Đế Quốc Chiến Thần

Chương 326-327




Chương 326: Chu Nguyên soái đến rồi.

Bởi vì người bình thường sẽ không bao giờ trốn trong thang máy, một khi bị Quan Lão Nhị phát hiện thì nhất định là trốn không thoát.

Cho nên lúc này trong lòng A Cửu vừa mừng vừa lo, tâm trạng vô cùng phức tạp!

Chỉ là cuối cùng cũng trốn thoát, đây là kết quả tốt nhất đối với anh ta.

Tuy nhiên, anh ta không xác định được mình có thể trốn thoát được bao lâu!

Sống trong nhung lụa lâu như thế, rất lâu rồi chưa đánh đánh giết giết nên thể lực của A Cửu vốn là không theo kịp.

Cho nên lúc này, anh ta thậm chí có chút kiệt sức vì thể lực tiêu hao quá mức.

Phía sau nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng la hét không ngừng hô đánh hô giết khiến thần kinh A Cửu căng thẳng đến cực điểm.

Nhưng cho dù thế nào, bây giờ anh ta cũng phải liều mạng chạy trốn!

Thời điểm chạy đến tầng 5, A Cửu không thể chạy được nữa, hai chân anh ta mềm nhũn đến cùng cực.

Rơi vào đường cùng, A Cửu đành phải chọn cách chạy về phía đại sảnh.

Anh ta muốn hòa vào đám đông, cố gắng tìm cơ hội mang mặt nạ da người lên!!

Bây giờ chỉ có cách thay đổi khuôn mặt, mới có thể trốn thoát!

A Cửu cảm thấy rất vui sướng, vừa lao ra ngoài thì anh ta đã tìm thấy một nhà vệ sinh bên cạnh.

Anh ta không chút chần chừ lao thẳng vào nhà vệ sinh.

Sau khi đắp mặt nạ da người, khuôn mặt đã được thay đổi, A Cửu bước ra khỏi nhà vệ sinh.

Vừa từ nhà vệ sinh đi ra, có không ít người của Quan Lão Nhị xông đến.

Hơn nữa, tất cả đều lao về phía A Cửu!

A Cửu cả người bàng hoàng, tự hỏi có phải do mình bị bọn họ nhìn ra sơ hở không?

Anh ta vô thức lấy điện thoại ra, nhìn khuôn mặt chính mình.

Sau khi xem xong, anh ta cuối cùng cũng an tâm, đối với khuôn mặt trên màn hình A Cửu vốn không quen biết.

Sau khi A Cửu biết mặt nạ da người của mình không sơ hở có gì nên anh ta mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Miễn không có sơ hở là không có việc gì.

A Cửu lại thở một hơi, đồng thời người của Quan Lão nhị đã đi đến chỗ anh ta.

“Này? Vừa nãy có nhìn thấy một người đàn ông chạy ra không? Từ phòng cháy bên kia đi ra.” Tên cầm đầu trong đám người quan lão nhị chạy đến hỏi anh ta, còn đưa tay chỉ tới lui vài cái.

A Cửu trong cái khó ló cái khôn giả vờ như bị câm, anh ta nhìn về phía đối phương nói “A ba a ba” vài câu, lại chỉ chỉ miệng mình, như thể nói với người kia rằng anh ta là người câm.

Mà tên kia trong khoảng thời gian ngắn nhất thời tin theo, đang lúc hắn xoay người mang người rời đi thì đột nhiên xoay người lại hét lên: “A Cửu!”

“Cái gì?” A Cửu theo phản xạ hỏi lại một câu.

Vừa nói xong, anh ta lập tức há mồm, đồng thời ý thức được mình bị lừa.

Mà người của Quan Lão Nhị cười dữ tợn lao tới, một chân đá A Cửu xuống đất.

Hắn nhìn về phía đồng bọn nói: “Đánh cho tôi, đánh chết nó!”

Vừa dứt lời, một đám người lập tức vây quanh anh ta, đánh A Cửu đến hơi thở thoi thóp.

A Cửu rốt cuộc vẫn không thể chạy thoát, có lẽ đây là số mệnh!

