Đế Quốc Chiến Thần

Chương 31-32




Chương 31. Giả ngốc

“Thế nào? Các người cũng đến mời rượu sao?” Hoàng Minh chú ý đến mấy người này, anh ta uống hơi nhiều, lúc nói chuyện có chút líu lưỡi.

“Không phải, chúng tôi đến xem thử cậu Hoàng có uống nhiều hay không thôi.” Một người trong đó phất tay, lên tiếng nói.

“Không phải thì cút qua một bên, đừng làm phiền tôi uống rượu với anh Chu.” Hoàng Minh không chút nể mặt đối phương, trực tiếp đuổi người.

Sau khi Hoàng Minh nói xong, vệ sĩ Hoàng thị lập tức bước lên đuổi hai người đi.

Hai người này không đắc tội nổi với Hoàng Minh, tự nhiên chỉ đành nuốt cục tức này xuống, lặng lẽ rời khỏi tiệc rượu.

Mà lúc này Tô Hữu Đào từ nhà vệ sinh đi ra, tuy cả người thoạt nhìn vẫn say túy lúy, nhưng đáy mắt không ngừng lập lòe tinh quang.

Vừa rồi sau khi anh ta vào nhà vệ sinh nôn xong, cả người đã hồi phục chút thần trí.

Trước đó Tô Hữu Đào cố ý khiến bản thân say khướt, mượn rượu lừa gạt Chu Hàn.

Dù sao rất ít người so đo với kẻ say rượu, cho nên anh ta nắm chắc mình sẽ không bị đánh, mới tiến tới thú nhận mình có thù với Chu Hàn.

Không ngờ Hoàng Minh làm con chó cho người ta lại làm tốt như vậy, trực tiếp bảo vệ sĩ đuổi mình ra ngoài.

Tô Hữu Đào trừ việc không giữ được mặt mũi ra, ngược lại cũng chẳng tổn thất gì.

Còn về phần mặt mũi, vào khoảnh khắc Hoàng Minh bẻ micro đã sớm mất sạch rồi, trong lòng anh ta âm thầm thề, nhất định phải lấy lại mặt mũi.

Nhìn thấy một bộ phận nhỏ khách rời đi, Tô Hữu Đào chỉ đành nhẫn nại tính tình, giả vờ say đến bất tỉnh nhân sự, nằm xuống một chiếc ghế sô pha.

Nhắm mắt lại, đợi người của Hoàng thị đến bắt mình đến chỗ Chu Hàn.

Cũng không biết nằm bao lâu, tiếng ồn ào xung quanh đột nhiên trở nên tĩnh lặng, Tô Hữu Đào theo bản năng muốn mở mắt ra xem thử, người đã đi hay chưa.

Nhưng còn chưa đợi anh ta mở mắt, đã nghe thấy giọng nói Hoàng Minh truyền đến bên cạnh.

“Anh Chu, giờ anh muốn về sao?” Hoàng Minh có chút bất ngờ hỏi, nghe qua có vẻ lo lắng.

Nhưng Tô Hữu Đào lại không nghe thấy Chu Hàn nói chuyện, chỉ nghe một mình Hoàng Minh níu kéo, bảo Chu Hàn chờ thêm một chút.

Còn nói cái gì mà hôm nay nếu không làm xong thì chị Chu rất khó lên vị trí cao.

Đối với chị Chu mà Hoàng Minh nói đến, Tô Hữu Đào tự nhiên đoán ra là Tô Hàm, chỉ là anh ta không ngờ Hoàng Minh này lại trung thành như vậy.

Gần như suy nghĩ cho Chu Hàn khắp nơi, hoàn toàn không lo sẽ đắc tội mình.

Nghĩ đến đây trong lòng Tô Hữu Đào như chôn một bao thuốc nổ, bất kỳ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Anh ta không thể nhịn nữa mới mở mắt ra, đột ngột bật dậy khỏi sô pha, đôi mắt gian xảo đảo quanh, sau khi nhìn rõ Chu Hàn bên cạnh.

Lập tức dùng hết toàn lực vồ lấy Chu Hàn, trong miệng còn phát ra tiếng “ọe ọe”, dường như sẽ nôn bất kỳ lúc nào.

Chu Hàn cau mày, nhấc chân đá bay Tô Hữu Đào, anh ta hung hăng ngã xuống sô pha.

Vì sô pha không chịu nổi sức mạnh này, đột ngột gãy ngang từ phần tựa lưng.

Tô Hữu Đào lập tức té ngã thảm hại, một lúc lâu sau mới có thể bò dậy từ dưới đất.

