Đế Quốc Chiến Thần

Chương 53-54




Chương 53. Người đã đi xa

Ngay cả năm đó Tô Khánh Đông cho Tô Tam Cô mấy tỷ của hồi môn, nhưng Tô Tam Cô không chỉ xài hết của hồi môn, hôm nay còn chối không nhận.

Mặc dù nhà Hách Lôi không thể lấy ra của hồi môn mấy tỷ được, nhưng bằng vào cái lưỡi ba tấc không lạn kia của Hách Lôi, có hay không cũng không quan trọng.

Ngay lúc Hách Lôi nói “diệu kế” của bà cho Tô Khánh Đông, một nhóm bác sĩ có kết quả chẩn đoán của Tô Hàm.

Ánh mắt của Chu Hàn rất nặng nề, tuy trên mặt rất là bình tĩnh, nhưng đáy lòng lại vô cùng lo lắng cho Tô Hàm.

“Ngài Chu, xin lập tức đưa bệnh nhân đến bệnh viên, nhất định phải tiến hàng phẫu thuật ngay bây giờ.” Vị bác sĩ đứng đầu vội vàng nói với Chu Hàn.

Dáng vẻ của bác sĩ đó rất nôn nóng, giống như Tô Hàm chính là con gái ruột của mình vậy.

Trên thực tế, tiền mới chính là con gái ruột của đám bác sĩ này, dù sao không lâu trước đó Chu Hàn trở thành cổ đông lớn của bệnh viện, tất nhiên bọn họ phải lấy lòng một phen.

“Nói rõ tình huống trước.” Chu Hàn khoát tay ngăn lại.

Anh đã sắp xếp cho tứ đại chiến thần bảo vệ ở bên ngoài biệt thự, sẽ không để bất kỳ người nào vào.

Ngay cả Tô Hàm, Chu Hàn cũng sẽ không dễ dàng mang cô rời đi biệt thự nửa bước.

“Phu nhân bị trúng độc.” Mấy bác sĩ nhìn nhau, lúc này mới đồng thanh nói.

Mặc dù bọn họ sợ đắc tội với Chu Hàn, nhưng nếu không nói ra sự thật, đến lúc người chết rồi thì lỗi này sẽ chụp lên đầu bệnh viện.

Cho nên bọn họ lựa chọn rất nhanh, bắt đầu phủi sạch chuyện này có quan hệ đến mình.

“Trúng độc? Chỉ trúng độc mà thôi sao các người lại nói nghiêm trọng như vậy?” Chu Hàn ý vị thâm trường nhìn mấy người kia một cái, tiếp đó rơi vào suy nghĩ, anh chợt bừng tỉnh hiểu ra.

Ánh mắt cố định trên người vị bác sĩ đứng đầu nhóm bác sĩ này, Chu Hàn trầm giọng hỏi: “Các người có thể trị không?”

Vị bác sĩ kia lắc đầu một cái, cắn răng nói: “Không nắm chắc, không tới năm mươi phần trăm.”

Ông ta cũng không nói thật, đừng nói năm mươi phần trăm, mà là…

Bởi vì ổn định Chu Hàn, ông ta không thể làm khác hơn là nói dối, cái này gọi là “nói dối có ý tốt.”

Nhưng Chu Hàn lại nhìn thấu suy nghĩ kia của ông ta, bỗng nhiên mở miệng nói: “Tôi thấy ngay cả mười phần trăm cũng không chắc chắn nhỉ?”

Bác sĩ bên cạnh Chu Hàn nghe vậy cả kinh, vừa định mở miệng giải thích cái gì đó.

Nhưng Chu Hàn lại khoát tay, lạnh nhạt nói: “Mọi người đi về đi.”

Mấy người bác sĩ kia vội vàng nói: “Thật ra thì mặc kệ như thế nào chúng tôi cũng phải thử một chút.”

“Đúng vậy, ngài Chu, bây giờ ngài đã là cổ đông lớn của bệnh viên, lần chữa bệnh này không cần trả tiền.”