Nhưng mà, A Cửu sẽ không thừa nhận số mệnh của mình.

Đơn giản là bởi vì anh ta tin tưởng Chu Hàn chắc chắn sẽ đến cứu mình, cũng tin tưởng Chu Hàn sẽ không bao giờ bỏ rơi anh ta!

Mặc dù lúc trốn ở tầng lửng thang máy, A Cửu cũng không thuận lợi liên lạc với Chu Hàn được.

Chỉ là, vào lúc này, anh ta ngoại trừ đặt hy vọng vào Chu Hàn thì cũng không còn cách nào khác.

Ngay sau đó, A Cửu được đưa đến trước mặt Quan Lão Nhị.

“Bắt được?” Quan Lão Nhị tựa như đang tự nói chuyện với chính mình, lại như hỏi thuộc hạ.

“Đúng vậy Quan Gia, chúng tôi đã bắt được tên nhóc này!” Tên thủ hạ mặt đầy bối rối nói với Quan Lão Nhị, “Tên nhóc này quá xảo quyệt, nó còn mang mặt nạ da người! Tôi hận không thể một chân đá chết nó! ”

Dứt lời, người nọ lập tức đẩy A Cửu về phía trước.

Lúc này, mặt nạ da người trên mặt A Cửu đã bị xé ra, cả người thoạt nhìn vô cùng chật vật.

“Được rồi! Bắt được là tốt!” Quan Lão Nhị nói, cả người trực tiếp tiến đến hung hăng hạ một quyền vào mắt A Cửu.

Ông ta học theo cách làm của A Cửu, đặt ngón tay cái của mình vào giữa ngón trỏ và ngón giữa, một quyền đánh vào mắt A Cửu!

Một quyền này không hề nhẹ so với quyền A Cửu đã đấm ông ta trước đó, mà còn muốn mạnh hơn nữa!

Một quyền của Quan Lão Nhị vừa hạ xuống, A Cửu trực tiếp ngất đi.

“Chỉ mới thế đã ngất đi?” Quan Lão Nhị cười lạnh chế nhạo một câu.

Tất cả người của ông đều nhìn anh ta với khuôn mặt khinh thường.

Chỉ là hình như Quan Lão Nhị không nhớ đến vừa nãy ông ta cũng bị A Cửu một quyền đánh ngất đi, cũng may là có chủ quản thúc giục ông ta nên mới có thể khó khăn lắm tỉnh lại được.

Quan Lão Nhị lúc này chỉ đang dát vàng lên mặt, ông ta không muốn bị đám thuộc hạ chê cười.

Trong khi Quan Lão Nhị đang tìm lại thể diện cho mình, bên trong phòng chữ thiên.

“Ông Mộc ngài nói xem, cụ Quan đi lâu vậy sao còn chưa về nữa?” Tề thắng Thiên nhìn về phía ông cụ Mộc cười haha, cố ý làm như vô tình hỏi một câu.

Ông cụ Mộc lại lắc lắc đầu, không quan tâm tới ông ta.

Mặc dù Tề Thắng Thiên ở Đài Sơn rất có quyền, được người khác gọi là Tề Lão Đại. Nhưng ở trước mặt ông cụ Mộc, Tề Thịnh Thiên không có thể diện, dù chỉ một chút thể diện cũng không có!

Tuy nhiên, Mộc Đình Đôn lại là một người rất hiểu chuyện.

Ông ta vừa thấy ông cụ Mộc lười để ý tới Tề Thắng Thiên, lập tức nói: “Ông chủ Tề, là như thế này, Quan Lão Nhị đi bắt A Cửu rồi, đợi lát nữa sẽ về.”

Trên thực tế, Tề Thắng Thiên biết rõ việc Quan Lão Nhị đi bắt A Cửu, dù sao thì vừa rồi ông ta cũng ở đó.

Chẳng qua bây giờ Tề Thắng Thiên đang cố ý giả ngu.

“Haiz, chỉ bắt A Cửu mà đi lâu như vậy?” Tề Thịnh Thiên làm bộ bất lực nói.

