Chương 29. Năm xưa
Nguyên Minh Viễn nghe vậy thì sửng sốt một chút, bị câu nói này dọa sợ bắt đầu cà lăm: “Tôi không cố ý gây khó khăn cho các người, đều là thằng chó Nhật Tô Hữu Đào đó, là nó khuyến khích tôi.”
Chu Hàn lắc đầu : “Yên tâm, bây giờ đã không có chuyện của anh rồi, nhưng phải nói cho rõ ràng, tối nay Tô Hữu Đào mời các nhân vật có máu mặt uống rượu ở chỗ nào.”
Nguyên Minh Viễn nghe xong lời này mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới trả lời rõ ràng câu hỏi đó.
Sau khi Chu Hàn nghe xong hài lòng gật đầu, kéo Tô Hàm đứng lên: “Tan họp.”
Tiếp theo liền dẫn Tô Hàm rời đi. Anh phải đi đến bệnh viện thăm Hách Lôi một chút, nếu như nhớ không nhầm, ngay mai là xuất viện được rồi.
Đến lúc đó còn phải làm một bữa tiệc rượu chúc mừng bà xuất viện, lúc ấy để cho Hách Lôi có thể hoàn toàn chấp nhận chuyện anh trở thành con rể của bà.
Tất nhiên làm những chuyện đó đều vì làm cho Tô Hàm vui vẻ, chỉ cần vợ vui vẻ, Chu Hàn làm gì cũng đáng giá.
Trên đường trở về bệnh viện, Tô Hàm nhăn nhó nửa ngày, vẫn luôn là bộ dạng muốn nói lại thôi.
Chu Hàn nhìn ra cô có lời muốn nói, lúc này mới nói: “Vợ à, giữa chúng ta không cần phải cẩn thận như thế, em muốn nói gì thì cứ nói đi.”
Tô Hàm nghe vậy thuận thế gật đầu, nhưng vẫn do dự một chút, sau khi sắp xếp lại ngôn ngữ mới lên tiếng.
“Chu Hàn, sau này có một số chuyện em sẽ tự giải quyết, không cần anh đích thân đến đâu, nợ anh quá nhiều em cũng không biết nên trả như thế nào mới phải.”
Nói xong Tô Hàm theo bản năng cúi đầu, rất là ngượng ngùng.
“Có thể, nếu như em muốn sớm trưởng thành, sau này chồng sẽ ít quản những chuyện vớ vẩn của em.” Chu Hàn đưa tay sờ soạng đùi Tô Hàm.
“Đáng ghét.” Tô Hàm nũng nịu nói.
Nửa giờ sau, bên trong bệnh viện, trong phòng bệnh của Hách Lôi.
Sau khi y tá đo nhiệt độ cơ thể, rất hài lòng gật đầu nói: “Hồi phục không tệ, ngay mai là có thể xuất viện.”
Ba người Chu Hàn nghe vậy đều rất vui mừng, Tô Khánh Đông cười vui vẻ giống như một đứa trẻ.
“Bạn già, ngày mai là bà có thể xuất viện rồi, muốn ăn gì không, tôi làm cho bà.” Tô Khánh Đông vội vàng tiến lên cầm tay Hách Lôi.
Mà giờ phút này Hách Lôi không giống với bộ dạng người phụ nữ đanh đá như lúc trước nữa. Mặt bà đầy hạnh phúc nói: “Muốn ăn sủi cảo.”
“Nhân rau hẹ có đúng không?” Tô Khánh Đông kinh nghiệm nói. Hách Lôi gật đầu, sau đó nhìn về phía Tô hàm.
Chần chờ một lát, bà mở miệng nói: “Hàm Hàm, người xấu Tô Hữu Đào kia không khi dễ con chứ?”
Tô Hàm nghe vậy sửng sốt một chút, lúng túng nở nụ cười lắc đầu: “Không có.” Đồng thời trong lòng cùng âm thầm vui mừng, cũng may là có Chu Hàn.
Nếu không chỉ sợ lần này đã bị anh hai họ khi dễ rồi.
Đối với Tô Hữu Đào, Tô Hàm có hiểu một chút, người này có thù phải trả, rất là thù dai.
Hơn nữa, nếu đắc tội với gã ta đều sẽ bị ghi vào một cuốn sổ nhỏ.
