Đế Quốc Chiến Thần

Chương 43-44




Chương 43: Ôm cây đợi thỏ

Hơn mười tay súng bắn tỉa hoàn toàn không thể tổn thương nửa cọng lông của anh.

“Thích chơi súng phải không?” Khóe môi Chu Hàn khẽ giương, dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở một đài chỉ huy bên cạnh.

Tay súng bắn tỉa nâng súng lên không biết làm sao để nhắm chuẩn Chu Hàn, lại bị anh vặn cổ.

Lập tức chỉ nghe “rắc” một tiếng, tên bắn tỉa kia chết tại chỗ.

Sau khi xử lý đối phương, Chu Hàn đoạt lấy súng bắn tỉa, bắt đầu nổ súng với mười mấy điểm chỉ huy khác.

Sau khi nhẹ nhàng nổ tung đối thủ, Chu Hàn bình an vô sự trở lại biệt thự.

“Nguy cơ được giải trừ.” Mấy chữ nhẹ nhàng nói ra, khiến cả nhà Tô Hàm chấn động không thôi.

Nguy cơ được giải trừ? Chỉ mới qua có một lúc thôi mà.

Hách Lôi và Tô Khánh Đông cảm nhận rõ ràng thực lực của Nguyên soái, Nguyên soái chính là Nguyên soái, mạnh mẽ đến không thể so sánh.

Trong sự kinh hãi của ba người, nhóm Thanh Long cất tấm khiên, lần lượt đến trước mặt Chu Hàn.

“Không sao rồi, mọi người tiếp tục ẩn mình đi.” Sau khi Chu Hàn nói khẽ một câu, lúc này mới đi đến cạnh sô pha nhặt điện thoại lên.

Chỉ thấy trong điện thoại không dưới hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ, vừa nhìn toàn là đường dài quốc tế, trăm phần trăm là Tony Bond gọi đến.

“Chu Hàn, anh không bị thương chứ?” Tô Hàm vội vàng chạy đến trước mặt Chu Hàn, ánh mắt đánh giá anh một lượt từ trên xuống dưới, sau khi không thấy vết máu nào mới thở phào một hơi.

“Con rể, vẫn ổn chứ? Mau chuyển cho mẹ thêm mấy chục triệu nữa, lỡ như có ngày nào con…” Hách Lôi cũng sấn qua muốn lấy tiền, kết quả bị ánh mắt của Tô Hàm ép cho lời đến bên môi lập tức ngưng lại.

Vẻ mặt Tô Khánh Đông đầy thất vọng nhìn về phía Hách Lôi, hận rèn sắt không thành thép nói: “Trước đây cũng không phát hiện bà tham tiền như vậy.”

Hách Lôi tức giận liếc Tô Khánh Đông, giải thích nói: “Trước đây là do ông vô dụng, ông nghèo, tôi muốn tham cũng không tham được, bây giờ chẳng phải có con rể Nguyên soái sao?”

Một loạt câu nói của Hách Lôi khiến mọi người bật cười, nhưng Chu Hàn không nói nhiều, hơi quay đầu về phía góc tối.

Sau đó điện thoại Hách Lôi vang lên giọng máy móc: “Tài khoản Alipay, nhận được năm mươi triệu…”

Hách Lôi kích động khoa tay múa chân, cười đến không khép miệng được, không ngừng khen: “Vẫn là con rể nhà mình tốt, hở chút là chuyển mấy chục triệu vào tài khoản, đời này của tôi có phúc rồi.”

Mặt Tô Khánh Đông đầy vẻ choáng váng, liếc Hách Lôi nói: “Mặt già không biết xấu hổ.”

Sau khi bị Tô Khánh Đông châm chọc, Hách Lôi tức đến mức bước lên véo tai ông, trực tiếp lôi vào phòng “tính sổ”.

Mặt Tô Hàm lộ vẻ cười khổ, bất lực xòe tay với Chu Hàn.

Chu Hàn chỉ phất tay thể hiện không có việc gì, vừa muốn gọi lại cho Tony Bond, điện thoại vừa khéo vang lên.

Vừa nhìn, vẫn là số đường dài quốc tế.

“Anh Chu, anh không sao chứ?” Vừa nghe máy, đầu kia điện thoại đã truyền đến giọng nói sốt ruột của Tony Bond, nghe qua giống như ba ruột chết đi vậy.

