Đế Quốc Chiến Thần

Chương 89-90




Chương 89. Cái danh nguyên soái

“Bắt sống Hoắc Tử Kim, diệt sạch du thuyền.” Hoàng tử ra lệnh.

Sau câu nói của gã, tất cả xông vào du thuyền casino, người nào người đấy sát khí đằng đằng.

Mà đám người trên du thuyền hiện giờ vẫn không biết nguy hiểm đang tiến tới, mọi người vẫn chìm đắm vào việc “cống tiền” cho du thuyền.

Tiền cược càng lúc càng lớn, thắng càng lúc càng nhiều, chỉ cần sau một đêm bài bạc, bọn họ chắc chắn sẽ “giàu trong một đêm”.

Đương nhiên cũng là một đêm chết bất đắc kỳ tử, chỉ vì Hoàng tử dẫn người tới chém giết.

“Tìm Hoắc Tử Kim, còn lại không cần bỏ qua.” Hoàng tử mang đám tay chân của mình xông thẳng vào trong, vô cùng phách lối, thái độ coi trời bằng vung.

Sau lời nói của Hoàng tử, đám thủ hạ của gã đồng loạt trả lời: “Vâng.”

Ngay sau đó cả đám bắt đầu ra tay với người trên du thuyền.

Trong khoảnh khắc, không ít người bị đánh chết, mà Hoắc Khai Hà nhạy bén phát hiện ra chuyện lạ.

Ông ta muốn gọi điện thoại cho Chu Hàn, nhưng lại nhận ra điện thoại đã sập nguồn.

“Tử Kim, nhanh gọi điện thoại cho Chu Nguyên soái.” Hoắc Khai Hà hét lớn với Hoắc Tử Kim.

Đồng thời nói với Hoắc Nghệ Tinh: “Hoắc lão, bảo vệ Tử Kim an toàn.”

“Ngài cứ yên tâm, có tôi ở đây, không ai có thể động tới…” Ngay lúc Hoắc Nghệ Tinh chưa nói xong, ông đã đột ngột chuyển lời: “Cô chủ cẩn thận.”

Ngay sau đó, Hoắc Nghệ Tinh đẩy Hoắc Tử Kim sang một bên.

Ngay lúc ông ta vừa đẩy Hoắc Tử Kim ra thì ở chỗ cũ xuất hiện vết đạn.

“Ngụy Hỏa dưới trướng Hoàng tử tới đây để lấy mạng người.”

Sau giọng nói đó, một người mặc áo khoác màu đỏ xuất hiện trước mặt ba người Hoắc Khai Hà.

“Ngụy Hỏa?” Hoắc Khai Hà cau mày, hiển nhiên ông không quen với người này.

Chẳng qua ông đã nghe Chu Hàn nhắc tới cái tên này vào lần uống rượu đợt trước.

Hoàng tử có thể là thằng vô dụng, nhưng làm gì cũng thuận buồm xuôi gió vậy là nhờ có năm đại tướng ở đằng sau chèo chống.

Năm đại tướng đó lần lượt: Dạ Phong, Vân Nhi, Liễu Đao, Ngụy Hỏa, Kiền Thủy.

Có vẻ hôm nay mình phải đối đầu với một trong năm đại tướng rồi.

Ngay lúc Hoắc Khai Hà trầm ngâm trong suy nghĩ, Hoắc Tử Kim đã gọi điện cho Chu Hàn.

Cô vội vàng nói: “Chu Nguyên soái, người của Hoàng tử đã tới, gã mặc một áo khoác màu đỏ, tự giới thiệu mình là Ngụy Hỏa gì đó…”

Không để Hoắc Tử Kim nói hết câu, đầu súng của gã đặt lên trán cô.

Ngụy Hỏa không nói gì, mặt không biểu cảm nhìn chăm chăm điện thoại trong tay Hoắc Tử Kim.

Không khí đột nhiên trở lên an tĩnh tới lạ thường.

Giọng nói của Chu Hàn từ đầu kia truyền tới: “Ngụy Hỏa tới du thuyền là chuyện bình thường, theo tin tức đáng tin, Hoàng tử cũng có mặt, mấy người không cần phản kháng, theo bọn chúng đi.”

Chu Hàn nói xong, điện thoại truyền tới âm thanh “tút tút”.

Anh cúp điện thoại.

