Đế Quốc Chiến Thần

Chương 49-50




Chương 49: Nghĩ xem muốn cái gì

Ngay khi tiếng kêu cứu của Tô Hàm vừa mới cất lên, cả người cô bất chợt bị một dòng nước mất kiểm soát phun thẳng vào người, ngã nhào vào hồ nước sâu.

“Ưm …” Tô Hàm đột nhiên cảm thấy đầu mình vô cùng đau nhức, trong miệng không ngừng phun ra từng ngụm nước tanh, nước tanh xộc thẳng vào miệng và mũi khiến cô nháy mắt cảm thấy ngạt thở.

Đầu óc Tô Hàm đột nhiên bỗng vô cùng nặng nề, ý thức cũng dần trở nên mơ hồ.

Lúc này dòng nước mất kiểm soát kia vẫn đang phun không ngừng, Tô Hàm bị văng ra cách đó hơn mười mét nhưng vẫn kiên trì tiến lên.

Với tốc độ của Thanh Long, lúc này anh ta hoàn toàn không thể đuổi kịp, trừ phi là Chu Hàn tự mình ra mặt.

Ngay khi Thanh Long một hơi trồi lên trên mặt nước định giải thích tình hình cho Chu Hàn, anh ta bỗng nhìn thấy một bóng người đang bơi với tốc độ cực nhanh, cố sức lắm mới nhận ra được người đó chính là Nguyên soái.

Cùng lúc đó, Thanh Long vội vã quay đầu nhìn lại thì trên bờ đã không còn thấy bóng dáng Chu Hàn.

Lúc này trong lòng anh ta càng thêm chắc chắn, người vừa mới bơi vụt qua người mình nhanh như tên lửa kia chính là Nguyên soái.

Dù sao thì ngoài Chu Hàn ra, không ai có thể có được loại sức mạnh bùng nổ như vậy, cũng không ai có thể thể hiện ra được loại thực lực khủng khiếp đến vậy.

Mà lúc này, ở phía bên kia, trong phòng điều khiển của công viên nước.

Một bóng dáng vô cùng uy nghiêm vội vã bước vào, giơ tay đập mạnh vào sau gáy người điều khiển.

Nhân viên điều khiển lúc này đang tập trung tinh thần kiểm soát hoạt động của các thiết bị trong công viên nước cho nên căn bản không hề phòng bị.

Sau khi thình lình bị người kia đập mạnh vào sau gáy, nhân viên điều khiển gục đầu vào bảng điều khiển trước mặt, lập tức khiến cho tất cả các thiết bị xảy ra phản ứng dây chuyền, nháy mắt trở nên mất kiểm soát.

Ngay sau đó, từng hồi chuông báo động liên tiếp vang lên.

Chuông báo động vang lên từ trong ra ngoài, đầu tiên là chuông báo động trong phòng điều khiển, ngay sau đó là chuông của toàn bộ công viên nước cũng đều vang vọng, hơn nữa âm thanh còn vô cùng chói tai, vô cùng đáng sợ.

Một đám đông du khách ngay lập tức ồn ào giải tán, tiếng la hét chói tai liên tục vang lên, hơn nữa còn xảy ra vài thảm họa giẫm đạp, suýt nữa gây nên tai nạn chết người.

“Đầu óc cậu bị nước vào à? Cậu đúng là con thiêu thân mà. Muốn hại chết cô chủ Tô sao? Nếu như cô ấy xảy ra chuyện gì thì chúng ta không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Kẻ đã đánh nhân viên điều khiển, khiến cho anh ta đập đầu vào bảng điều khiển từ đó dẫn đến việc thiết bị mất kiểm soát và khiến cho bi kịch xảy ra này không những không mảy may xấu hổ mà còn không ngừng khiển trách người nhân viên.

Nhân viên điều khiển kia lúc này cũng vô cùng bối rối, xảy ra chuyện lớn như vậy, đầu óc anh ta đã sớm bị dọa tới mức hoàn toàn trống rỗng.

Anh ta từ trước tới nay chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, thậm chí là lần đầu tiên trong đời gặp phải chuyện như này.

Lúc này trong khu vực hồ nước sâu, Chu Hàn ôm Tô Hàm vào trong lòng, cậy mạnh dùng tay không cưỡng ép phá vỡ sợi dây liên kết cố định.