“Tôi không sao.” Chu Hàn không định kể lại sự việc bên này cho anh ta, thản nhiên nói: “Tô Hữu Đào sắp cút về lại nước ngoài rồi, anh dẫn theo Chu Tước ôm cây đợi thỏ là được.”

Nói xong Chu Hàn cúp máy, đồng thời nói một câu với không khí: “Điều tra.”

Anh vốn có thể để lại người sống, chỉ là đích thân thẩm vấn chưa chắc sẽ có kết quả, làm không tốt đối phương sẽ cắn thuốc độc nhét trong kẽ răng tự sát.

Để đỡ mất công, Chu Hàn chỉ đành một hơi bắn chết đám sát thủ đó, sau khi xong chuyện bảo nhóm Thanh Long điều tra là được.

Một lúc sau Thanh Long đã điều tra rõ ràng mọi chuyện.

“Nguyên soái, lần này đến đánh lén là người của La Võng, kẻ bỏ nhiều tiền muốn lấy mạng anh là Tô Hữu Đào.” Thanh Long hiện thân từ góc tối, đứng sau lưng Chu Hàn cung kính báo cáo sự thật.

“Đúng là lòng dạ hiểm ác không chết.” Chu Hàn cười khẽ, không ngờ Tô Hữu Đào lại ngoan cường như vậy.

Đây quả thật vết thương liền sẹo liền quên đi nỗi đau, không lâu trước đây còn sợ muốn vỡ mật, không ngờ nhanh như vậy đã khôi phục lại hùng tâm.

Có điều, Chu Hàn đã không còn ý định đích thân đối phó Tô Hữu Đào nữa.

Dù sao Tô Hữu Đào tuyệt đối không dám tiếp tục ở Hòe Châu nữa, thậm chí nhà họ Hoắc ở Cảng thành cũng không chứa chấp gã ta.

Cho nên Tô Hữu Đào trừ ra nước ngoài thì không đi đâu được nữa.

Mà một khi gã ta ra nước ngoài, Tony Bond dẫn theo Chu Tước đang đợi gã ta.

Cho nên Tô Hữu Đào chẳng còn sống được mấy ngày nữa.

“Sao lại là anh nhỏ nữa vậy?” Tô Hàm tức đến mặt đỏ bừng, cô làm sao cũng không ngờ lòng tốt của mình suýt đã đổi lấy mạng của cả nhà.

Tô Hữu Đào quả thật không có giới hạn. Chẳng biết sống chết, không hiểu tiến lùi.

“Được rồi, chúng ta mặc kệ gã ta.” Chu Hàn vỗ vai Tô Hàm, ra hiệu cô đừng tức giận.

Dù sao tức giận không tốt cho sức khỏe, cũng không tốt cho làn da.

Hôm sau nhà họ Tô bắt đầu cử hành tang lễ cho Tô lão gia, cả nhà Tô Hàm tự nhiên cũng phải đến.

Mà người có thân phận ở Hòe Châu đều đến không ít, trong đó bao gồm Hoàng Minh.

Mười giờ sáng, khi Chu Hàn dẫn theo cả nhà Tô Hàm xuất hiện, Hoàng Minh lập tức sấn đến, mặt đầy cung kính chào hỏi nhóm người Chu Hàn.

“Anh Chu, chị Chu, chào buổi sáng.” Hoàng Minh cười vui vẻ, còn lấy ra một điếu thuốc cao cấp đưa cho Chu Hàn.

Nhưng Chu Hàn lại phất tay từ chối, thản nhiên hỏi: “Sơ hở và vấn đề của Tô thị giải quyết thế nào rồi?”

Hoàng Minh thần bí cười nói: “Chuyện này không thành vấn đề nữa, không đến một tuần Tô thị có thể ổn định đứng dậy, có điều…”

Lời nói ra một nửa, Hoàng Minh đột nhiên dời mắt nhìn Tô Hàm.

Chu Hàn khẽ sửng sốt, không biết Hoàng Minh có ý gì.

Mà vợ chồng Tô Khánh Đông thấy ba người có việc cần bàn, lập tức lấy cớ vào trong, miễn cho ở đây cản trở.

Hoàng Minh và nhóm Chu Hàn đi qua một bên, lúc này mới lên tiếng: “Đợi khi chị Chu trở thành chủ tịch Tô thị thay thế Tô lão gia, tất cả đã định, tôi sẽ mở cổng ra.”