Mà lúc này Chu Hàn đang đưa Tô Hàm ra ngoài, Tô Hữu Đào mơ hồ mở mắt, thấy vậy lập tức nhào qua ôm chặt chân Chu Hàn.

Miệng còn hét lên: “Cậu không được đi. Chúng ta uống tiếp.”

Chu Hàn khinh bỉ nhìn Tô Hữu Đào, trực tiếp nhấc chân đá bay anh ta lần nữa.

“Anh nhỏ…” Tô Hàm thấy vậy hơi đau lòng. Tuy cô chán ghét Tô Hữu Đào, nhưng dù sao một giọt máu đào hơn ao nước lã, hai người là họ hàng, cô có chút không nỡ.

“Vợ à, đi thôi.” Chu Hàn kéo Tô Hàm chuẩn bị rời khỏi.

Nhưng Tô Hàm lại dừng chân, có chút bất đắc dĩ nói: “Chu Hàn, anh có thể uống với anh ta vài ly không, dù sao bây giờ anh ta cũng say bất tỉnh nhân sự, anh cứ coi anh ta là kẻ ngốc đi.”

Tô Hàm lo lắng lát nữa Tô Hữu Đào sẽ quấn lấy Chu Hàn, lỡ bị Chu Hàn đánh chết, cả đời cô cũng không thể yên lòng.

“Được, vậy thì uống vài ly với anh ta.” Chu Hàn nhàn nhạt gật đầu, trời lớn đất lớn, mặt mũi Tô Hàm là lớn nhất.

Tô Hàm nghe vậy cũng không thể hiện bao nhiêu vui sướng, trong lòng ngược lại trở nên phức tạp.

Nếu cứ uống như vậy, xảy ra chuyện thì phải làm sao? Nhưng…

Cuối cùng Tô Hàm dùng sức lắc đầu, vứt hết mấy thứ lộn xộn kia ra khỏi đầu, dự định đi bước nào tính bước đó.

Chỉ cần Tô Hữu Đào biết tiến biết lùi một chút thì sẽ không chết ở đây.

Mà Tô Hữu Đào lại bị đá bay kia vẫn mang dáng vẻ thần trí không tỉnh táo, sáp đến câu nào câu nấy đều muốn uống rượu với Chu Hàn.

Chu Hàn không để ý, chỉ đưa Tô Hàm về chỗ ngồi khi trước.

Hoàng Minh bảo mấy vệ sĩ Hoàng thị kéo Tô Hữu Đào qua, vứt dưới đất.

“Cứ để anh ta uống rượu dưới đất đi, dáng vẻ này có lẽ cũng không bò dậy nổi.” Hoàng Minh nói một câu với vệ sĩ Hoàng thị, rõ ràng muốn hung hăng vả mặt Tô Hữu Đào.

Lúc này chẳng qua Tô Hữu Đào chỉ giả ngốc mà thôi, đầu óc anh ta phá lệ tỉnh táo.

Thấy Hoàng Minh đối xử với mình như vậy, trong lòng đã âm thầm ghi hận, nhất định phải ghi tên Hoàng Minh lên “sổ sinh tử” của mình.

Từ nhỏ đến lớn, bất kể là ai từng đắc tội anh ta đều bị anh ta ghi vào cuốn sổ nhỏ, mà cuốn sổ nhỏ kia được anh ta đặt tên là “sổ sinh tử”.

Vệ sĩ Hoàng thị đặt một chai rượu và ly rượu xuống trước mặt Tô Hữu Đào, anh ta cắn răng tiếp tục giả say, mềm oặt nằm dưới đất rót đầy rượu cho mình.

Tô Hữu Đào làm sao cũng không ngờ sự việc lại phát triển đến bước này, nhưng anh ta hết cách, chỉ đành cắn nát răng nuốt nghẹn vào bụng.

Sau khi rót đầy một ly, Tô Hữu Đào nâng ly với Chu Hàn, miệng lẩm bẩm: “Cạn ly.”

Tô Hàm nhất định sẽ ở lại bên cạnh Chu Hàn chăm sóc anh, đến khi đó anh ta chỉ cần mở phòng cho hai người, sau đó liên lạc với mấy tên heo già háo sắc kia.

Một khi Chu Hàn say khướt, một người phụ nữ như Tô Hàm có thể làm được gì? Đến khi đó xử lý đàn ông cưỡng bức phụ nữ chẳng phải do anh ta quyết định à?

Chu Hàn nể mặt Tô Hàm, cũng không từ chối Tô Hữu Đào mà uống với đối phương.

Kết quả vừa uống đã uống đến mức không say không về.

