Chương 73. Mưa gió sắp đến
Người khác đều là hãm hại cha, lão gia tử chế giễu, hãm hại đến con trai.
Nghĩ đến đây Thái Đại Cường tức giận đến nỗi muốn hộc máu.
Nhưng ông ta lập tức cũng không quan tâm nhiều như vậy nữa.
Ngày hôm qua sau khi dẫn người đi đánh thuốc nổ, Thái Đại Cường lo lắng sợ hãi cả đêm không ngủ.
Mãi đến khi gần sáng, Thái Đại Cường mới ý thức được mình đã chọc đến một cái sọt lớn, làm không tốt thì sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục.
Lúc Thái Đại Cường mang một đôi mắt thâm quầng xuất hiện ở phòng bệnh, Thái lão gia đã thu dọn xong đồ đạc, chuẩn bị mang ông ta rời đi.
“Ba, ba thực sự đã sớm biết chân tướng có phải không?” Thái Đại Cường bước vào phòng bệnh, không nhịn được hỏi một câu.
Nhưng mà Thái lão gia làm gì có tâm trạng để đi giải thích với ông ta, sau khi liếc mắt nhìn con trai mình, Thái lão gia rất thất vọng mắng ông ta: “Đồ óc heo.”
Ngay lúc Thái lão gia mang theo Thái Đại Cường chuẩn bị trốn khỏi Hòe Châu, Hoắc Tử Kim chỉ vào một ông lão và ra lệnh: “Đi săn đi.”
“Âu Khắc.” Sau khi con mồi trả lời tin tức thì lập tức hành động.
Cùng lúc đó, Chu Xung lại lần nữa đi tới biệt thự của Chu Hàn.
Hôm nay không khí của mọi người không giống không khí dâng cao như ngày hôm qua.
Không khí trở nên có chút yên tĩnh, cảm xúc của mọi người rõ ràng là có chút giảm xuống.
Mà ngay lúc Chu Xung bước chân vào biệt thự của Chu Hàn, bên ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng thắng xe.
Ngay sau đó, một người phụ nữ yêu diễm từ trên xe bước xuống, cô ta tuyệt đối xứng đáng được gọi là một cái vưu vật.
Mà ngoài Chu Xung ở ngoài cửa ra, ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người người phụ nữ này.
Tô Hàm cau mày, không thể không thừa nhận đối phương gợi cảm hơn cô.
Tô Hàm chính là cái kiểu mỹ nữ thanh thuần, mặc dù khí chất cũng không tệ, nhưng so với sự xuất hiện của người phụ nữ yêu diễm này rõ ràng là lại kém đi một chút.
“Chu nguyên soái, đã lâu không gặp.” Người đến không phải ai khác, đó chính là Hoắc Tử Kim.
Cô ta chậm rãi đi đến trước mặt Chu Hàn, còn quăng ra một cái cái nhìn ma mị.
Chu Hàn lại ngay một cái mí mắt cũng không có ngước lên, giống như căn bản không nhìn thấy cô ta.
Chính xác mà nói, Chu Hàn coi Hoắc Tử Kim như không khí.
Mà ngay lúc này, Thanh Long đột nhiên âm thầm xuất hiện.
Anh ta bước đến bên người Hoắc Tử Kim, không nói hai lời, giơ tay chính là giáng một cái tát xuống, khí thế rất hung hăng.
Đây chính là điển hình mãnh nam.
“Lần trước đánh cược sổ sách ghi chép của con thuyền, tôi phải cùng cô tính toán cho ra lẽ.” Thanh Long cười lạnh một tiếng, chỉ là trong cái vẻ tươi cười đó lại lộ ra sự tàn nhẫn.
Hoắc Tử Kim nghe vậy mặt đẹp khẽ biến đổi, cô ta vươn bàn tay trắng nõn che lại nửa bên mặt bị đánh.
Lúc này đây cô ta không gào thét, cũng không kêu la ầm ĩ, càng không có sự phản bác.
Mà lại hướng về Chu Hàn vẻ mặt đầy thành ý nói: “Chu nguyên soái, hôm nay tôi thật lòng đến đây.”
“Tôi đến đây để xin lỗi ngài, lúc trước không hiểu chuyện, có nhiều xúc phạm.”
“Đối với chuyện của Tô Hữu Đào, tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng, muốn báo thù thay anh ấy.”
“Hơn nữa Thái Đại Cường âm thầm mê hoặc tôi cùng nhau đối phó ngài…”
Không đợi Hoắc Tử Kim nói xong, Chu Hàn đột nhiên lên tiếng ngắt lời.