Hoắc Tử Kim lòng nóng như lửa đốt, nghiến răng nghiến lợi, mắt lóe lên, tầm mắt di chuyển lên người Ngụy Hỏa.

“Anh muốn làm gì?” Hoắc Tử Kim lạnh lùng hỏi.

Ngụy Hỏa cười lạnh: “Không gì cả, đi thôi, đây là cái bẫy.”

Gã ngừng một chút, mặt mũi dữ tợn nói: “Đây là cái bẫy của Chu Nguyên soái.”

Hiển nhiên Ngụy Hỏa đã nghe được nội dung trong điện thoại, dù sao gã đứng rất gần Hoắc Tử Kim.

Ba người Hoắc Khai Hà nghe thế thì sững người, không hiểu ra sao.

Thậm chí còn cảm thấy Ngụy Hỏa thần kinh có vấn đề.

Mà Ngụy Hỏa quay người đi ra khỏi khoang, bước chân của gã rất nhanh nhưng cũng rất thong dong.

Sau khi Ngụy Hỏa rời đi, ba người Hoắc Khai Hà tôi nhìn anh anh nhìn tôi, tròn mắt nhìn nhau, không rõ chuyện gì vừa xảy ra.

“Tử Kim, con gọi cho Chu Nguyên soái chưa?” Đột nhiên, Hoắc Khai Hà hỏi Hoắc Tử Kim.

“Con gọi rồi.” Hoắc Tử Kim trả lời, hồn phách cô như trên mây.

“Chu Nguyên soái nói gì?” Hoắc Khai Hà vội hỏi lại một câu, vẻ mặt khẩn trương.

“Anh ta kêu nhà mình đừng chống lại, để cho Hoàng tử bắt đi…” Hoắc Tử Kim mù mịt trả lời, cô không rõ Chu Hàn đang tính toán điều gì.

Cô nghĩ mãi mà không ra, vì sao Chu Hàn lại để cho cô bị bắt.

Ngay lúc Hoắc Tử Kim cảm thấy vô cùng khó hiểu, thì bên ngoài khoang thuyền truyền tới tiếng bước chân rầm rập.

Ngay sau đó một bóng người mặc áo vàng xuất hiện kèm theo một nhóm người đằng sau.

Theo sau là Ngụy Hỏa mặc áo đỏ.

“Hoàng tử, không nên làm như thế.” Ngụy Hỏa lên tiếng khuyên nhủ.

Nhưng Hoàng tử không để ý tới gã, bước thẳng tới chỗ của Hoắc Tử Kim.

“Bắt lại.” Gã vung tay ra lệnh, ánh mắt nhìn thẳng vào người Hoắc Tử Kim.

Hoắc Tử Kim thấy thế vô ý thức lùi lại về sau mấy bước, cô hơi sợ.

Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh vội vàng chắn Hoắc Tử Kim ở sau lưng, sợ Hoàng tử ra tay độc ác với con gái mình.

Giờ phút này, Hoắc Tử Kim vẫn đang suy nghĩ vì sao Chu Hàn lại muốn cô không chống cự để Hoàng tử bắt đi.

Mà câu ra lệnh của Hoàng tử, một đám tay chân lập tức tới gần Hoắc Tử Kim, ra vẻ muốn bắt cô đi.

Hoắc Tử Kim cực kì khẩn trương, cô vô ý thức nắm chặt góc áo, kết quả thấy góc áo của mình có gì đó cộm lên.

Từ lúc nào?

Hoắc Tử Kim sửng sốt nghi hoặc, cô đột nhiên nghĩ tới lúc trước Chu Hàn có bảo cô thay quần áo.

Mà bộ quần áo này chính là bộ quần áo Chu Hàn chuẩn bị.

Giờ phút này Hoắc Tử Kim đã hiểu rõ mọi việc.

Chẳng trách Chu Hàn bảo cô đừng chống cự, cứ để Hoàng tử bắt cô đi.

Thì ra trong quần áo của cô có gắn thiết bị định vị, Chu Hàn muốn biết căn cứ của Hoàng tử, sau đó triệt cỏ tận gốc.

Ngay tại khoảnh khắc này, Hoắc Tử Kim mới hiểu vì hai chữ Nguyên soái của đối phương.

Chu Nguyên soái không hổ là Nguyên soái, ngoại trừ thân thủ bất phàm còn túc trí đa mưu, nhìn xa trông rộng.

