Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 124: Thuận lợi vượt qua cửa ải




Quả nhiên, hai bình Tụ Khí Tề vào bụng, sắc mặt Phượng thượng tướng nhất thời thay đổi, sau khi nuốt xuống chất lỏng tinh khiết kia, lập tức kích thích đấu khí dâng trào, xông lên khắp trái phải, Sa Nặc Nhân vội vàng khoanh chân ngồi vào trên tấm đệm, phóng thích tinh thần lực tiến vào trong cơ thể thượng tướng, lập tức bao lấy đấu khí tán loạn, dẫn lối để nó chầm chậm lưu động trong kinh mạch, lúc này mới tránh khỏi việc kinh mạch vừa mới khỏi lại bị thương một lần nữa.

Phượng thượng tướng khoanh chân ngồi ở trên giường, mất nửa ngày mới ổn định lại hô hấp, chậm rãi điều tức, để đấu khí quanh thân chầm chậm lưu động, “Này là Tụ Khí Tề gì, dược tính mạnh như vậy?”

Sa Nặc Nhân nói: “Không cần quan tâm đến chuyện này, nhất định phải trong một khoảng thời gian ngắn lấp đầy nội đan bằng đấu khí, đạt đến hiệu quả đột phá.”

Phượng thượng tướng không tiếp tục nói nữa, chuyên tâm điều động đấu khí. Mấy người vừa nhìn, đều yên lặng lùi ra ngoài phòng trông coi, ngày hôm nay rất quan trọng, không thể để cho bất cứ người nào quấy rầy bọn họ.

Sa Nặc Nhân cũng chuẩn bị xong một hộp Ngưng Thần Tề đặt ở bên người, cũng uống một bình Tụ Khí Tề, thời điểm uống được năm bình, trong kinh mạch cũng tràn đầy đấu khí, đã đến cực hạn rồi, bất quá Sa Nặc Nhân xuyên qua tinh thần lực đến xem, lại vẫn cảm thấy còn có chút buông lỏng.

“Uống thêm một bình.” Sa Nặc Nhân nói.

Phượng thượng tướng cảm thấy mình đã đến cực hạn, nghe Sa Nặc Nhân nói như vậy, không thể làm gì khác là cắn răng uống thêm một bình nữa, nhất thời kinh mạch căng đau đến khó nhịn. Sa Nặc Nhân đã uống liên tiếp hai bình Ngưng Thần Tề, đã chuẩn bị sẵn sàng để thượng tướng tăng cấp. Cậu khống chế tinh thần lực, cùng với Phượng thượng tướng, đem đấu khí bành trướng trong kinh mạch áp xuống, nhìn đấu khí chầm chậm tiến vào trong nội đan, Sa Nặc Nhân cẩn thận khống chế tinh thần lực, bao vây lấy đè ép đấu khí, chậm rãi ép tiến vào nội đan.

Quá trình này rất dài, không biết qua bao lâu, Sa Nặc Nhân rốt cuộc cảm giác được đấu khí không còn có thể ép tiến vào được nữa, nội đan đã ép vào đầy đấu khí cấp 6, hơn nữa còn phi thường ngoan cố bài xích đấu khí bên ngoài, mơ hồ lại có bộ dáng bạo loạn, Sa Nặc Nhân lần thứ hai uống thêm một bình Ngưng Thần Tề, chậm rãi hít thở mấy lần, bỗng nhiên thả ra toàn bộ tinh thần lực, tinh thần lực siêu cao giống như thác nước nghiền ép đấu khí vào nội đan, như một bàn tay thép khổng lồ, đem đấu khí còn ở bên ngoài, không chút do dự đẩy vào nội đan!

Chỉ trong nháy mắt, Sa Nặc Nhân cơ hồ có thể nghe thấy âm thanh vỡ vụn, sau đó đấu khí bên trong nội đan tăng lên dữ dội, cậu biết tấm bình phong cấp 6 đã vị phá vỡ, cái cảm giác này cũng không được tốt lắm, Phượng thượng tường cao tuổi rồi, bị tinh thần lực cưỡng ép phá vỡ, quả thực đau muốn chết, nhưng là sau cảm giác đau đớn đó, lại cảm nhận được đấu khí hùng hậu chưa bao giờ có, liền vui mừng không thôi.

