén lúc này hiện lên một tia ác ý: "Anh là Diệp Phùng?"

Diệp Phùng khẽ nhưởng mày, khóe miệng cong lên: "Anh biết tôi sao?"

"Hừ. Một vị tuyệt thế tôn sư dạy dỗ đệ tử khắp thiên hạ, danh xưng để sư trấn thủ nửa đất nước, làm sao có thể không biết?"

"Chỉ là nếu để sư Diệp muốn giương oai thì e rằng đã chọn nhầm chỗ rồi."

“Tôi cảnh cáo anh, lập tức dẫn người rời khỏi, nếu không, đừng trách thành chủ tôi đây không kháchkhi

"Ha ha......"

Diệp Phòng mim cười, rất nhẹ nhàng cũng rất lạnh

lùng.

Anh nhẹ nhàng tiến lên một bước, hàng ngắn người phía sau đồng thời tiến lên một bước, thời điểm bước chân tiếp đất, giống như sấm rền vang giữ ngày năng.

"Bản để sư cũng muốn nhìn xem Chu thành chủ không khách khi như thế nào?"

"Sư phụ"

Vương Khinh Lâm ở một bên đã trào dâng sát ý, nhìn Chu Thanh Kỳ, trên mặt phát lạnh: "Đừng nói nhảm với tên khốn kiếp này nữa."

“Tôi đã ra lệnh cho tất cả lính đánh thuê cách cửa Lạc Thần gần nhất đến đây với tốc độ nhanh nhất, chỉ cần những người này cũng đủ cứu được Trọng Cung."

"Đúng vậy, sư phụ, tôi cũng đã bố trí lực lượng ở nước ngoài xông vào đây."

Đệ tử của Diệp Phùng, không chỉ có ở trong nước?

Vô số đệ tử phái binh lính tướng sĩ, điều động nhân sĩ từ các nước lớn, chỉ trong mấy tiếng đồng hồ, hàng vạn người xông tới biên giới với đầy đủ trang bị,Đây là quyền thể của để sư

Nghe vậy, ánh mắt Diệp Phùng chợt lạnh, anh biết bây giờ, thời gian là sinh mệnh, không được phép chậm trễ

Sau đó anh nhìn về phía Chu Thanh Kỷ, không còn nói nhảm nữa, nói bằng giọng điệu bá khí của một quân vương: "Chu Thanh Kỳ, bàn để sự cho anh một cơ hội cuối cùng, mở cổng thành ra."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.