Anh dùng một tay ôm cô, tay kia ra sức rẽ nước bơi vào bờ.

Cho dù chỉ dùng một tay nhưng Chu Hàn cũng chỉ mất chưa đầy hai phút đã đưa Tô Hàm thoát khỏi cõi tiên.

Nhưng đúng lúc này, toàn bộ khu vực hồ nước sâu bỗng trở nên nhốn nháo, hầu như tất cả mọi người đều rơi xuống vùng nước sâu theo phản ứng dây chuyền của sự cố thiết bị.

Ai biết bơi thì không sao, còn ai không biết bơi thì đương nhiên gặp họa.

Với tư cách là một thế hệ Nguyên soái, Chu Hàn đương nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu.

Anh lập tức vung tay, miệng hét lớn: “Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, cứu người.”

Chu Hàn lập tức triệu hồi ra Tứ đại chiến thần để bọn họ đi cứu người.

“Tuân lệnh.” Bốn giọng nói vô cùng kiên định gần như đồng thời vang lên, sau đó chỉ nghe thấy bốn tiếng “ùm”, Tứ đại chiến thần tới tấp lao xuống nước cứu người.

Còn Chu Hàn lúc này đã không còn quan tâm đến tình hình tại hiện trường, sau khi thực hiện một số động tác sơ cứu như hô hấp nhân tạo cho Tô Hàm, anh phát hiện mấy biện pháp này đều không có hiệu quả.

Lúc này anh mới ý thức được tính nghiêm trọng của chuyện này, lập tức không thèm đếm xỉa đến hiện trường, dù sao thì có Thanh Long và những người khác ở đó, hẳn là sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Chu Hàn không chút do dự ôm Tô Hàm lao thẳng về phía chiếc xe sang trọng, nhét cô vào ghế phụ xe rồi dùng chân đạp ga xông ra ngoài.

Trên đường đi anh liên tiếp vượt mười sáu cái đèn đỏ, đi thẳng một mạch đến bệnh viện.

Giờ phút này Chu Hàn cũng không thể quan tâm nhiều như vậy, anh chỉ một lòng muốn mau chóng đưa Tô Hàm đến bệnh viện cấp cứu.

Trước đó cũng ở nơi này, khi anh nợ Tô Hàm một mạng, anh đã quyết định sẽ dùng sinh mạng này để bảo vệ cô đến hết cuộc đời.

Tình yêu này đã vượt qua cả sự sống chết, chỉ cần Tô Hàm có thể sống sót và trở nên tốt hơn, Chu Hàn sẽ không tiếc bất cứ giá nào.

Đây chính là tình yêu.

Nhưng ông trời vẫn luôn thích đùa giỡn với con người, Tô Hàm cuối cùng cũng không cứu được.

Hai mắt Chu Hàn đỏ rực, sắc mặt hơi lộ ra vẻ hung dữ.

Lúc này anh mới chợt nhận ra ở đây có gì đó không thích hợp, tựa như chỉ là một trò chơi, một trò chơi được thiết lập sẵn chuyên nhắm vào mình và Tô Hàm.

Mà mục đích của người dàn dựng ra trò chơi này có lẽ là muốn mạng của hai người.

Trong lòng Chu Hàn trào dâng nỗi hận thù, sát ý trên người tưởng chừng như cuồn cuộn ngất trời, đang lúc anh vừa định ôm thi thể người phụ nữ mà anh yêu ra khỏi bệnh viện thì một loạt tiếng bước chân hỗn loạn đột nhiên truyền đến.

Chu Hàn căn bản không quan tâm chút nào, trong mắt anh lúc này, toàn bộ thế giới đều là một màu ảm đạm u tối.

Mà anh cũng muốn bắt đầu tiến hành giết người, anh sẽ tìm ra tất cả những người có liên quan đến việc ngày hôm nay và giết hết từng người từng người một.

“Đại ca Chu, chuyện của chị Tô bọn tôi đã nghe qua rồi.” Đột nhiên một giọng nói có chút quen thuộc cất tiếng gọi Chu Hàn.