Anh nghiêng mắt liếc Hoắc Tử Kim, mở miệng nói: “Cô xác định là Thái Đại Cường mê hoặc cô, mà không phải là cô mê hoặc Thái Đại Cường?”
“Thái Đại Cường vừa mới được thả ra đã có thể tác quai tác quái, nếu như không có cô chống đỡ, ông ta dám làm như vậy không?”
Chu Hàn vừa dứt lời, Thanh Long liền kéo tóc của Hoắc Tử Kim.
Mặt khác một bàn tay lớn đánh vào miệng của cô ta, làm hai việc cùng một lúc, sức lực càng mạnh.
Theo từng đợt tiếng vả mặt “bốp bốp” vang lên, gương mặt đẹp đẽ của Hoắc Tử Kim lập tức bị đánh nát.
“Con điếm này.” Thanh Long nhấc chân đạp Hoắc Tử Kim ngã xuống, rất khinh thường mắng cô ta: “Còn muốn lập bàn thờ.”
Hoắc Tử Kim lúc này đột nhiên trở nên mù mịt, cho dù trong lòng cô ta biết rõ thuộc hạ của Chu Hàn rất mạnh, hơn nữa cũng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý.
Chỉ là cô ta thế nào cũng không nghĩ tới, cuối cùng mình vẫn đã xem nhẹ sự hung ác của đối phương.
Ngay lúc Hoắc Tử Kim ngã ngồi trên mắt đất vẻ mặt mù mịt, Chu Xung đột nhiên cười híp mắt chậm rãi đi vào, ông ta đi vòng quanh Hoắc Tử Kim vài vòng.
“Thiên kim nhà họ Hoắc, tiểu thư Hoắc, thật gan dạ.” Nói rồi Chu Xung còn giương ngón tay cái lên với cô ta.
Tuy rằng biểu cảm trên mặt là đang khen Hoắc Tử Kim, nhưng thực ra lại là đang trào phúng cô ta.
Thiên kim nhà họ Hoắc, mấy chữ này không nhắc đến còn tốt, nhưng Chu Xung nhắc đến, lại kết hợp với dáng vẻ thê thảm của Hoắc Tử Kim bây giờ.
Không khác gì đem sự che đậy cuối cùng của cô ta kéo xuống, khiến cho cô ta không còn chỗ dung thân.
“Bảo gia chủ nhà họ Hoắc của các người đích thân đến nhận người, Chu mỗ tôi có thể bán cho ông ta một cái mặt mũi.” Sau khi Chu Hàn lạnh lùng vứt lại một câu, hướng về Thanh Long đưa một cái liếc mắt.
Thanh Long hiểu ý, lập tức bước lên phía trước hai bước.
Anh ta hơi hơi cong lưng, nhấc Hoắc Tử Kim từ trên mặt đất lên.
“Thái lão gia, Thái Đại Cường, bốc hơi khỏi nhân gian rồi.” Sau khi Hoắc Tử Kim bị Thanh Long đem đi, Chu Xung đi lên phía trước nói với Chu Hàn.
Người ở phía sau nghe vậy thì hơi hơi nhíu mày, trong mắt lóe lên một tia tinh quang.
“Bạch Hổ, Huyền Vũ, đi một chuyến đi.” Không chút do dự, Chu Hàn lập tức ra lệnh.
“Tuân mệnh.” Hai người lập tức từ trong chỗ tối hiện ra, thân ảnh động đậy, rất nhanh liền biến mất không nhìn thấy.
Sau khi hai người đó rời đi, dưới đáy mắt Chu Hàn liện lên một tia sát khí.
Lần này cha con nhà họ Thái gặp phải xúi quẩy rồi.
Đảo mắt đã nửa ngày trôi qua, sắp hoàng hôn, Bạch Hổ và Huyền Vũ vẫn chậm chạp chưa có trở về.
“Tại sao đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa quay lại?” Hoàng Minh lập tức có chút mất kiên nhẫn, miệng anh ta ồn ào: “Cũng không biết cha con nhà họ Thái trốn ở đâu rồi.”
Nói rồi anh ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hướng về phía Chu Hàn nói: “Anh Chu, thừa dịp bây giờ Thái Đại Cường không bay nhảy nổi, tôi vẫn nên trở về xử lý hậu sự cho ba tôi.”
Chu Hàn nghe vậy lập tức kinh ngạc, anh vốn dĩ cho rằng Hoàng Minh sớm đã lo xong hậu sự cho Hoàng Mộc Xuân rồi.
Suy cho cùng, trước đây Chu Hàn công đạo rất rõ ràng, để cho Hoàng Minh đi xử lý cái đuôi.