Trong câu nói của ông ta có ẩn ý, tuy ngoài mặt tỏ vẻ im lặng, nhưng thực chất ông ta rất coi thường Quan Lão Nhị, thậm chí còn chống lại ông cụ Mộc!

Bởi vì ông cụ Mộc bị Chu Hàn truy sát phải trốn đến Đường Thành, giờ chỗ ở đều dựa vào Quan Lão Nhị.

Tề Thắng Thiên chống lại Quan Lão Nhị, cũng chính là chống lại ông cụ Mộc.

“Khụ!” Đúng lúc này, ông cụ Mộc giả vờ ho khan, ông ta hắng giọng một cái, đột nhiên mở miệng: “Ông chủ Tề, sao ông không thử liên lạc với Chu Nguyên Soái đi?”

Đối với lời nói của ông cụ Mộc, Tề Thắng Thiên thấy rất nghi hoặc.

Ông ta thậm chí còn tự hỏi, không phải tên này vẫn luôn đối đầu với Chu Hàn ư? Sao đột nhiên lại để mình liên lạc với Chu Hàn?

Trong lòng Tề Thắng Thiên đang nghi hoặc, ông cụ Mộc lại lên tiếng: “Nếu tôi đoán không nhầm thì A Cửu là do Chu Nguyên soái phái đến, bây giờ Quan Lão Nhị đi bắt A Cửu, tôi sợ Chu Nguyên soái sẽ lo lắng.”

Sau khi ông cụ Mộc nói xong, Tề Thắng Thiên lập tức liên lạc với Chu Hàn.

Kết quả nói gần nói xa cũng không biết được Chu Hàn đang ở đâu, Chu Hàn cũng lười để ý tới Tề Thắng Thiên, nói một tiếng rồi trực tiếp cúp máy.

Ngay lúc Tề Thịnh Thiên muốn lên tiếng phàn nàn, cánh cửa phòng chữ Thiên đột nhiên bị đẩy ra.

Chu Hàn dẫn theo người tiến vào!

Chương 327: Ý của ông chủ

“Chu nguyên soái?” Tề Thắng Thiên mặt đầy kinh ngạc nói, “Sao ngài lại ở đây?”

Đối với câu hỏi của Tề Thắng Thiên, Chu Hàn vốn lười để ý.

Anh đến Đường Thành chẳng lẽ lại còn chào hỏi với Tề Thắng Thiên?

Sở dĩ Chu Hàn có thể đến đây trong khoảng thời gian ngắn như vậy, là bởi vì Bạch Hoàn Tài sau khi biết được đã cố ý chụp hình gửi cho Chu Hàn.

Cũng bởi thế mà Chu Hàn mới có thể đến nhanh như vậy.

“Ông chủ Tề, A Cửu đâu?” Chu Hàn trực tiếp bỏ qua hai người ông cụ Mộc, nhìn về phía Tề Thắng Thiên hỏi.

“Chu Nguyên soái, ngài hỏi tôi chuyện này sao tôi biết được? A Cửu bị Quan Lão Nhị chặn đường chứ không phải ông chủ Tề tôi chặn đường.” Tề Thắng Thiên nhìn về Chu Hàn giơ tay như thể chuyện này không liên quan gì đến ông ta.

Tính xấu của Tề Thắng Thiên vẫn không thay đổi.

Trước đây ông ta còn muốn nịnh bợ Chu Hàn. Bây giờ ông ta sắp ôm được cây to Quan Lão Nhị, chưa ôm tới tay ông ta cũng đã cực kỳ kiêu ngạo.

“Haha.” Chu Hàn cười lạnh một tiếng, bóng người lóe lên, anh đã đi đến trước mặt Tề Thắng Thiên.

Tốc độ của anh nhanh như chớp, không đợi Tề Thắng Thiên kịp phản ứng, anh đã thẳng thừng bóp lấy cổ đối phương.

Đúng lúc này, cánh cửa phòng chữ Thiên lại lần nữa mở ra.

Lập tức ngoài cửa có một đám người xông vào, người cầm đầu không phải ai khác chính là Quan Lão Nhị.

Phía sau ông ta là tên thủ hạ đắc lực, người đang tóm lấy A Cửu.