Dáng người Chu Hàn hơi ngưng trọng, anh theo bản năng dừng lại bước chân, quay lại nhìn theo hướng tiếng gọi, một bóng dáng lọt vào trong mắt anh, hóa ra là Hoàng Minh.

“Đại ca Chu, ngay khi tôi định mời vị thần y này thì đúng lúc ông ấy cũng từ Cảng Thành đến đây chữa bệnh cho người ta, tôi tình cờ gặp được ông ấy.” Hoàng Minh vội vàng đỡ lấy ông lão đang đứng bên cạnh, mở miệng giải thích: “Y thuật của ông lão này đã đạt tới mức thượng thừa, vô cùng tuyệt diệu.”

“Bệnh nhân chỉ cần qua tay ông ấy thì không ai là không chữa được.”

Hoàng Minh gần như là nói ra lời thề son sắt, vỗ ngực cam đoan hộ đối phương.

Sau khi nghe Hoàng Minh nói xong, khuôn mặt Chu Hàn đột nhiên phủ thêm một tầng u ám.

Người đến từ Cảng Thành? Mặc dù Chu Hàn trong chốc lát không biết được kẻ đứng sau màn là ai.

Nhưng anh đã đoán ra được tám phần mười là người của nhà họ Hoắc, mà nhà họ Hoắc mở rộng từ Cảng Thành cho đến Hòe Châu.

Vị thần y mà Hoàng Minh nhắc đến cũng là một người đến từ Cảng Thành, liệu trong việc này có trá gì không?

Ánh mắt Chu Hàn nhìn sâu về phía ông lão đứng bên cạnh Hoàng Minh, hai người bốn mắt nhìn nhau, Chu Hàn bỗng nhìn thấy trong mắt người đối diện có một tia khinh thường sâu sắc.

“Trong phổi cô gái này tích quá nhiều nước, hơn nữa còn kích phát bệnh cũ cho nên mới dẫn đến việc mạng sống suy tàn.”

“Điều này có thể thấy được thông qua sắc mặt và màu da của cô ấy, cộng với việc phần ót cô ấy phồng lên rõ ràng.”

Ông lão nói xong lập tức giơ tay lên xoay đầu Tô Hàm lại.

Quả nhiên, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, phần ót Tô Hàn thật sự phồng lên thành một túi to.

Cảnh này ngay lập tức hù dọa Chu Hàn. Giờ phút này anh chỉ muốn làm cho Tô Hàm sống lại, trong lòng cũng xóa bỏ hoài nghi.

Dù sao thì thực lực của ông lão cũng đã thể hiện ra hết rồi. Vọng, văn, vấn, thiết (Nhìn, nghe, hỏi, sờ: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y, gọi là “tứ chẩn”) ông ta chỉ cần dùng “nhìn” là đã có thể nói ra được tình trạng của Tô Hàm.

“Chữa khỏi cho cô ấy.” Chu Hàn chỉ dùng hai giây để suy nghĩ sau đó đưa ra quyết định, nhìn thẳng vào ông lão nói.

Ông lão khẽ gật đầu, sau đó tự cao tự đại nói: “Tôi cứ lo rằng cậu không tin tôi.”

Chu Hàn nghe xong sắc mặt lập tức trầm xuống, anh đương nhiên biết rõ ông lão này muốn đưa ra điều kiện, bắt đầu treo giá.

“Nói đi, muốn tiền bạc, quyền lực hay là danh vọng?” Chu Hàn lạnh nhạt nói một câu, nhưng ánh mắt lại lóe lên sát ý.

Phải biết rằng đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt của Chu Hàn đã lộ rõ sát ý của anh.

Ông lão lập tức nào còn dám chữa trị, làm ra vẻ muốn rời đi.

Nhưng còn chưa kịp bước ba bước, ông lão rõ ràng cảm thấy vai mình nặng trĩu.

Ngay sau đó, một luồng uy áp mạnh mẽ quét qua kèm theo một trận ớn lạnh sau lưng, trong lòng ông lão vô cùng kinh sợ.

“Mạng sống, có muốn không?” Chu Hàn hơi thu tay lại.

Chương 50. Chết đi sống lại

Nhưng Chu Hàn sao có thể dễ dàng để cho ông lão này đi được?