Lại không nghĩ đến hiệu suất làm việc của Hoàng Minh kém như vậy, đã qua lâu như vậy rồi vẫn chưa xử lý xong.
Hoàng Minh nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Chu Hàn, anh ta liền lên tiếng giải thích: “Tro cốt đặt ở nơi ở nơi nào cũng không sao, không có hư được.”
Nói rồi anh ta còn trưng ra một dáng phúc hậu với nụ cười vô hại.
Một màn này khiến cho mọi người hết nói nổi với anh ta.
Sắc mặt Chu Hàn càng trầm xuống, hình như là từ trong kẽ răng rít ra mấy từ: “Câm miệng, cút.”
“Được thôi.” Hoàng Minh cười híp mắt đáp ứng một tiếng, tung ta tung tăng rời đi.
Sau khi Hoàng Minh rời khỏi, mắt thấy mặt trời đã lặn.
Ngay lúc Chu Hàn đang tính mình đích thân đi, Thanh Long đột nhiên đến gần.
“Nguyên soái, Hoắc Tử Kim nói cô ta biết tung tích của cha con Thái Thị.” Thanh Long mặt đầy cung kính nói.
Chu Hàn nghe thấy lập tức có hứng thú, anh ngay lập tức hướng về phía Thanh Long mà phân phó: “Đem cô ta ra đây.”
“Tuân mệnh.” Sau khi đồng ý một tiếng, Thanh Long lập tức đem Hoắc Tử Kim lên, ném cô ta trước mặt Chu Hàn.
Chu Hàn không nói gì, chỉ là lẳng lặng nhìn Hoắc Tử Kim.
Người ở phía sau từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, bộ dạng tóc tai bù xù của cô ta rất là thảm hại, cả người giống như chó nhà có tang.
“Chu nguyên soái, nếu như tôi nói ra tung tích của Thái Đại Cường, ngài có thể tha cho tôi một con đường sống không?” Hoắc Tử Kim rất hèn mọn hỏi một câu.
Giờ phút này, cô ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này.
Thậm chí còn muốn trốn khỏi Hòe Châu, chạy về Cảng Thành.
Cho đến lúc này Hoắc Tử Kim mới phát hiện, địa bàn Hòe Châu không phải là nơi mà nhà họ Hoắc của cô ta có thể vươn tay đến.
Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Chu Hàn ở Hòe Châu. Nơi có chiến thần thì không có phần cho thương nhân bọn họ nhúng tay vào.
Trong lòng Hoắc Tử Kim rất rõ ràng, nếu như tiếp tục trêu chọc vào Chu Hàn thì sẽ ở đây kéo dài dây dưa.
Chỉ sợ sớm hay muộn sẽ bước vào vết xe đổ của cha con Thái lão gia.
Chương 74. Biết tung tích
Chu Hàn nghe vậy thay đổi sắc mặt, cuối cùng ánh mắt khóa chặt Hoắc Tử Kim, anh lên tiếng hỏi: “Sao cô biết tung tích của Thái Đại Cường?”
Hoắc Tử Kim nặn ra nụ cười khổ, nói thẳng: “Bởi vì khi cha con Thái lão gia muốn bỏ chạy, tôi đã phái người bắt họ lại.”
Chuyện đến nước này, Hoắc Tử Kim không định che giấu nữa.
Bởi vì trong lòng cô ta rất rõ ràng, có vài chuyện không thể giấu được.
Chu Hàn vừa nghe câu này lập tức bừng tỉnh hiểu rõ.
Chẳng trách cha con Thái lão gia giống như bốc hơi khỏi nhân gian, thì ra là bị thế lực Hoắc thị che giấu.
Thay vì tin câu “bắt lại” trong miệng Hoắc Tử Kim, Chu Hàn càng tin tưởng, Hoắc Tử Kim muốn “giấu” cha con Thái lão gia.
Dù sao Hoắc Tử Kim và cha con Thái lão gia vốn dĩ cấu kết làm chuyện xấu, thời khắc mấu chốt ra tay bảo vệ cũng là chuyện thường tình.
“Tha cho cô cũng được, bảo gia chủ nhà họ Hoắc các cô đích thân đến chỗ tôi đòi người.” Ánh mắt Chu Hàn lóe lên, khóa chặt trên người Hoắc Tử Kim.
Cả người Hoắc Tử Kim lập tức run rẩy, cô ta thật sự bị dọa sợ. Ánh mắt Chu Hàn tràn ngập sát cơ, hơn nữa còn là rèn giũa ra từ vô số lần sinh tử.
Cho nên, dù là người đẹp rắn rết như Hoắc Tử Kim cũng sẽ sợ hãi một ánh mắt của Chu Hàn.