“Chẳng những không cần trả tiền, hơn nữa chúng tôi còn cố gắng hết sức, tận lực kéo phu nhân từ quỷ môn quan trở về.”

Đối với lời thành khẩn của bọn họ, Chu Hàn cảm thấy vô cùng thất vọng. Anh nhàn nhạt nói một câu với bên ngoài: “Tiễn khách.”

Sau đó, một đạo thân ảnh nhảy vào từ cửa sổ, cả người tràn đầy sát khí nói với mấy vị bác sĩ kia: “Xin mời.”

Những bác sĩ này chỉ có thể gật đầu rời đi, bọn họ ý thức được Chu Hàn tuyệt đối không phải người mà mấy người có thể chọc.

Sau khi mấy người kia rời đi, Chu Hàn phân phó Thanh Long: “Hai chuyện. Một, mang Hoàng Minh đến đây. Hai, đóng chặt thành phố, đừng để cho Hắc Nghệ Tinh chạy mất.”

“Tuân lệnh.” Thanh Long cung kính trả lời một tiếng, lập tức ra cửa làm việc.

Còn tam đại chiến thần thì vẫn bảo vệ ngoài cửa.

Chu Hàn nghiêng đầu nhìn Tô Hàm đang nằm trên giường giống như mỹ nhân ngủ, trong lòng anh chậm rãi dâng lên một sự nặng nề.

“Vèo.” Đột nhiên một tiếng xé gió vang lên, một thanh dao găm màu trắng xuyên qua cửa sổ bay về phía giường Tô Hàm.

Chu Hàn đưa tay ra nắm một cái, vững vàng nắm được thanh dao găm kia.

Máu tươi cũng từ lòng bàn tay chảy xuống, rơi vào trên chóp mũi của Tô Hàm.

Mũi nhọn của dao gặm bị bàn tay của Chu Hàn nắm lấy, lòng bàn tay bị xuyên thủng một cái lỗ lớn nhưng Chu Hàn lại không cảm thấy gì cả, ngay cả chân mày cũng không nhíu lấy một cái.

Anh chỉ lo lắng nhìn mấy giọt máu tươi trên chóp mũi của Tô Hàm, thậm chí cũng không có quay đầu lại nhìn, càng không đi nhìn xem có người tới không.

“Nguyên soái.” Gần như tam đại chiến thần đồng thời xuất hiện, hơn nữa chỉ trong nháy mắt.

Chu Hàn không có bất kỳ phản ứng gì cả, chẳng qua là nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau đi máu tươi trên chóp mũi của cô gái đang ngủ.

“Nguyên soái, ngài bị thương.” Đôi mày thanh tú của Chu Tước nhíu lại, mắt đẹp lộ ra vẻ lo lắng nồng đậm.

Huyền Vũ và Bạch Hổ thì muốn đuổi theo, nhưng Chu Hàn lại đột nhiên lên tiếng ngăn lại: “Không cần đuổi theo, người đã đi xa rồi.”

Trong lòng Chu Hàn rõ ràng, dù cho bọn Bạch Hổ có đuổi theo đi nữa cũng chưa chắc đuổi kịp, nguyên nhân rất đơn giản.

Thực lực đối phương trên tứ đại chiến thần, lúc người đó lẻn vào thì không có người nào phát hiện ra.

Nhưng Chu Hàn lại sớm phát hiện, chỉ là muốn nhìn xem ý đồ của đối phương mà thôi.

Lại không nghĩ đến đối phương là muốn lấy mạng của Tô Hàm.

“Nguyên soái, để tôi băng bó cho ngài một chút.” Chu Tước rất quan tâm mở miệng nói, từ đầu đến cuối mắt của cô ta nhìn không rời bàn tay đang bị thương kia của Chu Hàn.

“Đi, cầm một cái chén tới đây.” Chu Hàn cũng không nhận lòng tốt của Chu Tước, mà là ra hiệu cho cô ta.

Chu Tước nghe vậy sửng sốt một chút, rất không hiểu hỏi: “Nguyên soái, Chu Tước cả gan hỏi một câu, lấy chén làm gì?”