Sa Nặc Nhân thu lại tinh thần lực, suýt chút nữa ngã đập đầu xuống đất, may là đúng lúc chống tay giữ được, toàn bộ y phục trên người ướt đẫm, mái tóc dài cũng ẩm ướt rơi trên mặt đất, sắc mặt cậu trắng bệch, tay run run muốn lấy một bình Ngưng Thần Tề, nhưng với mấy lần cũng chưa cầm được. Mấy người bên ngoài cảm nhận được đấu khí trong phòng đột nhiên tăng lên dữ dội, biết là đã thành công.

Xích Linh là người đầu tiên xông vào phòng, nhìn thấy tình cảnh Sa Nặc Nhân muốn lấy thuốc này. Trong lòng lập tức đau nhói, đem người ôm vào lòng, cầm lấy dược tề dưới đất, đút vào miệng cậu, nhìn thấy sắc mặt của Sa Nặc Nhân, đau lòng đến không biết làm thế nào cho phải.

Diễm Vương phi vào sau vừa nhìn thấy trạng thái của Sa Nặc Nhân, lo lắng nói: “Nó thế nào?”

Xích Linh cầm lấy bình Ngưng Thần Tề còn lại trên mặt đất, ôm chặt Sa Nặc Nhân, “Con sẽ chăm sóc em ấy, người đi xem ngoại công một chút.”

Bước nhanh ôm người trở về phòng, Sa Nặc Nhân đã lâm vào mê man.

Xích Linh rất tự trách, phi thường tự trách, đem quần áo ướt đẫm của Sa Nặc Nhân cởi ra, kéo người vào trong ngực ôm thật chặt, không hề động đậy nằm ở trên giường.

Tình huống Phượng thượng tướng bên kia rất tốt, mấy người đều lo lắng cho Sa Nặc Nhân, từ phòng nhỏ trở về chờ ở phòng khách, lúc này trời đã tối rồi, Sa Nặc Nhân dùng một ngày, trợ giúp Phượng thượng tướng đột phá lên cấp 7! Đây là chuyện lớn cỡ nào, đêm đó, ngoại trừ Sa Nặc Nhân, cơ hồ không ai có thể ngủ được.

Sa Nặc Nhân ngủ một giấc đến sáng ngày thứ hai, thoải mái chậm rãi xoay người muốn ngủ tiếp, lại phát hiện mình bị người ghim thật chặt, mơ mơ màng màng mở mắt ra, liền thấy đôi mắt đỏ ngầu của Xích Linh đang thẳng tắp nhìn mình chằm chằm.

Sa Nặc Nhân xoa xoa con mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Làm sao lại tỉnh sớm như vậy? Ngủ thêm một chút.”

Nội tâm Xích Linh run rẩy, cúi đầu hôn trán cậu một chút, nhẹ giọng nói: “Đã trưa rồi, bảo bối.”

Nửa ngày sau Sa Nặc Nhân phản ứng lại, mới nhớ tới một việc trọng yếu.

“Tình huống thượng tướng thế nào?” Sa Nặc Nhân vội la lên.

“Ngoại công rất tốt, cám ơn em, Nặc Nặc.” Âm thanh Xích Linh trầm thấp, lấy sức khỏe của Sa Nặc Nhân để đổi lấy sinh mệnh của ngoại công, điều này khiến cho tim anh như bị đao cắt.

Sa Nặc Nhân tựa hồ có thể cảm nhận được Xích Linh tự trách, duỗi ra cánh tay trắng mịn, xoa gò má của anh, “Em không sao, chỉ là quá mệt mỏi nên mới ngủ như vậy, hiện tại em đã ngủ đủ rồi... A, thật đói, em cảm giác đã rất lâu không được ăn cơm.”

Xích Linh đỏ mắt cười rộ lên, “Đợi lát nữa, tôi đi lấy cho em ăn.”

Xích Linh rời giường đi ra ngoài, Sa Nặc Nhân mặc quần áo tử tế, ở trong phòng chờ, không lâu sau, Xích Linh liền đẩy một xe đồ ăn tiến vào. Anh đặt lên trên giường một chiếc bàn nhỏ, đem thức ăn đặt lên chiếc bàn đó, chuẩn bị tự mình cho cậu ăn.

Sa Nặc Nhân không nói nhìn anh, “... Kỳ thực em có thể tự mình ăn.”