Thủ hạ đắc lực của Quan Lão Nhị nắm A Cửu cực kỳ chặt, còn bộ dáng A Cửu không khác gì đã chết.

Tuy nhiên, đây chỉ là bề ngoài, còn việc A Cửu đã chết hay chưa thì chỉ bản thân A Cửu biết!

“Làm gì có chuyện gây khó dễ cho người quen của tôi?” Quan Lão Nhị trực tiếp nhìn Chu Hàn, vẻ mặt khinh thường: “Có bản lĩnh ở địa bàn của tôi, làm tôi xấu hổ sao?”

Chu Hàn nghe vậy cười lạnh một tiếng …

Trong lúc Chu Hàn và Quan Lão Nhị đụng độ, ở phía bên kia.

Ông chủ phía sau Hoàng Hạc Lâu đã nhận được tin Chu Hàn đến khách sạn của mình.

Đối với nhân vật lớn như Chu Hàn, ông ta đương nhiên đặc biệt quan tâm.

Sau khi nhận được tin, ông ta nhanh chóng đến Hoàng Hạc Lâu càng sớm càng tốt.

“Thông báo xuống dưới, toàn bộ lực lượng vũ trang trong Hoàng Hạc Lâu tập hợp. Nhất định phải bảo vệ Chu Nguyên soái!” Ông chủ lớn sau màn kiên quyết nói với đầu dây bên kia: “Nếu Chu Nguyên soái có chuyện gì, các cậu sẽ không xong đâu! ”

Nói xong liền cúp điện thoại, còn đá phi công một cái.

“Cậu lái nhanh hơn được không?” ông chủ lớn nổi giận hét với phi công một tiếng.

Giờ phút này, ông ta sợ mình đến muộn sẽ không nhìn thấy Chu Hàn. Nhân vật lớn như Chu Hàn chính là được vạn người ngưỡng mộ!

Tuy nhiên, vạn người này đều là những người có tên tuổi.

Rốt cuộc, người bình thường vốn không đủ tư cách để biết được thực lực cùng thân phận nguyên soái của Chu Hàn, cho dù biết thân phận nguyên soái của Chu Hàn thì bọn họ cũng không biết được nó có ý nghĩa gì.

Mà người bình thường ở đây là những kẻ ngốc nghếch như bọn người Mộc Gia.

Lúc này, bên trong Hoàng Hạc Lâu

Đúng lúc Chu Hàn và Quan Lão Nhị xảy ra mâu thuẫn, hai người Thanh Long và Bạch Hổ cùng nhau xuất hiện.

Chu Hàn nhanh chóng cứu lấy A Cửu, đồng thời anh tiện tay kéo Tề Hoạ Mi về phía mình, véo đối phương cho cô ta tỉnh lại.

“Chu nguyên soái! Đó là cháu gái của tôi, không phải cháu gái của ngài!” Tề Thắng Thiên lo lắng gấp gáp nhìn Chu Hàn, lúc này ông ta hận không thể đem Chu Hàn phanh thây xé xác.

Chu Hàn không thèm quan tâm đến Tề Thắng Thiên đang gào thét.

“Họ Chu, cậu dám ở địa bàn của tôi làm càn? Hôm nay cậu đừng hòng sống sót rời khỏi Đường Thành!” Quan Lão Nhị nhìn về phía Chu Hàn ầm ĩ.

Tuy nhiên, Quan Lão Nhị vừa nói xong thì cánh cửa phòng bị người ta đá văng.

Ngay sau đó, trưởng phòng khách sạn Hoàng Hạc Lâu dẫn theo một đám người tinh anh xông vào.

“Quan Lão Nhị, ông nói gì cơ? Tôi nghe không rõ, phiền ông nói lại lần nữa.” trưởng phòng khách sạn nhìn về phía Quan Lão Nhị nói.

Quan Lão Nhị nghe vậy quay đầu lại nhìn, ông ta nheo mắt lại, lạnh giọng quát: “Tạo phản rồi? Dám hét lên với tôi? Hôm nay cậu lắng nghe cho kỹ..!”