“Có điều.” Chu Hàn chuyển chủ đề, thản nhiên lên tiếng: “Cô nhất định phải nói rõ ràng tung tích của cha con Thái lão gia, nếu không gia chủ Hoắc thị của các cô không cần thiết đến đây đòi người với tôi nữa.”
Nói xong Chu Hàn xoay người rời đi, vào phòng ngủ. Tô Hàm theo sát phía sau, tất cả mọi người đều không nhìn Hoắc Tử Kim.
Dường như Hoắc Tử Kim trong mắt họ hèn mọn như một hạt bụi vậy.
Mà thực tế đúng là như thế, bây giờ Hoắc Tử Kim hiển nhiên đã trở thành chó nhà có tang.
Hơn nữa tất cả mọi người có mặt đều không đối phó với cô ta, cho nên không ai thèm để ý cô ta, càng không nể mặt cô ta chút nào.
Đương nhiên, trừ Hách Lôi ra.
Bà biết rõ nhà họ Hoắc ở Cảng Thành là nhà giàu số một, mà bà lại nợ một khoản tiền lớn, hoàn toàn không thể kiếm được để trả lại.
Dù sao bây giờ Chu Hàn không quan tâm bà, Tô Khánh Đông càng không thể dựa dẫm, khập khiễng một chân.
“Thanh Long, giao cô Hoắc cho tôi xử lý, tôi đảm bảo sẽ canh chừng cô ta đàng hoàng.”
Chính vào lúc Thanh Long kéo Hoắc Tử Kim vào căn phòng bên cạnh, Hách Lôi đột nhiên sáp tới nói với Thanh Long.
Lúc này gương mặt bà tràn ngập nhiệt tình, tựa như có mối quan hệ thân thiết với Thanh Long.
Nhưng Hách Lôi lại quên mất, trước lúc đó bà còn đứng trước mặt Chu Hàn mắng Thanh Long là một con chó.
Cho nên Thanh Long chẳng muốn để ý đến Hách Lôi.
Anh ta hoàn toàn không thèm quan tâm, sau khi đưa Hoắc Tử Kim vào phòng, tự mình đứng một bên canh giữ.
Trong lòng Hách Lôi phẫn nộ, nhưng biểu hiện trên mặt lại rất thân thiện.
Giờ phút này, vì tiền, tức giận thế nào Hách Lôi cũng nhịn được, chuyện gì cũng làm ra được.
Đúng là ứng với câu nói, người chết vì tiền chim chết vì mồi.
Mà Hách Lôi chính là loại người yêu tiền.
Sau khi ở trong phòng một lúc, thấy Thanh Long mãi không có ý định rời đi, tròng mắt Hách Lôi đảo quanh, đột nhiên nghĩ ra một cách.
Bà giả vờ rời khỏi phòng, sau khi ra ngoài ngồi một lúc lại vào phòng lần nữa.
“Con rể tốt của tôi bảo cậu qua đó một chuyến, hình như có chuyện gì quan trọng tìm cậu.” Hách Lôi nháy mắt với Thanh Long.
Thanh Long cau mày, dời tầm mắt ra khỏi người Hách Lôi.
Đối với Hách Lôi, anh ta thật sự cảm thấy cạn lời đến cực điểm.
Nhưng với Chu Hàn, Thanh Long lại không dám lơ là.
Anh ta lập tức hỏi Hách Lôi một câu: “Thật sao?”
Thanh Long biết Hách Lôi nhiều mưu kế, cho nên không dễ dàng tin tưởng.
“Lừa cậu làm gì?” Hách Lôi giải thích một câu: “Tôi không dám lấy danh nghĩa của con rể ra oai đâu.”
Thanh Long nghe vậy cười lạnh một tiếng, vươn tay chỉ vào mũi Hách Lôi, tự hào nói: “Có cho bà cũng không dám.”
Dứt lời, Thanh Long lại quay đầu nhìn Hoắc Tử Kim. Thấy đối phương như người mất hồn ngồi dưới đất, hoàn toàn không có dáng vẻ dám bỏ trốn.
Lúc này Thanh Long mới âm thầm thở phào, nhấc chân rời khỏi phòng, thầm nghĩ đi nhanh về nhanh.
Mà sau khi Thanh Long cất bước ra khỏi phòng, Hách Lôi lén lút đi đến chỗ mắt mèo trước cửa.
Bà nhìn thấy rõ ràng tốc độ Thanh Long rất nhanh, chớp mắt đã vào phòng của Chu Hàn.