“Cổng” trong miệng anh ta đương nhiên là chỉ tài nguyên, mà Chu Hàn và Tô Hàm cũng nghe hiểu ý nghĩa câu nói của Hoàng Minh,

“Tại sao bây giờ không mở?” Tô Hàm mỉm cười hài hước, khẽ khoác tay Chu Hàn, hỏi Hoàng Minh.

“Lo lắng sẽ có biến cố, lỡ chủ tịch không phải chị Chu đây, tôi sẽ phải đóng cổng lại.” Hoàng Minh cười lớn, trong lòng lại cảm thấy rất kích thích, có thể nói đùa với vợ Nguyên soái, Hoàng Minh anh ta đúng là vô địch.

“Miệng anh xui quá.” Tô Hàm liếc Hoàng Minh, không để ý anh ta nữa, khoác tay Chu Hàn đi vào nhà họ Tô.

Lúc này cả nhà họ Tô đều bố trí thành linh đường, khiến Chu Hàn có chút ngạc nhiên là, di ảnh Tô Hữu Đào lại đặt bên cạnh ông cụ Tô.

Nhìn dáng vẻ này, nhóm Tô Cường cho đến nay vẫn không biết chuyện Tô Hữu Đào giả chết.

Mà Hách Lôi vừa nhìn thấy di ảnh của Tô Hữu Đào cũng đặt trong linh đường, lập tức hét lên: “A. Mọi người nhầm lẫn rồi, cháu trai thứ hai còn chưa chết.”

Lời này vừa thốt ra, toàn trường kinh ngạc.

Vợ chồng Tô Cường tức đến muốn bộc phát, hai người nhanh chóng bước về phía Hách Lôi, giọng điệu tức giận nói: “Vẫn nói người chết lớn nhất. Người phụ nữ ác độc này sao có thể nói đùa như vậy.”

“Đúng đó, quá không có giới hạn rồi.”

“Đều là người nhà họ Tô, sao có thể nói như vậy? Đây chẳng phải vả mặt nhà người ta sao.”

Sau lời làm khó của vợ chồng Tô Cường, một nhóm người nhà họ Tô lập tức lên tiếng phụ họa, thái độ của họ giống như hận không thể dùng nước miếng dìm chết Hách Lôi vậy.

“Các người không biết chân tướng sự việc thì đừng nói năng lung tung.”

Chương 44. Đồ không có mắt

Mà chính vào lúc này, Tô Hàm không nhịn được bước lên mở điện thoại ra, chiếu từng tin nhắn mà Tô Hữu Đào gửi đến lên tường.

Trên dưới nhà họ Tô lập tức nhìn thấy rõ ràng, lập tức toàn trường trở nên im ắng như tờ.

Một lúc sau, vang lên tiếng huyên náo.

“Cháu trai thứ hai thế mà lại chưa chết. Cậu ta giả chết.”

“Cậu ta giả chết thì hay rồi, liên lụy Tô lão gia chết theo, vốn dĩ Tô lão gia còn có thể sống thêm mấy ngày.”

“Tô Cường sinh ra đứa con trai gì thế này, chức vụ chủ tịch bọn họ cũng đừng nghĩ đến nữa.”

Sau đó hết câu này đến câu khác vang lên chói tai, vợ chồng Tô Cường không còn mặt mũi ở lại hiện trường nữa, trốn xuống bếp gọi điện cho Tô Hữu Đào.

Tâm trạng của hai người họ giờ phút này rất khó nói nên lời, thậm chí hận không thể trốn vào quan tài.

Đầu kia điện thoại nhanh chóng bắt máy, trái tim vợ chồng Tô Cường lập tức kinh ngạc.

“Ba, gọi cho con làm gì?” Rất nhanh, đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói đùa cợt của Tô Hữu Đào, gã ta làm như không có chuyện gì.

“Làm gì à?” Tô Cường tức giận nổi trận lôi đình, hận không thể thò tay qua điện thoại tự tay đánh chết đứa con không nên thân kia.

“Có phải mày giả chết không?” Tô Cường khựng lại, tức giận hỏi, suýt nữa tức đến máu dồn lên não.

“Con giả chết thì làm sao, giả chết chẳng phải vì muốn đối phó với tên khốn Chu Hàn kia à?” Tô Hữu Đào giải thích một câu ở đầu kia điện thoại, sau đó cúp máy.