Hoàng Minh nhiều lần khuyên Chu Hàn uống ít thôi, nhưng Chu Hàn hoàn toàn không để ý anh ta.

Hoàng Minh lại không dám đắc tội Chu Hàn, chỉ đành nhìn anh uống say.

Mà bản thân Tô Hữu Đào cũng say khướt, thỉnh thoảng anh ta lại đến nhà vệ sinh nôn, cố hết sức để bản thân giữ vững tỉnh táo.

Uống đến cuối cùng, Tô Hàm kéo Chu Hàn nói: “Không được uống nữa. Chúng ta về nhà.”

Chu Hàn hàm hồ nói: “Được, anh nghe lời vợ.”

Hoàng Minh thấy Chu Hàm cuối cùng chịu rời đi, trong lòng mới thở phào một hơi, lập tức thể hiện muốn tiễn Chu Hàn.

Kết quả không biết sợi dây nào của Chu Hàn chập mạch, điểm danh muốn Tô Hữu Đào tiễn mình.

Tô Hữu Đào tự nhiên âm thầm vui mừng không thôi, lập tức đưa hai người Chu Hàn ra ngoài.

Hoàng Minh lúc này đã mơ hồ cảm thấy Tô Hữu Đào nhất định muốn gây chuyện gì đó, nhưng Chu Hàn lại không cho mình tiếp cận, bất đắc dĩ, anh ta chỉ đành lái xe theo sau.

“Cậu Chu, tôi đưa cậu đến khách sạn nghỉ ngơi, đêm nay đừng về nhà nữa, đợi cậu ngủ dậy chúng ta lại uống tiếp.” Tô Hữu Đào ra vẻ nhiệt tình nói với Chu Hàn, nhưng trong lòng lại hận Chu Hàn thấu xương.

“Không thành vấn đề.” Chu Hàn vung tay, gật đầu đồng ý.

Tô Hàm thấy vậy, vừa muốn lên tiếng ngăn cản, nhưng Chu Hàn lại đột nhiên buông tay cô ra.

Sau đó Tô Hàm cảm giác Chu Hàn đang vẽ gì đó trên tay mình.

Cô rất nhanh cảm nhận được bốn chữ Chu Hàn viết: “Nhẫn nại đừng vội”. Tô Hàm hiểu rõ. Lúc này cô đã hiểu hết.

Thì ra Chu Hàn muốn tương kế tựu kế, cố ý làm theo Tô Hữu Đào.

Xem ra anh nhỏ của mình lần này chết chắc rồi.

Chương 32. Ba nuôi

Hoàng Minh vừa chạy đến đã bị mấy bảo vệ khách sạn ngăn ở ngoài.

“Cút ra.” Hoàng Minh cực kỳ tức giận, trực tiếp ra tay với mấy nhân viên bảo vệ, nhưng anh ta sao có thể là đối thủ với những nhân viên bảo vệ được huấn luyện chuyên nghiệp này, chỉ một lúc đã bị người ta đánh ngã ra đất.

Khi mấy vệ sĩ Hoàng thị xông lên quật ngã mấy nhân viên bảo vệ, đỡ Hoàng Minh dậy thì đã không còn thấy bóng dáng của nhóm người Tô Hữu Đào và Chu Hàn nữa.

“Mẹ nó. Trúng kế rồi.” Hoàng Minh phản ứng muộn màng, tuy anh ta đã sớm phát giác chuyện này có chỗ không ổn.

Nhưng anh ta làm sao cũng không ngờ, Tô Hữu Đào lại gian xảo đến mức này.

Anh ta lập tức liên lạc Kỳ Tiếu Thiên, đơn giản thuật lại sự việc.

Mà Kỳ Tiếu Thiên nghe thấy Chu Hàn xảy ra chuyện, lập tức điều động Cẩm Y Vệ ra mặt, đồng thời thông báo người phụ trách khách sạn Chu Hàn đang ở, phong tỏa toàn bộ khách sạn.

Lúc này sau khi Tô Hữu Đào dìu Chu Hàn vào khách sạn, cũng không nhìn Tô Hàm, chỉ tiếp tục giả vờ say rượu rời khỏi phòng.

Tô Hàm được Chu Hàn nhắc nhở đã nhìn ra anh nhỏ đang giả say, có điều chỉ cần đối phương rời khỏi phòng là tốt rồi.

Sau khi Chu Hàn thấy đối phương đi ra, lập tức thay đổi dáng vẻ say túy lúy khi trước, khí thế cả người mạnh mẽ, vô cùng tỉnh táo.

“Chu Hàn, anh thật sự không say à?” Tô Hàm có chút không dám xác định hỏi một câu.