Quan Lão Nhị gằn từng chữ: “Toàn bộ Đường Thành, bao gồm cả Hoàng Hạc Lâu, đều là địa…”

“ chát!” Trước khi Quan Lão Nhị nói ra từ “ bàn ” trong miệng, trưởng phòng khách sạn đã thẳng tay tát vào mặt ông ta.

Quan Lão Nhị bị cái tát làm cho choáng váng, nhất thời không biết phải làm sao.

“Địa bàn của ông? Hoàng Hạc Lâu cũng là địa bàn của ông?” trưởng phòng lạnh lùng mắng, “Ai cho ông can đảm nói ra chuyện này?”

Trước đây, sở dĩ trưởng phòng giúp đỡ Quan Lão Nhị bắt A Cửu rồi khách sáo với Quan Lão Nhị, là do muốn một điều nhịn chín điều lành.

Dù sao thì Hoàng Hạc Lâu cũng mở cửa làm ăn, nhưng khi nghe được ông chủ phía sau nói A Cửu là cấp dưới của nhân vật lớn Chu Hàn, anh ta đương nhiên sẽ không cho Quan Lão Nhị thêm chút mặt mũi nào nữa.

Cho dù làm ăn không tốt, trưởng phòng cũng phải bảo vệ Chu Hàn, bảo vệ A Cửu.

Không có lý do nào khác, chỉ là ông chủ lớn đã ra lệnh, nhất định phải làm theo!

“Cậu dám động vào tôi!” Lúc này, Quan Lão Nhị mới phục hồi tinh thần mắng trưởng phòng.

“Đúng vậy, động vào ông thì đã làm sao?” trưởng phòng trực tiếp hỏi, đồng thời hai tiếng “chát,…chát” lại vang lên.

Lúc này, thuộc hạ của Quan Lão Nhị nhịn không được, muốn động thủ.

Nhưng bọn họ chưa kịp làm gì thì tinh anh khách sạn đã rút vũ khí nóng nhắm vào họ.

Cho nên bây giờ, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì trong lòng bọn họ rất rõ ràng, kết quả của hành động thiếu suy nghĩ chính là toàn bộ đều chôn theo Quan Lão Nhị!

Mặc dù bọn họ rất trung thành, nhưng nếu được họ cũng muốn cái chết có mình có chút giá trị, hơn nữa bọn họ không muốn liên lụy đến Quan Lão Nhị.

“Có phải hơi quá đáng không?” Quan Lão Nhị nhìn trưởng phòng hung hăng hỏi một câu.

Hôm nay ông ta chỉ đơn giản là đến đây dùng bữa, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, cho nên vốn không cho thuộc hạ mang theo vũ khí nóng gì cả.

Mà bây giờ nhóm tinh duệ do giám sát đưa tới đều chỉ vũ khí nóng vào thuộc hạ của ông ta, Quan Lão Nhị đương nhiên không dám kêu gào một tiếng.

Nhưng vì giữ thể diện cho bản thân, ông ta như trước không kiêu ngạo không siểm nịnh vẫn lạnh lùng hỏi: “Chỉ là một trưởng phòng nho nhỏ, cậu hung hăng cái gì?”

Vốn Quan Lão Nhị nghĩ mình như thế rất đẹp trai, rất có khí thế có phong thái của lão đại.

Tuy nhiên, ông ta không biết khi nói ra câu này, ông ta đã làm trưởng phòng tức giận.

“Tôi hung hăng gì à?” Trưởng phòng từ phía sau một gã tinh duệ lấy ra vũ khí nóng, trực tiếp bắn vào đùi Quan Lão Nhị.

Anh ta lại lần nữa hô lên: “Quan Lão Nhị! Phiền ông nói cho tôi biết, tôi hung hăng cái gì?”

Trưởng phòng vừa hành động, Quan Lão Nhị đột nhiên trở nên bối rối.

Ông ta gần như vô thức nói: “Cậu hung hăng được chưa! Rất hung hăng!”

“Cậu hung hăng!” Trưởng phòng có vẻ không hài lòng với câu trả lời của Quan Lão Nhị, anh ta lập tức bắn thêm một phát nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.