Nếu như đối phương có thể cứu được Tô Hàm, Chu Hàn đương nhiên sẽ không buông tha cho cây rơm cứu mạng cuối cùng này. Hôm nay ông lão này không muốn chữa cũng phải chữa.

“Cậu làm gì vậy?” Ông lão bị Chu Hàn làm cho hoảng sợ tới mức giật nảy mình.

Ông ta biết rõ rằng, hôm nay sợ là mình có đi mà không có về rồi.

Ông ta từ trước tới nay vẫn vô cùng coi trọng mạng sống. Đặc biệt là đối với một người như ông ta mà nói, mấy năm nay ông ta đã tích góp được không ít tiền bạc và mối quan hệ nhờ vào khả năng y thuật của mình.

Cho nên vào giờ khắc này, nếu như có người muốn mạng của ông ta thì sao ông ta có thể chấp nhận như vậy được?

“Một câu cuối cùng, cứu hay không cứu.” Chu Hàn hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói.

Thanh Long đang ẩn mình trong tối lập tức hiện thân đồng thời giơ một chiếc điện thoại ra, sau đó đưa điện thoại đến trước mặt ông lão.

Khi Hoàng Minh dẫn ông lão xuất hiện, Chu Hàn liền cảm thấy có gì đó không thích hợp, lập tức ra ám hiệu để Thanh Long đang ẩn mình trong tối đi điều tra rõ tất cả mọi thông tin của đối phương.

Ông lão đột nhiên nhìn thấy một người không hề quen biết tự dưng xuất hiện, sau đó lại còn đưa điện thoại cho mình xem, trong lòng cảm thấy hình như bên trong có thứ gì đó có liên quan tới mình.

Ông ta vô thức cầm lấy điện thoại, chỉ thấy trên điện thoại đang hiển thị tên của mình: “Hoắc Nghệ Tinh.”

Nội dung tiếp theo chính là tư liệu về lần đầu tiên ông ta thu một số tiền lớn của một người rồi cố ý chữa chết một người khác, nhưng đây cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.

Càng đọc tiếp xuống dưới, trong lòng Hoắc Nghệ Tinh lại càng chấn động, mồ hôi lạnh trên trán không ngừng rơi xuống, khuôn mặt già nua lộ ra vẻ tái nhợt yếu ớt.

Lợi dụng khoảng trống này, Thanh Long bước nhanh đến trước mặt Chu Hàn, ghé vào tai anh khẽ nói ra tên của người kia.

Chu Hàn nhàn nhạt gật đầu, sau khi Hoắc Nghệ Tinh đọc xong hết những tư liệu trên điện thoại, lúc này anh mới chậm rãi nói ra tên đối phương: “Hoắc Nghệ Tinh đúng không? Bây giờ ông cứu hay là không cứu?”

Hoắc Nghệ Tinh nghe xong, khóe miệng hơi run rẩy, sau đó theo bản năng lùi lại hai bước.

Cuối cùng, ông ta nặng nề gật đầu, nói: “Tôi cứu.”

Nhưng lần này Hoắc Nghệ Tinh vẫn thu nhiều tiền như cũ, tuy rằng là cứu sống Tô Hàm, nhưng ông ta cũng muốn làm một số chuyện.

Đó chính là cùng với lúc cứu sống Tô Hàm, ông ta cũng sẽ đồng thời cho cô uống một loại thuốc độc mãn tính.

Ý đồ của ông ta rất rõ ràng, đó chính là mưu đồ giết chết người kia. Đầu tiên là cứu sống người ta, cho người ta hy vọng, sau đó lại khiến người ta chết vì kịch độc đã thấm sâu trong cơ thể.

Hiển nhiên chính là muốn làm cho người ta xoay qua đảo lại giữa thiên đường và địa ngục, hoàn toàn sụp đổ.

Mặc dù ông lão đồng ý nhưng tim Chu Hàn vẫn không hề buông lỏng, bởi vì anh cứ luôn cảm thấy ông lão này rất kỳ quái, tựa hồ có gì đó không quá thích hợp.

Nhưng anh cũng không dám chắc chắn hoàn toàn, lúc này chỉ có thể đi một bước rồi lại tính một bước.

“Đẩy lại vào trong đi.” Hoắc Nghệ Tinh quay sang nói với mấy bác sĩ, dáng vẻ trang nghiêm giống như một vị Bồ Tát sống.