Chu Hàn nhíu mày kiếm, môi mỏng khẽ mở: “Đựng máu.” Nói xong, anh lại nhìn Chu Tước một cái, thục giục một tiếng: “Đi nhanh.”

“Dạ.” Chu Tước thấy Chu Hàn tức giận, lập tức không dám nói nhảm nữa, vội vàng làm theo.

Ngay lúc Chu Tước chạy lấy cái chén, Chu Hàn đã đặt dao găm dưới mũi, nhẹ nhàng ngửi một cái.

Quả nhiên, bên ngoài thanh dao găm có một loại thuốc đặc biệt. Chẳng qua không biết loại thuốc này là thuốc độc hay là thuốc giải.

Nhưng bởi vì không xác định được, Chu Hàn mới định tạm thời lưu thuốc này lại, chờ một lát nói sau.

Chu Tước nhanh chóng cầm đến một cái chén sứ nhỏ.

Mặt Chu Hàn liền biến sắc, nhiệt độ trong mắt lập tức lạnh đi mấy phần: “Lấy chén to.”

Chu Tước rõ ràng có chút chần chờ, nhưng khi cô ta chống lại ánh mắt lạnh lùng của Chu Hàn thì không thể làm khác hơn là vội vàng quay đầu chạy đi mang chén to đến.

Bên kia, phòng bao chữ Thiên của khánh sạn Hoàng Hạc Lâu, chủ tịch công ty Tĩnh Giang và một đám tâm phúc đồng thời nâng ly.

“Minh Dương, chúc mừng con, mười tám tuổi rồi.” Chu Xung cười híp mắt giơ ly rượu với con nuôi Tiết Minh Dương.

“Cha nuôi, cha không cần phải khách khí với con như vậy, đại ân đại đức của cha, đời này Minh Dương sẽ cúc cung tận tuy, đến chết cũng không từ.” Tiết Minh Dương cũng bưng ly rượu lên, kích động nói với Chu Xung.

“Tốt, cạn ly.” Chu Xung cười ha ha một tiếng, gọi mọi người cùng nhau nâng ly.

“Keng.” Một tiếng vang thanh thúy vang lên, tất cả các ly rượu đế cao đều chụm lại, không một ai ngoại lệ, đều uống cạn một hơi.

Chu Xung nhiệt tình mời mọi người dùng bữa, trong lòng vô cùng vui vẻ.

Đứa con nuôi này của ông ta cuối cùng cũng lớn rồi, có thể giúp ông ta chống đỡ một phương rồi.

Nhớ năm đó Tiết Minh Dương vẫn còn quấn tã đã bị gia tộc lánh đời là nhà họ Tiết đưa đến chỗ Chu Xung “tránh nạn”.

Chớp mắt cũng đã mười tám năm.

Mà Tiết Minh Dương cũng thừa hưởng được phẩm chất tốt của cha mẹ cậu, ba tuổi đã là thần đông trong y dược, là thiếu niên kỳ tài.

Lúc cậu ba tuổi có thể nhận biết hơn một trăm loại thuốc, lúc mười tuổi đã trở thành tài năng mới trong ngành dược, mười hai tuổi đã có thể hành nghề xem mạch chữa bệnh, trong giới tri thức ở Hòe Châu, cậu được gọi là “Thần y nhỏ”.

Hôm nay cậu đã được mười tám tuổi, thanh danh đã sớm vang dội, toàn bộ Hòe Châu không ai là không biết.

Đối với Tiết Minh Dương, Chu Xung rất yên tâm về cậu, cũng rất thích cậu.

Bởi vì từ đầu đến cuối đứa bé này không có quên đi vị trí của mình, cho tới bây giờ vẫn chưa gọi ông ta là cha, vẫn luôn tôn kính gọi ông một tiếng “cha nuôi”.

Trong tiếng cười nói của Chu Xung và Tiết Minh Dương, tiệc rượu được tiến hành một cách không nhạt nhẽo cũng không náo nhiệt.

Mà đang lúc tiệc rượu diễn ra một nửa, lúc Tiết Minh Dương thổi tắt mười tám cây nến, sắp cắt bánh ngọt.