“Đã bảo em nhẫn nại đừng vội rồi mà, không sao đâu, yên tâm.” Chu Hàn khẽ vỗ vai Tô Hàm, an ủi.

Tô Hàm gật đầu, thuận thế dựa vào lòng Chu Hàn, lên tiếng hỏi: “Anh dự định thế nào? Tương kế tựu kế sao?”

Chu Hàn nghe vậy mỉm cười, phủ định nói: “Tương kế tựu kế có lời cho Tô Hữu Đào quá, anh muốn chơi chim sẽ rình phía sau, mượn dao giết người.”

Chim sẻ mà anh nói tự nhiên là muốn chỉ Hoàng Minh. Đồng thời cũng mượn dao Hoàng Minh giết Tô Hữu Đào.

Tuy Tô Hàm không rõ kế hoạch của Chu Hàn, nhưng cô có thể nghe ra lần này Tô Hữu Đào chết chắc rồi.

Lúc trước ở tiệc rượu, cô đã thay Tô Hữu Đào cầu tình, để Chu Hàn ở lại uống rượu với đối phương.

Mà bây giờ lại trúng kế Tô Hữu Đào.

Bất đắc dĩ, cô chỉ đành mặc kệ Tô Hữu Đào, để anh ta nghe theo ý trời.

“Đến rồi.” Đột nhiên Chu Hàn khẽ đẩy Tô Hàm, ngã đầu ra sau, còn cố ý ngáy.

Chu Hàn trải qua vô số lần sống chết, thính giác tự nhiên hơn người thường.

Mà chính vào lúc này, anh rõ ràng nghe được bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân lộn xộn, điều này cho thấy rõ có người đến.

Chính vì vậy Chu Hàn mới lập tức ngã xuống giả vờ say rượu thần trí không tỉnh táo.

Mà chưa đợi Tô Hàm phản ứng lại, chỉ nghe thấy vang lên tiếng “tít”.

Sau đó, một gã bụng phệ mang theo thẻ phòng mặt đầy háo sắc bước vào.

Tô Hàm theo bản năng dựa sát bên cạnh Chu Hàn, hét lên với gã mập kia: “Anh vào đây làm gì? Mau cút ra ngoài.”

Gã mập không chút để ý Tô Hàm mắng mình, ngược lại mỉm cười dữ tợn, háo sắc nói: “Làm gì à? Đương nhiên là làm em rồi.”

Dứt lời, gã nhanh chóng nhào về phía Tô Hàm.

Mà chính vào lúc này, Chu Hàn nằm trên giường đột nhiên nhấc chân đá bay gã mập.

Sau đó bèn ngồi dậy, đột ngột giẫm lên ba cái xương sườn của đối phương, sau đó mới nhích từng bước, đến trước cửa trở tay khóa lại.

Động tác uyển chuyển trôi chảy, khiến gã mập ngã dưới đất chấn động không thôi.

Gã gian nan lên tiếng hỏi: “Chẳng phải cậu say rồi à? Sao lại…”

Không đợi nói xong đã bắt đầu nôn ra máu.

Chu Hàn hoàn toàn không để ý gã, chỉ khẽ gật đầu với một chỗ trong góc tối, một bóng dáng lập tức xuất hiện, lôi gã mập vào phòng tắm.

Sau đó từng đợt tiếng gãy xương vang lên, đồng thời kèm theo tiếng hét thảm như giết heo của gã mập.

Cho đến khi gã mập xin tha, trong phòng tắm mới vang lên giọng nói của Thanh Long: “Nói đi, Tô Hữu Đào bảo anh đến làm gì?”

Thanh Long gần như dùng ngữ khí ra lệnh, không cho gã mập cơ hội phản bác.

Giẫm lên cái bụng to như bà bầu của gã, đồng thời lấy điện thoại ra, trước mặt gã mập, từ trên cao nhìn xuống bắt đầu quay gã.

Gã mập thấy đối phương muốn lưu lại chứng cứ lập tức hoảng sợ mất hồn, ấp úng một lúc lâu cũng không nói nên lời.

Thanh Long khẽ nhấc chân, đột ngột đạp xuống, suýt nữa giẫm nát da bụng của gã mập.

Lúc này cả người gã mập đều rơi vào tuyệt vọng.

Gã ho khan hai tiếng nôn ra ngụm máu, thực sự không chịu nổi tra tấn như vậy, chỉ đành thành thật giải thích sự việc rõ ràng.

Cùng lúc này, ở một nơi khác.

Tô Hữu Đào thấy khách sạn bị phong tỏa, lập tức ý thức đã xảy ra chuyện, bây giờ điều duy nhất có thể làm chính là giả vờ thành du khách, lừa gạt cho qua.