Xích Linh không cho, kiên trì muốn đút cho cậu ăn, Sa Nặc Nhân bất đắc dĩ, cậu cũng đói bụng muốn điên rồi, lại còn ở nơi này xoắn xuýt vấn đề đút hay không đút, không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp. Kỳ thực ban đầu cảm thấy có chút không quen, nhưng ăn thành thói quen, muốn ăn cái gì, chỉ cần bĩu bĩu môi, đến tay cũng không cần động đồ ăn đã được đưa tới bên miệng, quả thực thuận tiện! (ed: =))))

Ăn uống no đủ, Sa Nặc Nhân mới nhớ tới, vừa định hỏi Xích Linh đã ăn chưa, liền thấy anh phi thường bình tĩnh ăn phần cơm còn lại của cậu.

Sa Nặc Nhân: “...”

Xích Linh ăn xong, gọi người vào thu thập sạch sẽ mọi thứ, lúc này Sa Nặc Nhân mới nói: “Thượng tướng đã lớn tuổi, sau này mỗi ngày đều có thể dùng Thâm Hải U Lam cùng Hợp Nguyên Tề là tốt nhất, không bằng chúng ta để lại một gốc Thâm Hải U Lam cho thượng tướng đi?”

Xích Linh nói: “Được.”

Sa Nặc Nhân đang nghĩ phải đưa thế nào, liền nghe Xích Linh nói: “Đưa một cây ba lần tử khỏa.”

Sa Nặc Nhân không rõ, “Tại sao không phải một lần tử khỏa, đó là ông ngoại của anh mà?”

Xích Linh xoa xoa đầu cậu, “Nơi này người đến người đi, tương đối phức tạp, ba lần tử khỏa là được rồi, nếu như ngại dược tính thấp, vậy thì một ngày uống nhiều hơn một chút là được.”

Sa Nặc Nhân ngẫm lại cũng đúng, “Không thể uống nhiều, ba lần tử khỏa một ngày cũng chỉ có thể uống 10 ml.”

Xích Linh nói: “Được.”

Cho nên chờ đến thời điểm hai người đi ra khỏi phòng, trong tay Xích Linh nâng một cái bể cá lớn, bên trong chính là gốc Thâm Hải U Lam màu trắng sữa giống như Công Ngọc gia. Một đường đi xuống, nhận được không ít ánh mắt thán phục của người khác, bọn họ đều đã xem qua thế gia thi đấu, tự nhiên nhận ra trong tay Xích Linh điện hạ đang nâng là cái gì, đây chính là thực tài chín sao --- Thâm Hải U Lam!

Tất cả mọi người đều chờ trong phòng khách, thấy hai người bọn họ tới đây, đều đứng dậy đón lấy, Phượng thượng tướng cũng đứng tại chỗ, hôm nay tinh thần ông quắc thước, rất là cường tráng, đương nhiên, Phượng Bạc cùng mẫu thân của hắn Từ Uyển Thu cũng có mặt, lão gia tử làm thế nào đột nhiên tốt, bà mặc dù hiếu kỳ, nhưng cũng không có chủ động hỏi đến.

Phượng Bạc vừa thấy đồ vật ca hắn nâng trong tay, đôi mắt đều trợn tròn, vội vàng lại đây muốn nghênh đón, lại bị Xích Linh tránh khỏi.

Xích Linh mang theo Sa Nặc Nhân tới gần, đem Thâm Hải U Lam trong tay đặt lên bàn trà, mấy người đều ngồi xuống, Xích Linh mới nói: “Ngoại công, ngài giữ lại gốc Thâm Hải U Lam này, ngài lớn tuổi, cần phải bảo dưỡng, mỗi ngày đều phải uống 10 ml, kéo dài tuổi thọ.”

Mấy người Phượng gia rất là khiếp sợ, Phượng Bạc kinh ngạc trực tiếp thốt lên, “Ca, người cướp bảo khố của Công Ngọc gia sao?!”

Xích Linh nguýt hắn một cái, lại không trả lời, chỉ đối lão gia tử nói: “Ở chỗ cháu vẫn còn, ngài không cần rối rắm.”

Đây là sau khi thương lượng với Sa Nặc Nhân xong, dùng danh nghĩa của Xích Linh lấy ra đưa, như vậy có thể ngăn chặn phiền phức cho Sa Nặc Nhân.