Bên ngoài phòng bao đột nhiên xông vào một người tóc trắng, mà tóc trắng của người này không giống như nhuộm.

Chương 54. Tương kế tựu kế

Mọi người ở đây rõ ràng đều có thể nhìn ra, tóc trắng của người này là trời sinh.

Người tóc trắng vừa xuất hiện, vệ sĩ Chu thị đã nằm đầy trên đất.

Giờ phút này những vệ sĩ Chu thị canh giữ ngoài cửa phòng bao đều đã ngã trái ngã phải, nằm ngổn ngang trên đất.

“Sư phụ.” Tiết Minh Dương vừa thấy người tóc trắng kia thì lập tức vừa kích động vừa mừng rỡ đứng lên.

Rất rõ ràng là thầy trò tình thâm.

“Được rồi, từ nay về sau ta không còn là sư phụ của con nữa.” Người tóc trắng đi đến trước mắt của Tiết Minh Dương.

Nhưng ánh mắt của anh ta lại rơi vào trên người Chu Xung. Đôi môi đỏ mọng hơi mở, người tóc trắng cất giọng nói: “Chu lão cẩu, nhân tình mà tôi thiếu đã trả hết, con nuôi của ông tôi cũng đã dốc hết vốn liếng mà chỉ dạy rồi.”

Nói xong, người tóc trắng đi tới trước mặt Tiết Minh Dương, giơ tay lên, gõ nhẹ năm cái trên trán cậu.

Lập tức Tiết Minh Dương liền hiểu ý, ngay trước mặt mọi người nói ra ý của sư phụ: “Một không lừa gạt, hai không trộm cắp, ba không tham tiền, bốn không háo sắc, năm không bàng quang đứng nhìn.”

“Ừ, nhìn vào việc con còn nhớ kỹ lời dạy bảo của ta, sư phụ cho con một món quà cuối cùng.” Nói xong, người tóc trắng đưa một hộp quà lớn chừng bàn tay cho Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương nhận hộp quà, luôn miệng nói cảm ơn: “Sư phụ, con nhất định sẽ báo đáp người.”

Một ngày là thầy suốt đời là cha, Tiết Minh Dương đã xem người tóc trắng này giống như Chu Xung vậy, phải báo đáp hai người họ thật tốt.

Mà Chu Xung vẫn luôn đứng bên cạnh nhìn, không mở miệng nói chuyện. Ông ta cũng không để ý đến chuyện mới vừa rồi người tóc trắng gọi ông ta là Chu lão cẩu.

“Không cần báo đáp, chỉ cần con hành y cứu người, làm một người tốt là được.” Người tóc trắng khẽ vuốt cằm: “Sau này không gặp lại.”

Nói xong, nghênh ngang mà đi.

Chờ sau khi người tóc trắng rời đi, lúc này Chu Xung mới thở phào nhẹ nhõm một cái. Mới vừa rồi sỡ dĩ ông ta im lặng là bởi vì lúc trước ông ta đã yêu cầu một món đồ từ người tóc trắng.

Mà đồ vật đó chính là món quà mà người tóc trắng đưa cho con nuôi Tiết Minh Dương, cũng chỉ có Tiết Minh Dương mới thích hợp sử dụng.

Trong lòng Chu Xung rất rõ ràng, nếu như ông ta nói bậy bạ chọc giận người tóc trắng, món đồ này có thể không còn.

Đến lúc đó, dù ông ta có muốn giúp Chu Hàn cũng không được.

Bên kia Thanh Long đã dẫn Hoàng Minh đến biệt thự Chu Hàn.

Trước khi Hoàng Minh tới nơi này cũng đã điều tra rõ chuyện xảy ra với Tô Hàm.

Cho nên anh ta đã sớm chuẩn bị xong, mặc kệ tiếp theo xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ chịu đựng.

Bất kể là bị hiểu lầm hay bị oan uổng, anh ta cũng phải cố hết sức phủi sạch.