Từ nhỏ đến lớn gã ta ghét nhất là nghe bố mắng chửi, âm thanh đó từ đầu đến cuối như một cây gai trong lòng gã ta, khiến gã ta cảm thấy ghê tởm.

Lúc này Tô Cường nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng máy bận, phẫn nộ mắng lớn: “Đồ khốn kiếp. Tôi nhất định phải thanh lý môn hộ. Tôi…”

Nhưng còn chưa đợi nói hết câu, thân hình Tô Cường lắc lư, tức đến mức ngất xỉu.

Thấy chồng ngất xỉu dưới đất, cả người bà Tô ngơ ngác, một lúc sau bà ta mới chậm chạp phản ứng lại, hắng giọng hét lớn: “Người đâu, người đâu mau đến đây, xảy ra chuyện rồi.”

Theo tiếng hét của bà ta, cả nhà họ Tô đều trở nên hỗn loạn.

“Xảy ra chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?” Trên dưới nhà họ Tô ai nấy đều như chim sợ cành cong, vội vàng chạy vào nhà bếp.

Kết quả thấy Tô Cường nằm dưới đất, bất tỉnh nhân sự.

“Đưa đến bệnh viện. Mau đưa đến bệnh viện.” Có người lập tức phản ứng lại, mấy người bước về trước vội vàng vụng về tay chân đỡ Tô Cường dậy.

Tô Long Xuyên trốn trong nhóm người không ngừng đổ mồ hôi lạnh đầy trán, Tô Học Long bên cạnh thì thầm vào tai ông ta: “Ba, ba xem đi, đây là kết cục đắc tội với anh Chu đấy.”

Dứt lời, Tô Học Long còn không cam lòng bổ sung thêm một câu: “Ba, tuyệt đối đừng chống đối với em họ nữa, nếu không làm không tốt con cũng phải giả chết, miễn cho bị ba liên lụy.”

Tô Long Xuyên chậm rãi quay đầu nhìn con trai, cuối cùng như có điều suy nghĩ gật đầu, rất hiển nhiên, ông ta sợ rồi.

Sau khi Tô Cường bị đưa đến bệnh viện, tất cả tiến hành như thường.

Ba ngày sau Tô Hàm thuận lợi trở thành chủ tịch, gần như đều là phiếu thông qua.

Trên dưới nhà họ Tô không ai dám phản đối Tô Hàm.

“Chu Hàn, xem như em đã lấy được thể diện cho ba mẹ.” Sau khi rời khỏi công ty Tô thị, trên đường trở về, Tô Hàm mỉm cười ngọt ngào với Chu Hàn, không chỗ nào không hiện rõ sự hưng phấn của cô.

Chu Hàn lại nhàn nhạt gật đầu, trong lòng có chút nghi ngờ, sao Tô Long Xuyên không chạy ra tìm chết.

Sau khi về nhà, bóng người quen thuộc đột nhiên xuất hiện trước mặt Chu Hàn.

Người này không phải ai khác, chính là Chu Tước.

Thấy người quen đã lâu không gặp, trên gương mặt Chu Hàn không khỏi nở nụ cười nhàn nhạt.

“Nguyên soái, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn.” Chu Tước tiến về trước một bước cung kính cúi người, hay tay đưa một tấm hình cho Chu Hàn.

Nhận lấy tấm hình nhìn thử, Chu Hàn gật đầu không nói gì, lặng lẽ siết tấm hình trong tay, xé nát.

Tô Hữu Đào cũng coi như có chốn về tốt đẹp, giả chết lâu như vậy coi như đã chết trong tay Tony Bond.

Gió xuân đắc ý không biết điều, dùng để hình dung Tô Hữu Đào là quá thích hợp.

Sau khi Chu Tước lui xuống, Tô Hàm ôm cánh tay của Chu Hàn, tò mò hỏi: “Chu Hàn, Chu Tước đưa cái gì cho anh vậy, có thể cho em xem không?”

“Được.” Chu Hàn ngậm cười gật đầu, xòe bàn tay ra, kết quả trong lòng bàn tay toàn là giấy vụn.

Tô Hàm khẽ sửng sốt, đã đoán được nội dung tấm hình, hơn phân nửa là dáng vẻ khi chết của Tô Hữu Đào.

Có thể là vì quá thê thảm, Chu Hàn không muốn cho mình xem, sợ sẽ dọa mình.