Thấy vậy, trong lòng Hách Lôi vui mừng, lập tức đi đến trước mặt Hoắc Tử Kim.
Bà cười tủm tỉm chào hỏi một tiếng: “Cô Hoắc, uất ức rồi phải không?”
Hoắc Tử Kim nghe vậy ngẩng đầu nhìn Hách Lôi, lại không nói gì, lặng lẽ cúi đầu.
Thấy Hoắc Tử Kim chán nản như vậy, Hách Lôi lập tức sáp lại nói: “Cô Hoắc, không biết cô có chịu làm một cuộc giao dịch với tôi không?”
Nói rồi Hách Lôi cũng không lãng phí thời gian. Không đợi Hoắc Tử Kim phản ứng, bà nói tiếp: “Nếu tôi thả cô đi, cô sẽ cho tôi bao nhiêu tiền?”
Hoắc Tử Kim nghe Hách Lôi nói xong đầu tiên là sửng sốt, lập tức phản ứng lại.
Đôi mắt cô ta nhìn chằm chằm Hách Lôi, sau khi đánh giá một lúc mới chậm chạp hỏi một câu: “Bà là mẹ vợ của Chu nguyên soái?”
Hách Lôi vội vàng gật đầu: “Đúng, thì ra cô Hoắc biết à?”
Nói rồi bà khoe khoang: “Chỉ cần một câu của tôi, con rể tốt của tôi sẽ ngoan ngoãn thả cô ra.”
Vốn dĩ Hách Lôi cảm thấy tự hào vì những gì mình nói, cảm thấy bản thân rất lợi hại.
Nhưng còn chưa đợi bà vui mừng, Hoắc Tử Kim đã tạt một gáo nước lạnh: “Chỉ dựa vào bà? Đừng đùa nữa, bà có thể làm chủ thay Chu nguyên soái sao?”
Hách Lôi thấy Hoắc Tử Kim không tin lập tức nóng máu.
“Tôi nói cho cô nghe cô Hoắc, cô đừng xem thường tôi.” Hách Lôi cực lực giải thích: “Quan hệ giữa tôi với con rể rất tốt…”
Nhưng không đợi Hách Lôi nói xong, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân hỗn loạn.
Sau đó mấy người nhanh chóng bước vào.
Người đi đầu không phải ai khác, chính là Chu Hàn.
Mà sau lưng anh vẫn là Tô Hàm và Thanh Long.
Chu Hàn không nói gì, anh chỉ yên lặng nhìn Hách Lôi.
Tuy tròng mắt anh tĩnh lặng như nước, nhưng lại mang theo khí phách khiến lòng người hoảng sợ.
“Con rể, sao con lại đến đây?” Hách Lôi giả vờ không biết gì, dáng vẻ rất kinh ngạc.
Bà vén tóc trước trán, mỉm cười ngại ngùng.
Nhưng Chu Hàn hoàn toàn không để ý bà, giống như không hề nhìn thấy.
Thanh Long như hổ rình mồi nhìn chằm chằm Hách Lôi, khí thế đó tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể xông đến cho bà hai cái tát.
“Mẹ, mẹ làm gì vậy?’ Tô Hàm nhịn không được lên tiếng: “Tại sao mẹ lại tách Thanh Long ra, một mình chạy đến phòng Hoắc Tử Kim?”
Tô Hàm không hề vạch trần sự việc, mà giúp mẹ mình che giấu.
Nhưng Tô Hàm làm sao cũng không ngờ, mẹ mình lại không biết xấu hổ đến mức này.
Hách Lôi bị Tô Hàm chất vấn thì đứng dậy từ dưới đất.
Bà tức giận nói: “Con phản rồi, nói chuyện với mẹ kiểu gì đấy?”
Dáng vẻ đó giống như bà làm sai chuyện gì cũng là lẽ hiển nhiên. Mà Tô Hàm bất kể thế nào cũng phải đứng về phía bà vô điều kiện, ủng hộ bà.
“Con nói chuyện thế nào phụ thuộc vào việc mẹ làm người thế nào.” Tô Hàm lập tức không giữ mặt mũi cho Hách Lôi nữa.
Dáng vẻ cô hiên ngang, khó chịu nói: “Mẹ, có phải mẹ muốn thả Hoắc Tử Kim không? Con cho mẹ biết, mẹ chết tâm đi.”
Đối diện dáng vẻ bức người của Tô Hàm, Hách Lôi thẹn quá hóa giận.
Nhưng bà nói sao cũng không chịu thừa nhận mình có suy nghĩ muốn thả Hoắc Tử Kim.
Mà chính vào lúc này, Hoắc Tử Kim dưới đất đột nhiên lên tiếng.