Hơn nữa anh ta đã làm xong chuẩn bị cho tình huống xấu nhất, coi như cuối cùng không cách nào cứu vãn được cục diện, cũng phải tiêu hết tiền, để cho người khác tìm lại trong sạch cho mình, chứng minh mình trong sạch.

Chu dù chết cũng không thể ngậm oan mà chết.

“Chu đại ca.” Lúc đi vào phòng khách của biệt thự, Hoàng Minh nhìn thấy Chu Hàn đứng bên cạnh cửa sổ, bóng lưng của anh cao lớn, chẳng qua lại có chút thê lương.

“Tới rồi?” Chu Hàn cũng không quay đầu lại, gọi một tiếng: “Ngồi đi.”

Tiếp đó nói với Thanh Long một câu: “Thanh Long, dâng trà cho Tổng giám đốc Hoàng.”

“Dạ.” Thanh Long cung kính trả lời một tiếng, cũng không nhìn Hoàng Minh, chỉ lấy tốc độ nhanh nhất dâng trà.

Giờ phút này trái tim Hoàng Minh đã nhảy đến cổ họng, đừng nói là để anh ta ngồi, cho dù là đứng anh ta cũng thấy bất an.

“Chu đại ca, tôi không khát.” Mặc dù Hoàng Minh đã miệng khô lưỡi đắng rồi, nhưng vẫn miễn cưỡng nói ra một câu: “Anh kêu etôi tới có chuyện gì không? Chị Tô có khỏe không?”

Một câu cuối cùng, Hoàng Minh cố ý để cho thấy anh ta đã biết chuyện của Tô Hàm.

Có một số việc, so với việc người khác chỉ ra thì nói ra trước sẽ tốt hơn rất nhiều.

Bởi vì nếu bị chỉ ra, trái lại sẽ rơi vào tình huống bị động.

Chủ động nói ra đã thể hiện không thẹn với lương tâm.

“Nhờ phúc của cậu, rất không tốt.” Chu Hàn nói xong một câu này thì xoay người lại.

Ánh mắt anh rơi vào trên người Hoàng Minh, hai người đối mặt, ánh mắt hai người va chạm trong không khí.

Mặc dù trong lòng Hoàng Minh không có quỷ, nhưng ánh mắt Chu Hàn lại giống như có thể nhìn thấu lòng người, Hoàng Minh theo bản năng cúi đầu, không dám đối mắt nữa.

Thấy Hoàng Minh yên lặng cúi đầu, Chu Hàn cũng không cho là anh ta làm chuyện trái lương tâm.

Trái lại càng rõ ràng hơn là Hoàng Minh có bao nhiêu sợ hãi anh.

Từ một điểm này, Chu Hàn có thể nhìn ra được Hoàng Minh không hại mình, bởi vì anh ta không có lá gan đó.

Câu nói mới vừa rồi kia là lừa Hoàng Minh, nhìn thử rốt cuộc anh ta có làm chuyện bất lợi với Tô Hàm không.

“Sao có thể như vậy được, Chu đại ca, tôi tuyện đối không dám hại chị Tô đâu.” Hoàng Minh lên tiếng giải thích: “Cho tôi mười lá gan tôi cũng không dám ra tay với chị Tô đâu.”

Chu Hàn gật đầu không nói gì thêm, mà hơi nghiêng đầu ra hiệu với Thanh Long.

Thanh Long lập tức cầm ra một cái máy tính bảng, cho Hoàng Minh nhìn một số tài liệu anh ta đã điều tra được.

“Hoàng Minh là cổ đông lớn của Lạc viên Giang Nam Thủy Thượng .”

“Lúc chuyện xảy ra cái bàn đạp phun nước do Hoàng Minh chuẩn bị bị Tô Hàm trời xui đất khiến dùng.”

“Hoàng Minh và Thái Đại Cường nhiều lần ra vào quán rượu, người đứng sau màn có bóng dáng của Hoàng Minh.”

“Thái Đại Cường, Hoàng Minh, Hoắc Nghệ Tinh, ba người bí mật tụ họp, uống rượu nói chuyện vui vẻ, bàn bạc công việc.”