“Không có thì tốt.” Hách Lôi nhận ra con gái lệ thuộc vào Chu Hàn, lúc này cũng cười với Chu Hàn.
Chu Hàn nhìn ra được, Hách Lôi đây là đã tiếp nhận anh.
Đảo mắt trời đã dần tối, mắt thấy đã đến tám giờ, Tô Khánh Đông đuổi hai người Chu Hàn về, nói là một mình ông có thể chăm sóc cho Hách Lôi.
Chu Hàn dẫn Tô Hàm rời bệnh viện, sau khi ngồi vào một chiếc siêu xe cũng không đi về nhà.
“Chu Hàn, anh dẫn em đi đâu vậy?” Tô Hàm nghi ngờ hỏi, ánh mắt nhìn bên ngoài xe, chỉ thấy xe cộ tấp nập, làm cho người ta có cảm giác phức tạp.
“Dẫn em đi xem nhà mới một chút.” Chu Hàn cười một tiếng, tất nhiên xem nhà chỉ là thứ yếu.
Sau khi xem nhà còn phải tham gia tiệc rượu của Tô Hữu Đào, Chu Hàn định cho đối phương một “kinh hỉ”.
“A? Xem nhà? Anh mua nhà?” Tô Hàm có chút kinh ngạc, quả thật không nghĩ đến sao đột nhiên Chu Hàn lại mua nhà.
“Đây là lúc chúng ta nên đổi một ngôi nhà khá hơn một chút, ít nhất để cho cha mẹ dưỡng lão thật tốt.” Chu Hàn cười híp mắt nói, làm cho trong lòng Tô Hàm cảm thấy ấm áp.
Cô không nghĩ đến người đàn ông này lại tri kỷ như vậy, chẳng qua đến bây giờ Tô Hàm vẫn không biết vì sao Chu Hàn lại đối tốt với cô như vậy.
Chỉ vì hôn ước từ nhỏ sao? Nhưng suy nghĩ này có chút không thực tế.
Dọc theo đường đi, Tô Hàm cũng rất mong chờ, tất nhiên cô cũng đặc biệt muốn hỏi rõ, trước đó cô và Chu Hàn có gặp nhau chưa.
Bởi vì cô luôn cảm giác nhìn Chu Hàn có chút quen, giống như đã gặp anh ở nơi nào đó vậy.
Rất nhanh siêu xe đã ngừng trước một tòa biệt thự cao cấp. Biệt thự có cửa riêng sân riêng, rất là sang trọng.
Sau khi Tô Hàm đi vào biệt thự, cả người sợ ngây người, trước mặt mặc kệ trang trí hay là đồ dùng đều thiết kế theo kiểu châu Âu, chỉ sợ tốn không ít tiền.
Vả lại, ngôi biệt thự lại nằm ở khu vực này là một vị trí tốt, không có một ngàn đến tám trăm vạn thì không thể mua được.
Tất nhiên giá tiền này chỉ là cho khu đất này mà thôi, còn những chi phí khác Tô Hàm cũng không dám nghĩ nữa.
“Chu Hàn, anh tốn bao nhiêu tiền để mua biệt thự này? Nếu quá đắt chúng ta không ở nổi đâu.” Tô Hàm buồn bực nói, còn hoạt bát lè lưỡi .
“Không nhiều, một hai trăm vạn mà thôi.” Chu Hàn nói đùa, anh sẽ không nói thật, giá trị của toàn biệt thự này là hai tỷ… đô la.
Nếu để cho Tô Hàm biết biệt thự này mắc như vậy, chắc chắn cô sẽ không ở.
Đối với tính cách và nhân phẩm của Tô Hàm, Chu Hàn vẫn có thể hiểu được.
“Anh lừa ai thế hả, em mới không tin rẻ như vậy.” Tô Hàm nhẹ nhàng nhéo thịt mềm của Chu Hàn, nhưng anh lại không có cảm giác đau gì cả.
“Anh không sợ đau không sợ nhột à?” Tô Hàm tò mò hỏi, tiếp tục dùng lực véo mấy cái nữa.
Kết quả bộ dạng của Chu Hàn vẫn không có chuyện gì, dáng vẻ này làm cho cô cảm thấy không thú vị gì cả.
Hai người ngồi xuống trên ghế sô pha, Tô Hàm nghiêng người dựa vào Chu Hàn.