Các bác sĩ nghe xong quay sang nhìn nhau, hiển nhiên không dám tự ý xằng bậy, dù sao thì bệnh viện cũng có quy định của bệnh viện, bọn họ cũng không thể tự mình quyết định.

Hoắc Nghệ Tinh cũng không phí lời với bọn họ, lấy ra một tờ giấy trong người ném cho một trong những bác sĩ đang đứng bên.

Vị bác sĩ kia nhận lấy giấy xem qua, sắc mặt đột nhiên thay đổi. Mặc dù đây có vẻ chỉ là một tờ chứng chỉ hành nghề y thông thường nhưng thực tế lại không hề đơn giản.

Bởi vì ở mặt sau của tờ chứng chỉ này có một con dấu đặc biệt.

Loại con dấu này, người bình thường không thể nào có được, trừ khi là…

Bác sĩ này lập tức không dám phạm sai lầm, vội vã nói với đồng nghiệp: “Mau đẩy lại vào trong đi.”

Các bác sĩ khác còn đang do dự, bác sĩ kia cũng lập tức nổi giận, mở miệng nói với họ: “Xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

Có câu này của anh ta, những người khác lúc này mới giống như là miễn cưỡng hạ quyết tâm, cùng nhau đẩy Tô Hàm trở về phòng bệnh.

“Tất cả mọi người đều ra khỏi phòng bệnh đi, không có sự cho phép của tôi thì bất cứ ai cũng không được đi vào.” Ánh mắt Hoắc Nghệ Tinh quét qua tất cả mọi người, trong mắt hiện lên vẻ uy nghiêm.

Chu Hàn không nói một lời lập tức đi ra khỏi phòng bệnh, nhưng trước khi rời đi, anh khẽ giơ tay hướng về chỗ tối ra ám hiệu.

Một bóng người ẩn trong bóng tối lập tức kẹp chặt ám khí trong tay, một khi phát hiện ra Hoắc Nghệ Tinh có mưu đồ sai trái thì sẽ lập tức ra tay với ông ta.

Chu Hàn làm vậy cũng chỉ để đảm bảo, nếu Hoắc Nghệ Tinh có thể chữa trị thì là thật tâm chữa trị, vậy thì tốt.

Còn nếu không, anh sẽ hủy diệt tất cả mọi thứ, sau đó lập tức đưa Tô Hàm đi tìm Tony Bond.

Tony Bond có rất nhiều mối quan hệ, anh ta quen biết vô vàn các loại người kỳ lạ, những người đã lui về ở ẩn cũng quen biết không ít.

Chu Hàn gửi gắm hy vọng cuối cùng vào Tony Bond, chỉ cần anh mời được những người đó, nói không chừng có thể kéo Tô Hàm từ quỷ môn quan về.

Thời gian tích tắc trôi qua, cửa phòng bệnh đã lâu không có động tĩnh gì chậm chạp mở ra từ bên trong, Huyền Vũ ẩn mình nấp trong phòng bệnh cũng không có bất cứ động tĩnh gì.

Mặc dù Chu Hàn là Nguyên soái đế quốc, khi đối mặt với mọi việc đều có thể bình tĩnh giải quyết gọn gàng, núi Thái Sơn có sụp xuống thì sắc mặt cũng không thay đổi.

Nhưng hôm nay người xảy ra chuyện là Tô Hàm, Tô Hàm chính là vảy ngược của anh, là người phụ nữ có thể tác động đến mọi tâm tình của anh.

Ngay khi trong lòng Chu Hàn không kìm được lo lắng, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra từ bên trong.

Hai mắt anh nheo lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Hoắc Nghệ Tinh đang đứng trước cửa phòng bệnh.

Hoắc Nghệ Tinh khẽ gật đầu với Chu Hàn, làm ra vẻ chuẩn bị rời đi.

Chu Hàn biết ý ông ta là gì, ý của ông ta là người đã được cứu sống rồi, nhưng Chu Hàn cũng không đáp lại.

Hoàng Minh đứng một bên thấy vậy trong đầu ngập tràn sương mù, cũng không hiểu cái gật đầu của Hoắc Nghệ Tinh là có ý gì.