Hoắc Tử Kim hoàn toàn tin phục.

Sau khi hiểu rõ kế hoạch của Chu Hàn, Hoắc Tử Kim mới rướn cổ ghé vào nói nhỏ bên tai Hoắc Nghệ Tinh và Hoắc Khai Hà.

Vì cô được hai người bảo vệ sau lưng, nên cô ghé vào giữa vẫn đủ để hai người nghe rõ.

“Để Hoàng tử bắt con đi, Chu Nguyên soái có sắp xếp rồi.” Hoắc Tử Kim nói xong câu đó, rồi chen qua hai người, như chỗ không người tới thẳng trước mặt Hoàng tử.

“Tôi đi với anh, nhưng anh phải bỏ qua cho hai người họ.” Hoắc Tử Kim thể hiện thái độ đàm phán.

Mà Hoàng tử liếc nhìn hai người Hoắc Khai Hà một cái, hung tợn gật đầu nói: “Không có vấn đề.”

“Đi thôi.” Thấy Hoàng tử đồng ý, Hoắc Tử Kim không quay đầu mà đi thẳng ra ngoài.

Hoắc Tử Kim muốn bàn “điều kiện” với Hoàng tử để tránh cho gã phát hiện cô đang cố ý, cố ý để bị bắt.

Chỉ có như vậy mới không bị nhìn thấu, không phá hỏng kế hoạch của Chu Hàn.

Lần này Hoắc Tử Kim dùng bản thân để đánh cược, cô cược Chu Hàn sẽ xuất hiện kịp thời, diệt Hoàng tử cứu mình.

Hoàng tử dẫn người theo sát sau lưng Hoắc Tử Kim, chẳng qua ngay trong một giây phút, gã đánh mắt với Ngụy Hỏa một cái.

Sau khi Hoàng tử dẫn người rời đi, Ngụy Hỏa trực tiếp quay lại tấn công hai người Hoắc Khai Hà.

“Nói lời không giữ lời.” Hoắc Khai Hà nhìn chằm chằm Ngụy Hỏa, vội vã đỡ đòn.

Hoắc Nghệ Tinh theo sát phía sau, hai người đánh một, mặc dù chiếm ưu thế số lượng, nhưng thực lực hai bên lại cách biệt khá xa.

Ngụy Hỏa có cái tên như thế cũng bởi vì gã chơi vũ khí nóng, đạn bay không có mắt, dễ bể đầu như chơi.

Chính vì thế gã mới được gọi là Ngụy Hỏa.

“Bùm, bùm.” Tiếng súng vang lên, trên chân Hoắc Khai Hà và Hoắc Nghệ Tinh trúng đạn.

Chương 90. Trả vờ trúng kế

Gần như cùng lúc đó, một bóng người từ bên ngoài cabin xông vào, nhắm thẳng vào đầu Ngụy Hỏa.

Ngụy Hỏa nhanh nhạy nhận ra tình hình không thích hợp, nghiêng người né tránh, không quay người giơ tay bắn một phát đạn phía sau lưng.

Sau phát đạn đó là tiếng “bụp” vang lên.

Phát bắn của Ngụy Hỏa rơi vào khoảng không. Lần đầu tiên gã thất bại.

Vì từ khi xuất đạo đến nay gã chưa bắn trượt lần nào, bách phát bách trúng.

Nhưng phát bắn vừa rồi lại không trúng đối phương. Đối với một tay thiện xạ, một lần bắn trượt chính là thất bại.

Quả nhiên, ngay tại giây phút Ngụy Hỏa cam chịu số phận, cổ anh ta mềm nhũn.

Bóng người sau lưng Ngụy Hỏa thu tay lại, Ngụy Hỏa nháy mắt gục xuống.

“Hai vị không sao chứ?” Thanh Long xoay đảo mắt, hướng về Hoắc Khai Hà cùng Hoắc Nghệ Tinh.

Hai người hồi thần, trong giây lát quên đi cơn đau từ vết thương trên đùi.

“Không việc gì.” Hoắc Khai Hà chậm chạp phản ứng lại, mặt mày khó coi trả lời.

Ông ta muốn cười, nhưng cơn đau trên đùi truyền khiến Hoắc Khai Hà nhăn nhó mặt mày.

Thanh Long đánh giá qua hai người, vết thương trên người nhìn có vẻ dọa người nhưng vẫn trong tình trạng chịu đựng được.