Nghĩ đến đây, trong lòng Tô Hàm ngọt như mật, cảm thấy vô cùng ngọt ngào lại ấm áp.

Sau đó chính là tiệc rượu nhà họ Tô để chúc mừng Tô Hàm trở thành chủ tịch, trên dưới nhà họ Tô đều tham gia.

Lúc này là tám giờ tối nay.

Gần đến hoàng hôn, cả nhà Tô Hàm ăn mặc chỉnh tề, Hách Lôi trang điểm chói sáng.

Tuy Chu Hàn cho bà không ít tiền, nhưng Hách Lôi vẫn keo kiệt như trước.

“Tôi vẫn cảm thấy đau thịt, tuy bộ đồ này rất đẹp, nhưng cũng tốn mất cả trăm ngàn của tôi.” Hách Lôi không ngừng gật đầu với mình trong gương, hiển nhiên rất vừa ý.

Con người dựa vào ăn mặc cũng không phải giả, sau khi Hách Lôi mặc đồ trị giá cả trăm ngàn, khí thế cả người đều thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Từ người phụ nữ nội trợ gia đình, lập tức trở thành dáng vẻ bà chủ giàu có.

“Xem bà vui mừng kìa, lúc nào mới mua cho tôi bộ đồ mấy trăm ngàn đây?” Tô Khánh Đông ở bên cạnh ghen tỵ nói.

Hách Lôi liếc Tô Khánh Đông, tức giận nói: “Bảo con rể mua cho ông, đừng hòng có ý đồ với tôi, bà đây không có tiền, nghèo lắm.”

Thấy dáng vẻ keo kiệt của Hách Lôi, Tô Khánh Đông cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Rất nhanh, cả nhà lên chiếc xe Lincoln dài đậu ngoài biệt thự, đến khách sạn quốc tế Hoàng Hạc Lâu.

Nửa tiếng sau, nhóm người Chu Hàn từ trên xe bước xuống tiến vào hội trường.

Nhà họ Tô sắp xếp một cặp tiên đồng ngọc nữ đứng trước cửa đón khách, cho người ta cảm giác vui mừng, thoạt nhìn rất thoải mái.

Chính vào lúc Chu Hàn bước vào sảnh tiệc, điện thoại lại vang lên.

Lấy ra xem, là Hoàng Minh gọi đến.

“Anh Chu, ba tôi sắp không xong rồi, bữa tiệc hôm nay không đến được, anh đừng để ý.” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng nói tràn ngập vẻ xin lỗi của Hoàng Minh.

“Không sao, chăm sóc cho ba cậu đi.” Nói xong Chu Hàn cúp máy.

Một lúc sau khách khứa kéo đến, cũng gần đến giờ bữa tiệc chính thức bắt đầu.

Tiệc rượu nhà họ Tô tổ chức lần này tốt hơn nhiều so với khi trước, khách đến dự cũng là quan chức cấp cao.

Có điều, hôm nay cũng có không ít con cháu nhà giàu tham gia.

“Chào mọi người, tôi là chủ tịch mới của tập đoàn Tô thị, Tô Hàm. Cám ơn mọi người đã đến dự, tôi cảm thấy rất vinh hạnh…” Tô Hàm vui vẻ lên sân khấu, bắt đầu phát biểu.

Mà đám con cháu nhà giàu dưới sân khấu không ngừng la hét, ánh mắt như dã thú hận không thể ăn sạch Tô Hàm.

“Chủ tịch Tô đúng là tuổi trẻ đầy hứa hẹn.”

“Không biết năm nay chủ tịch Tô bao nhiêu tuổi, đã có người trong lòng chưa?”

“Chủ tịch Tô, nhìn tôi này, tôi cảm thấy hai chúng ta rất thích hợp.”

Một đám con cháu nhà giàu rất ngông cuồng, trước mặt mọi người trêu chọc Tô Hàm, hơn nữa còn ở tiệc rượu Tô thị, dưới mí mắt của Chu Hàn.

“Bảo họ câm miệng đi.” Chu Hàn nghiêng đầu với góc tối ra hiệu.

“Vâng.” Một giọng nói trầm ấm đáp lời, sau đó đám con cháu nhà giàu lần lượt hét thảm.

“Ai đánh tôi.”

“Ôi trời. Chảy máu rồi.”

“…”

Theo từng tiếng hét thảm thiết vang lên, khung cảnh lập tức trở nên hỗn loạn không thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.