Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 28: Cần thiết ở chung




Nghe thấy trong phòng có âm thanh, quản gia tiến lại gần gõ cửa, hỏi Sa Nặc Nhân đã rời giường chưa?

Sa Nặc Nhân đem ống nuôi cấy cẩn thận đặt lên giá, đi mở cửa.

Quản gia nói, "Tiểu thiếu gia, buổi sáng lão sư của ngài có gọi điện đến, nói ngài buổi chiều trực tiếp đến phòng thực hành."

Sa Nặc Nhân bây giờ mới nhớ tới, Đồ Tân lão sư có nói hôm nay muốn học khóa thực tiễn, đồng thời phân tổ thực tiễn. Kỳ học này đã qua một nửa, Sa Nặc Nhân lúc này chuyển vào ban duy tu cơ giáp cao cấp lớp R, nếu như hắn không từng là học sinh ban chế tạo cơ giáp cao cấp, phỏng chừng sẽ không nhận hắn vào, chính vì như vậy, áp lực của Sa Nặc Nhân mới càng lớn. Nói thật, hắn đối với cách chế tạo cơ giáp ở nơi này không biết gì hết, hắn đã bắt đầu lo lắng, rằng kiểm tra kỳ này có thể thông qua hay không.

Sa Nặc Nhân vội vội vàng vàng ăn cơm xong liền kêu tài xế đưa hắn đến trường, trường học cách nhà hắn hơi xa. Nêu như buổi sáng có tiết, Sa Nặc Ngân đều phải dậy sớm một tiếng, trên đường còn muốn lãng phí hơn mười phút. Sa Nặc Nhân nhìn thấy thời gian không đủ, ngậm một ổ bánh mì liền chạy ra ngoài.

"Nặc Nhân." Xuống dưới lầu Sa Phí Đề gọi hắn.

"Phụ thân, ta bị muộn rồi..." Sa Nặc Nhân trong miệng ngậm bánh mì, quay người nhìn thấy cùng phụ thân đi xuống lầu, còn có Xích Linh.

Sa Phí Đề đi tới, biểu tình nghiêm túc nói, "Nặc Nhân a, con suốt ngày chạy tới trường học rồi về nhà hai nơi, đường đi có chút xa, vừa vặn Phượng Ảnh có phòng bên cạnh trường học của con, lúc lên lớp con liền ở bên đó đi."

"A?" Sa Nặc Nhân có chút không phản ứng kịp.

"Ta cùng Phượng Ảnh đã bàn bạc xong, liền quyết định như vậy đi, ngày mai con sẽ chuyển qua đó." Sa Phí Đề lại nói.

Sa Nặc Nhân: "..."

Phụ thân, ta còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngài cứ như vậy quyết định cho ta?

Xích Linh đi tới, "Đi thôi, tiện đường."

Sa Nặc Nhân cứ mơ mơ màng màng như vậy theo Xích Linh lên xe, thẳng đến khi đi được một đoạn đường, hắn mới hoàn hồn.

"Rốt cuộc sao lại thế này? Anh có phòng ở ngay gần trường học? Anh lại không ở nơi này, như thế nào có phòng ở?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Vừa mới mua, trong hôn nhân tốt nhất nên ở chung một chỗ." Xích Linh trả lời.

Vì để cho người khác xem, bọn họ không thể không làm như vậy.

Sa Nặc Nhân có chút vô lực, "Anh không trở về sao?"

"Ta muốn tìm người." Xích Linh nói.

"Tìm người?" Sa Nặc Nhân cảm thấy hứng thú, "Anh muốn tìm ai?"

Xích Linh không nói nữa, Sa Nặc Nhân đợi nửa ngày cũng không thấy anh trả lời. Người này thật là, không thấy thú vị, liền không nói nữa.

Đến cửa trường học, Xích Linh cùng khối băng giống nhau, mới lên tiếng, "Tan học trở lại lấy đồ, đêm nay liền dọn đến."

"Không phải nói là mai sao?" Phụ thân vừa mới nói ngày mai.

"Đêm nay." Xích Linh cường điệu.

Sa Nặc Nhân cũng không có thời gian cùng anh tranh luận vấn đề dọn nhà, buổi sáng hắn vô cớ trốn học, từ trước đến giờ tính tình Đồ Tân lão sư luôn không tốt lắm, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.

Thời điểm Sa Nặc Nhân hấp tấp chạy đến phòng thực hành, đồng học bốn người một tổ, đang chuyên tâm vào công việc.

Nhìn quanh phòng một vòng, tìm được Lâm Hàm đang cùng một nam sinh tốn công sức đem từng khối khoáng thạch kim loại vứt đến trong lò luyện, sau đó cầm khuôn đúc linh kiện chờ ở phía dưới, chuẩn bị khuôn mẫu.

Sa Nặc Nhân đi tới, nhẹ nhàng vỗ vỗ Lâm Hàm.

Lâm Hàm sợ hết hồn, quay người nhìn thấy là Sa Nặc Nhân, uỷ khuất nói, "Cậu đã tới! Nhìn xem tiến độ của bọn họ, lại nhìn nhìn chúng ta. Xong đời, hôm nay tuyệt đối không tạo ra được cẳng tay cơ giáp."

"Chúng ta cùng một tổ?" Phỏng chừng sẽ có chuyện như vậy, bốn người một tổ, chia thành năm tổ, chắc chắn có một tổ ba người.

"Ân, lão sư quá tàn nhẫn, bốn người một tổ cùng ba người nhất định tiến độ phải như nhau, nói cách khác, chúng ta ba người phải làm phần việc của bốn người!" Lâm Hàm cảm thấy rất bất mãn.

"Ha ha, chắc chắn có một tổ ba người." Nam nhân nhìn về phía Sa Nặc Nhân, tự giới thiệu, "Xin chào, tôi gọi Lam Thanh, về sau ba người chúng ta chính là một tổ, thẳng đến khi tốt nghiệp."

"Cậu khỏe, Sa Nặc Nhân." Sa Nặc Nhân cùng Lam Thanh bắt tay.

Lâm Hàm nhìn tiến độ chế tạo ra linh kiện của tổ khác, lại nhìn nhìn tiến độ linh kiện của mình, kêu rên nói, "Sa Nặc Nhân, mau nghĩ cách, cậu xem tổ khác đều đã làm ra mươi mấy linh kiện."

Sa Nặc Nhân đứng tại chỗ nhìn trong chốc lát, cơ bản trình tự là: Trước đem quặng kim loại rửa sạch sẽ, để vào lò luyện, chất lỏng kim loại chảy vào khuôn mẫu, sau đó làm ra một cái linh kiện cơ giáp, tiếp đem linh kiện từng cái lắp ráp lại, liền sẽ thành một cánh tay của cơ giáp.

"Chế tạo ra cẳng tay cơ giáp là có thể nộp bài tập sao?" Sa Nặc Nhân hỏi.

"Đương nhiên không phải, dựa theo 6 năm giáo dục cao cấp của đế quốc mà nói, yêu cầu của Đồ Tân lão sư là, hết năm nhất, mỗi tiểu tổ phải chế tạo được một đài cơ giáp cấp một, hết năm hai cùng năm ba, phải tạo ra cơ giáp cấp hai, ba năm còn lại, muốn làm ra được một cơ giáp cấp ba. Hiện tại chúng ta đang chế tạo cánh tay cơ giáp, chính là kiểm tra tổng hợp khả năng chế tạo linh kiện cơ giáp, đồng thời khả năng lắp ráp." Lam Thanh giải thích cho Sa Nặc Nhân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.