Nhận ra điểm này, Thanh Long không nói thêm, gật đầu ra hiệu với hai người, lên tiếng nhắc nhở: “Đi nhanh lên.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng dìu nhau đi ra ngoài.

“Đi đâu?” Ngay lúc này một giọng nói vang lên, một người xuất hiện từ chỗ tối.

Chẳng qua bóng người này có vẻ bự con hơn người thường. Nhìn qua giống như hai người đang đứng sát vào nhau.

Nhưng Thanh Long nhận ra ngay, đó là hai người mà, chỉ như dính vào nhau mà thôi.

Trước khi ra lệnh cho Thanh Long tới du thuyền casino này, Chu Hàn đã dặn dò anh phải cẩn thận Kiền Thủy và Liễu Đao.

Nguyên nhân rất đơn giản, Kiền Thủy và Liễu Đao như hình với bóng.

Chỉ cần Liễu Đao xuất đao, sẽ kèm theo nọc độc của Kiền Thủy xuất hiện.

Điều này có nghĩa đao của Liễu Đao là trí mạng, chỉ cần gã ra tay, dù không trúng cũng sẽ dính độc.

Nọc độc của Càn Thủy được đẩy ra tùy lúc theo lưu lượng không khí của thanh đao tạo ra bất cứ lúc nào và nó sẽ ngấm khi chạm vào.

“Để tôi chặn đường, hai người chạy trước đi, gọi bọn Bạch Hổ tới giúp tôi.” Thanh Long quyết định thật nhanh, nói với hai người Hoắc Khai Hà một câu.

Thực ra Thanh Long muốn Chu Hàn tới giúp đỡ hơn, nhưng anh hiểu rõ, hiện tại Chu Hàn đang đợi thời cơ diệt sạch căn cứ của Hoàng tử.

Nên anh không thể làm phiền Chu Hàn ngay lúc này.

Hoắc Khai Hà nghe thế thì sững sờ, ông ta quyết định ngay lập tức: “Hoắc lão, ông chạy về báo tin, tôi ở lại giúp Thanh Long một tay.”

“Ông không cần ở lại đâu.” Đột nhiên một giọng nữ dễ nghe từ trong bóng tối truyền tới.

Sau đó, bóng dáng của Tô Hàm xuất hiện trước mặt mọi người.

Phía sau cô là ba người, theo thứ tự là hai đại tướng Huyền Vũ cùng Chu Tước.

Đương nhiên còn có Tiết Minh Dương.

Liễu Đao cùng Kiền Thủy thấy thế lập tức mất hứng thú chơi mèo vờn chuột, không nói lời nào tấn công hai người Hoắc Khai Hà.

Liễu Đao chém ra đao quang, đao khí được đẩy ra.

Nọc độc bám trên đao khí trong nháy mắt bay thẳng tới hai người Hoắc Khai Hà và Thanh Long.

“Trò trẻ con.” Tiết Minh dương mỉm cười, lấy hai cây súng nước bên hông đã chuẩn bị từ đầu.

Súng nước này được chế tạo ra nhằm vào Kiền Thủy. Bên trong có thuốc giải nọc độc của Kiền Thủy, đương nhiên phương pháp này là nhờ người phụ nữ trốn khỏi tay Hoàng tử kia nói ra.

Sở dĩ mọi người tin tưởng điều đó đến thế bởi vì Bạch Hổ cho cô ta dùng thuốc nói thật.

Chính vì thế mới để Tiết Minh Dương dùng súng nước chống lại.

“Xịt xịt.” Tiết Minh Dương đè lên cò súng, hai dòng nước bắn ra hòa tan nọc độc.

Liễu Đao và Kiền Thủy thấy thế thì giật nảy cả mình.

Hai người rõ ràng không ngờ Chu Hàn lại chuẩn bị chiêu này.

Mặc dù Chu Hàn không tự mình ra tay, nhưng người phụ nữ và đàn em của anh đều tới chứng minh rằng anh sắp xếp bố cục đâu ra đấy.

Cùng lúc đó ở một bên khác.

Hoàng tử sau khi mang Hoắc Tử Kim về căn cứ thì không kịp chờ mà động tay động chân.

Chẳng qua Hoắc Tử Kim đâu dễ thỏa hiệp như thế.

Cô liều mạng giãy dụa, khiến gã Hoàng tử càng kích động.