Ánh mắt anh ta tràn đầy nghi hoặc không ngừng đảo qua đảo lại trên người Chu Hàn và Hoắc Nghệ Tinh, trong lòng vô cùng khó hiểu.

Nhìn thấy Hoắc Nghệ Tinh chuẩn bị rời đi, Hoàng Minh định nói gì đó nhưng lại bị Chu Hàn đưa tay ngăn lại.

“Đi tiễn ông ta đi.” Chu Hàn vừa nhàn nhạt mở miệng vừa giơ chân đi thẳng vào phòng bệnh, cũng không thèm quay đầu lại.

Khi Hoàng Minh đi tiễn Hoắc Nghệ Tinh, Chu Hàn mí mắt cũng không nhướng lên chút nào mở miệng nói: “Đưa cho ông ta một trăm triệu tệ phí chữa bệnh.”

Một giọng nói ẩn trong tối lập tức đáp lại: “Rõ.”

Chu Hàn vươn tay thăm dò hơi thở của Tô Hàm, phát hiện ra quả nhiên là đã có hô hấp, hơn nữa sắc mặt cũng đang không ngừng cải thiện, Chu Hàn lúc này mới triệt để thở phào nhẹ nhõm.

Sở dĩ đưa cho Hoắc Nghệ Tinh một trăm triệu tệ phí chữa bệnh đầu tiên là để lôi kéo ông ta, một người tài giỏi như ông ta Chu Hàn cũng không ngại lôi về dưới trướng của mình.

Thứ hai là anh đã nói rõ với ông ta, chỉ cần người không sao, ông ta muốn bao nhiêu tiền thì sẽ có bấy nhiêu. Nếu như người có việc gì, có thể cho ông ta một trăm triệu tệ để ông ta lên thiên đường thì cũng có thể cho ông ta xuống địa ngục.

Thứ ba là, tính mạng của Tô Hàm đáng giá một trăm triệu tệ.

Lúc chạng vạng, Thanh Long đưa một vài bác sĩ chuyên nghiệp đến để kiểm tra tình trạng cơ thể cho Tô Hàm.

Lần này Chu Hàn không rời khỏi phòng bệnh, chỉ yên lặng đứng ở bên cạnh quan sát, anh muốn tận mắt nhìn thấy Tô Hàm bình an vô sự.

“Quá kỳ lạ.” Một giọng nói vô cùng kinh ngạc đột nhiên vang lên, giọng nói này chính là của một bác sĩ đang quan sát thiết bị y tế thốt ra.

Ánh mắt anh ta dán chặt vào hình nội soi của Tô Hàm, miệng liên tục thốt ra lời cảm thán: “Nước trong phổi vậy mà lại biến mất. Bệnh cũ cũng đã được chữa khỏi, tình trạng cơ thể hoàn toàn bình thường.”

Khi nghe thấy lời nói của anh ta, không chỉ các bác sĩ bên cạnh sững sờ mà ngay cả Chu Hàn cũng lộ ra một tia kinh ngạc.

Phải biết rằng, người có thể khiến cho Chu Hàn kinh ngạc đã rất lâu không xuất hiện rồi.

Ngày hôm nay, Hoắc Nghệ Tinh coi như là một người.

Chỉ là Chu Hàn cũng không nghĩ tới tay nghề của Hoắc Nghệ Tinh lại cao siêu đến như vậy, xem ra ông ta thực sự vô cùng tinh thông y thuật.

“Bình thường là tốt rồi.” Đáy lòng Chu Hàn nở một nụ cười, tia sáng nóng rực trong mắt đột nhiên tăng thêm vài phần.

Chỉ cần người con gái này không có việc gì, Chu Hàn liền cảm thấy an tâm.

“Đầu tư vào bệnh viện này đi.” Chu Hàn thực sự vô cùng vui vẻ, anh dự định tài trợ cho bệnh viện này, dù sao thì Tô Hàm đã chết đi sống lại ở đây, có thể coi như là một loại kỷ niệm.

Các bác sĩ nghe vậy đồng loạt sững sờ. Nhưng bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì bất ngờ nhận được thông báo rằng Chủ nhiệm Triệu muốn tổ chức cuộc họp khẩn cấp.

“Anh thực sự… thực sự đầu tư vào bệnh viện này ư?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.