Nhìn từng trang tài liệu, trên trán Hoàng Minh tràn đầy mồ hôi lạnh.

Vào giờ phút này, lòng anh ta như tro tàn.

Dù Hoàng Minh là kẻ ngu đi nữa anh ta cũng nhìn ra được, tất cả bằng chừng đều chỉ về phía anh, giống như đang tố cáo anh ta là đầu sỏ.

“Cho cậu một cơ hội giải thích.” Chu Hàn bình tĩnh nhìn chăm chú vào Hoàng Minh, nhấn mạnh: “Chỉ có một lần.”

Cả người Hoàng Minh run một cái, anh ta cũng không phải là chột dạ, chẳng qua là bị hù dọa mà thôi.

Lúc đối mắt với nhân vật như Chu Hàn, Hoàng Minh cảm thấy cực kỳ áp lực.

Loại áp lực này làm anh ta thở dốc khó khăn, trong lòng không ngừng sợ hãi.

Hồi lâu sau Hoàng Minh mới thổi hơi nóng trên chén trà, uống một hơi cạn sạch chén trà Thanh Long chuẩn bị cho anh ta.

Sau khi thở dài, lúc này Hoàng Minh mới lên tiếng: “Chu đại ca, tôi không biết nên giải thích thế nào.”

“Nhưng tôi thực sự không làm chuyện có lỗi với các người.”

“Tôi chỉ có thể nói toàn bộ chuyện xảy ra gần đây liên quan tới Thái Đại Cường và tôi thôi.”

“Nếu như Chu Đại ca cho rằng Hoàng Minh tôi hại các người, tôi cũng không có cách nào giải thích được, chỉ có thể cam chịu số phận.”

Bốn chữ cuối cùng, gần như là Hoàng Minh cắn răng nghiến lợi nói.

Rất hiển nhiên, anh ta đã chuẩn bị tốt rồi.

“Nói đi.” Chu Hàn cũng không nhiều lời, chẳng qua ra hiệu Hoàng Minh không cần nói nhảm nữa.

Chỉ vì giờ phút này lòng của Chu Hàn đều đặt trên người Tô Hàm, tất nhiên không có tâm từ nghe quá nhiều lời nói nhảm.

Hoàng Minh dùng sức gật đầu, sau đó nói mọi chuyện ra.

Sau khi Thái Đại Cường được thả, lấy một ít cơ mật nội bộ của tập đoàn Giang Đông làm mồi nhử, uy hiếp Hoàng Minh hợp tác với ông ta.

Hơn nữa theo như Hoàng Minh biết, Thái Đại Cường đã đáp được trên ngọn núi lớn nhà họ Hoắc.

Nhưng Hoàng Minh lại không có xuất hiện đồng thời với Hoắc Tử Kim, ngay cả Hoắc Nghệ Tinh cũng là Thái Đại Cường kín đáo nhét cho Hoàng Minh.

Đến nỗi Lạc viên Giang Nam Thủy Thượng cũng là do Thái Đại Cường yêu cầu hợp tác, hơn nữa lấy lý do không đủ vốn, để cho Hoàng Minh góp vốn trở thành cổ đông lớn.

Nghe Hoàng Minh nói xong, Chu Hàn hoàn toàn đã có thể chắc chắn, Thái Đại Cường muốn mượn đạo giết người.

Nếu như không giết được cũng có thể khích bác ly gián.

Chơi một ván bài tốt như vậy, đúng là một hòn đá hạ hai con chim.

“Tôi tin tưởng cậu lần này.” Chu Hàn lạnh nhạt nói: “Như vậy đi, nếu Thái Đại Cường thích chơi, vậy chúng ta sẽ chơi với ông ta thật tốt.”

Tiếp theo, Chu Hàn liền nói kế hoạch của mình cho Hoàng Minh hiểu.

Sau khi Hoàng Minh nghe xong thì gật đầu nói phải.

“Đi đi.” Chu Hàn khoát tay với Hoàng Minh, để cho anh ta dựa vào kế hoạch mà thực hiện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.