Lông mày nhăn lại của thượng tướng chậm rãi dãn ra, “Của Công Ngọc gia cũng là của cháu?”

“Đúng thế.” Xích Linh hào phóng thừa nhận.

Phượng thượng tướng không tiếp tục truy hỏi, để quản gia ôm Thâm Hải U Lam đến thư phòng của ông, sau đó bắt đầu đánh giá Sa Nặc Nhân đang yên tĩnh, ngày hôm qua hai bình Tụ Khí Tề ông uống tuyệt đối không phải vật phàm, còn sót lại bốn bình, bị ông thu lại, nghe Phượng Khuynh Ngân nói, dược tề này là do chính Sa Nặc Nhân chế ra, trong lòng ông cũng đã có tính toán, có một số việc không cần nói quá rõ, tất cả mọi người đều hiểu trong lòng, thân thể Xích Linh, ông đã hỏi tiểu nhi tử Phượng Khuynh Lưu, quả thực đã tốt lên, hơn nữa sức chiến đấu cũng đã tiến đến cấp 5, chuyện này nếu như truyền ra, tuyệt đối sẽ gây ra một trận sóng lớn. Lúc đó hỏi làm cách nào tốt lên được, Phượng Khuynh Lưu cười nói, ngài không phải đã đoán ra được sao?

Nói cũng đều đã nói tới đây rồi, Phượng thượng tướng sao có thể không hiểu? Thằng cháu Xích Linh này nhặt được bảo sao? Cuối cùng cũng không khỏi đắc ý, quả nhiên là người được ông xem trọng!

Thừa dịp tất cả mọi người đều có mặt ở đây, Xích Linh bỗng nhiên nói: “Con quyết định tháng sau kết hôn với Nặc Nặc.”

Xích Linh đột nhiên nói ra một câu như vậy, khiến mọi người giật nảy mình, Sa Nặc Nhân cũng là không ứng phó kịp.

Nhưng là Phượng thượng tướng lại cười nói: “Được! Càng sớm càng tốt! Tháng sau tốt!”

“Phụ thân.” Phượng Khuynh Ngân nhắc nhở phụ thân, nhìn bộ dáng kinh ngạc của Sa Nặc Nhân, hiển nhiên còn chưa biết đâu.

Biểu tình Từ Uyển Thu nhàn nhạt, không có phản ứng gì, ngược lại Phượng Bạc trực tiếp nhảy dựng lên, vạn phần rầu rĩ nói: “Ca, người thật sự không suy nghĩ thêm chút nữa sao?”

Tất cả mọi người đều không thèm đếm xỉa đến lời Phượng Bạc nói, Diễm Vương phi nói: “Có phải là hơi vội không? Con và Sa gia đã bàn bạc xong rồi?”

Xích Linh nghiêm túc nói: “Không vội. Còn chưa có, con đang chuẩn bị mang Nặc Nặc về Sa gia một chuyến, bàn bạc với bọn họ.”

Diễm Vương cau mày, không vui nói: “Ngươi nên bàn bạc trước với Sa gia, xác định thời gian, không phải ngươi nói tháng sau, bọn họ liền xác định tháng sau.”

Xích Linh cố chấp nói: “Bọn họ sẽ đồng ý.” Ngược lại không đồng ý cũng hết cách rồi, bọn họ đã kết hôn, anh cũng sẽ không buông Nặc Nặc ra.

Tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ có Phượng thượng tướng vui cười hớn hở, việc này tốt, ông may mắn sống sót, bệnh Xích Linh cũng khá hơn, lại có một việc vui như vậy, quả thực là tam hỉ tới cửa, Phượng thượng tướng lúc này đánh nhịp, Phượng gia muốn tổ chức tiệc rượu! Trắng trợn chúc mừng, đồng thời truyền ra tin tức Xích Linh muốn kết hôn!

Chuyện tổ chức tiệc rượu, không ai phản đối, Phượng thượng tường muốn tổ chức, tự nhiên có dụng ý của ông. Đương nhiên ông cũng biết, chỉ cần ông ngã xuống, lão già Ba Lan Khâm kia nhất định sẽ nắm lấy quân bộ, nghĩ trăm phương ngàn kế xếp người mình vào, loại bỏ người nhà họ Phượng, hiện tại ông sống lại, nhất định phải hảo hảo đánh mặt của bọn họ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.