Đợi sau khi giải trừ phong tỏa sẽ lén lút chuồn ra ngoài.

Mà chính vào lúc Tô Hữu Đào lặng lẽ đặt phòng trước quầy tiếp tân, đột nhiên bị vệ sĩ Hoàng thị chú ý.

Mấy vệ sĩ lập tức bước lên khống chế Tô Hữu Đào, anh ta vội vàng giả ngốc, dường như là dáng vẻ say bất tỉnh nhân sự.

“Cậu Hoàng, bắt được anh ta rồi.” Mấy vệ sĩ hoàn toàn không để ý Tô Hữu Đào giả vờ thảm hại, hét về phía cửa.

Hoàng Minh nghe thấy trong lòng vui mừng, lập tức xông vào, bước đến tát hai cái lên đầu Tô Hữu Đào.

Tô Hữu Đào bị hai cái tát này làm cho đầu óc vang lên ong ong, trong lòng hận không thể khiến xương cốt Hoàng Minh hóa thành tro bụi.

“Giả vờ đi, cố gắng giả vờ đi. Tôi xem đám các người bị bắt lại còn có thể giả vờ thế nào.” Hoàng Minh cười lạnh một tiếng, lại hung hăng đạp một cái lên bụng Tô Hữu Đào.

Anh ta bị đánh âm thầm kêu khổ, lại không dám để lộ, vẫn tiếp tục giả say như cũ.

Trong lòng anh ta rất rõ ràng, nếu tiếp tục giả vờ vẫn còn cơ hội sống sót. Một khi thỏa hiệp vào lúc này chỉ sợ ba nuôi cũng không bảo vệ được cho anh ta.

Mấy năm trước khi Tô Hữu Đào ra nước ngoài đã quen được một người phụ nữ, người phụ nữ đó là con gái nhà giàu của nhà họ Hoắc ở Cảng Thành.

Tô Hữu Đào biết mình không xứng với người ta, cho nên cũng chỉ nhắm vào mối quan hệ bạn bè.

Sau này mấy lần cô gái nhà giàu họ Hoắc kia về nước anh ta đều đích thân bên cạnh, dần dần hai người trở nên vô cùng thân mật, chỉ là không phát triển đến bước kia.

Nhà cô ta đã quyết định chọn một cậu ấm ở Long Đô làm con rể, mà Tô Hữu Đào chỉ có thể làm tri kỷ của đối phương.

Cô gái nhà giàu họ Hoắc kia vì để sau này có thể khiến Tô Hữu Đào thoải mái hơn chút, nên bảo ba mình nhận Tô Hữu Đào làm con nuôi.

“Mẹ nó anh cũng giỏi giả vờ nhỉ? Bình thường chẳng phải phách lối lắm sao? Lúc này giả vờ làm chó chết gì chứ.” Hoàng Minh thấy Tô Hữu Đào còn đang giả say, tức đến mức thất khiếu muốn bốc khói, lại tát thêm vài cái, tức giận nói: “Đánh trả đi. Mẹ nó đánh trả cho ông đây xem.”

Nhưng Tô Hữu Đào vẫn đang giả vờ hồ đồ, bị đánh rất thảm lại đang cười ngốc nghếch, dường như bị người ta đánh là một chuyện rất vui vẻ.

Hoàng Minh thấy anh ta cười ti tiện như vậy, ngay cả suy nghĩ muốn giết Tô Hữu Đào cũng có.

Nhưng khi anh ta định ra tay, một nhóm người từ ngoài khách sạn xông vào, đi đầu hiển nhiên là Kỳ Tiếu Thiên.

“Cậu Hoàng, đừng đánh nữa.” Sau khi Kỳ Tiếu Thiên vào vội lên tiếng khuyên nhủ.

Trên đường đến đây, Kỳ Tiếu Thiên đã điều tra rõ ràng bối cảnh sau lưng Tô Hữu Đào, tự nhiên tra ra quan hệ của đối phương ở Cảng Thành.

Con trai trưởng nhà họ Hoắc giàu có nhất Cảng Thành, là ba nuôi anh ta.

“Thế nào? Loại chó mà như vậy nên đánh chết anh ta, anh đừng ngăn tôi.’ Hoàng Minh lại hung hăng đạp lên người Tô Hữu Đào, miệng gầm lên.

“Không thể đánh, anh ta có quan hệ với nhà họ Hoắc.” Kỳ Tiếu Thiên vội vàng nói ra sự thật, trong lòng âm thầm lau mồ hôi lạnh thay Hoàng Minh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.