“Bốp bốp.” Hai cái tát rơi xuống, Hoàng tử hung hăng nói: “Tôi khuyên cô đừng giãy dụa, cô càng chống đối tôi càng thấy kích thích.”

Dứt lời gã xé góc áo Hoắc Tử Kim, lấy định vị bên trong ra bóp nát.

“Đồ ngốc, tôi nói cho cô biết.” Hoàng tử hưng phấn nói: “Tôi nhìn ra mấy người giở trò từ lâu rồi.”

“Dạ Phong, ra đây.” Hoàng tử không quay đầu, lên tiếng nói với không khí.

Sau tiếng nói của gã, một bóng người xuất hiện.

Người đó đứng bên cạnh Hoàng tử.

Người này không kiêu ngạo không tự ti, nhìn cực kì tàn ác.

“Bằng kinh nghiệm đối chiến với Chu Hàn, tôi đương nhiên nhận ra hắn sẽ chơi trò lạt mềm buộc chặt, muốn diệt sạch chúng ta.” Dạ Phong cười lạnh: “Chẳng qua tôi dự liệu từ trước, để Hoàng tử làm màn tương kế tựu kế.”

“Sao? Cô Hoắc, có ngạc nhiên không, có cảm thấy ngoài ý muốn hay không?” Dạ Phong cười đắc ý: “Chỉ cần đêm nay Chu Hàn dám xuất hiện ở đây, món quà chúng tôi chuẩn bị cho gã sẽ là sự bất ngờ, gã chắc chắn phải chết.”

Hoắc Tử Kim ngẩn người, mặt mày tái nhợt, trong lòng hối hận không ngừng.

Mà Hoàng tử càng ngày càng càn rỡ: “Đồ ngốc, đừng sợ, chỉ cần lúc nữa gạo nấu thành cơm, cô sẽ thành người của tôi…”

Không đợi Hoàng tử nói hết, Hoắc Tử Kim nhào tới cắn lên người gã.

Đồng thời hét lên: “Đừng hòng.”

Cánh tay Hoàng tử bị cắn tới nhức nhối, gương mặt gã trở nên dữ tợn.

“Bốp bốp.” Hoàng tử tát thẳng mặt Hoắc Tử Kim hai cái, không hề thương tiếc, dáng vẻ muốn đánh chết Hoắc Tử Kim thì thôi.

“Dám cắn ông? Cô nghĩ cô là cái thá gì?” Hoàng tử hỉ nộ vô thường, gã cười gằn một tiếng: “Ngoan ngoãn cho ông.”

Dạ Phong thấy Hoàng tử bắt đầu làm chính sự, vội vàng xoay người ra ngoài.

Nhưng ngay lúc gã đi tới cửa thì đột ngột dừng lại.

Mà Hoàng tử hoàn toàn để ý tới Hoắc Tử Kim, đâu cảm thấy có chuyện gì không ổn, gã bắt đầu sờ mó thân thể Hoắc Tử Kim.

“Lại đây.” Một giọng nói trầm thấp vang lên, cách Dạ Phong khoảng năm bước, âm thanh không hề lớn.

Hoắc Tử Kim hét lớn, nên người bên trong không nghe được động tĩnh bên ngoài.

“Anh đừng động tới Vân Nhi.” Dạ Phong nghiêm nghị nói, tiếp theo bước nhanh về phía trước, nói chuyện với người trước mặt.

Người này không ai khác chính là Bạch Hổ.

Anh bóp cổ Vân Nhi, lúc nào cũng có thể bóp chết đối phương.

“Không động cô ta cũng được.” Bạch Hổ nhếch miệng cười một tiếng: “Lấy súng của anh bắn chết gã Hoàng tử kia.”

Dạ Phong nhìn chằm chằm Bạch Hổ một chút, lại nhìn Vân nhi một chút.

Cuối cùng, gã nặng nề gật đầu.

Lý do Bạch Hổ xuất hiện ở đây khống chế Vân Nhi rất đơn giản.

Người phụ nữ chạy thoát khỏi nơi này biết rất nhiều tin tức nội bộ, giúp Chu Hàn giảm bớt khá nhiều rắc rối.

Còn người của Hoàng tử đã sớm gia nhập Chu gia với Bạch Hổ, cũng như tập đoàn Giang Đông với công ty Tĩnh Giang.

Có thể nói toàn bộ căn cứ hiện giờ đều là người của Chu gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.