“Nếu bây giờ mặt trời lặn về phía Tây thì tốt biết bao, ánh sáng hoàng hôn vẩy lên người chúng ta, thật là lãng mạn.” Đột nhiên Tô Hàm nói.
“Vậy khi dọn đến đây, sau này chúng ta có thể ngày ngày phơi nắng chiều.” Chu Hàn trêu ghẹo nói.
Đột nhiên Tô Hàm lại yên lặng, lúc lâu sau cô bỗng nhiên rời khỏi lòng Chu Hàn.
Cô ngồi thẳng người, sau đó lên tiếng hỏi: “Trước kia chúng ta có gặp nhau chưa?”
Không đợi Chu Hàn trả lời, cô nhấn mạnh: “Hình như em đã gặp anh ở đâu đó.”
Chu Hàn nghe vậy thì cười thần bí, từ chối cho ý kiến: “Anh quên rồi.”
Tô Hàm thấy Chu Hàn không chịu nói cho mình biết, nhưng cô suy nghĩ nát óc cũng không nhớ nổi, lập tức không gì làm gì khác hơn là ngậm miệng không nói đến nữa.
Mà Chu Hàn lại rơi vào hồi ức thê thảm nhất, ngày đó anh chật vật không chịu nổi, tính mạng chỉ còn lại một đường.
Nếu như không có Tô Hàm, chỉ sợ mộ anh đã mọc cỏ hai mét rồi.
Nhớ lại năm xưa Chu Hàn lại cảm kích nhìn Tô Hàm, nhưng cô lại ngây ngốc cúi đầu hoàn toàn không phát hiện.
Sau khi hai người ở một lúc trong biệt thự, Chu Hàn liền dẫn Tô Hàm rời đi, đi tới một nhà hàng Tây ăn cơm tối.
Chu Hàn nhìn thời gian, bây giờ đi là vừa vặn.
“Vợ à, anh dẫn em đi tham gia tiệc rượu của Tô Hữu Đào, em thấy thế thế nào?” Chu Hàn nổ máy xe, hỏi Tô Hàm.
Tô Hàm nghe vậy thì hoảng sợ, vội vàng từ chối: “Chuyện này không được, chúng ta đến tiệc rượu của anh ta làm gì?”
Chu Hàn cười lạnh, an ủi cô: “Tất nhiên là đến lấy công đạo, tên đó ỷ vào việc Tô lão gia bất tỉnh nhân sự mà trực tiếp cách chức em.”
Nói được một nửa, đột nhiên Chu Hàn dừng lại, bởi vì anh rõ ràng đây nhất định không phải chỉ có một mình Tô Hữu Đào ra tay.
Chương 30. Chu thiếu đến
“Vậy cũng tốt.” Tô Hàm mím môi cười, cũng không từ chối nữa.
Cô rất hiểu Chu Hàn, một khi đã quyết định chuyện gì thì dù chín con trâu cũng không thể kéo lại.
Cho nên, sau này Tô Hàm định nghe theo Chu Hàn nhiều hơn.
Nửa giờ sau, trước Hội sở Thiên Đường, một chiếc siêu xe dừng lại, Chu Hàn dẫn Tô Hàm đi vào.
“Chu thiếu đến.” Chu Hàn mới vừa bước vào cửa, hai hàng người bên ngoài cửa lập tức la lớn.
Trận thế này làm cho Tô Hàm có chút không thoải mái.
Mà Chu Hàn liếc nhìn, đoán chừng đoàn người xếp hàng hoàng tráng này do tiểu tử Hoàng Minh kia sắp xếp.
Đúng như dự đoán, ngay lúc Chu Hàn đang suy nghĩ, một bóng người chạy như điên ra đón.
Người này không ai khác chính là Hoàng Minh.
“Chu đại ca, chị Chu, hoan nghênh, hoan nghênh.” Hoàng Minh chào hỏi vô cùng nhiệt tình, giống như tiệc rượu này là do anh ta mở vậy.
Chu Hàn mỉm cười gật đầu, tỏ ý nói Hoàng Minh dẫn bọn họ đến chỗ ngồi.
“Chu đại ca, đã để lại vị trí tốt nhất cho anh rồi, anh và chị đi theo tôi là được.” Nói xong Hoàng Minh liền mời hai người vào trong.
Thật ra thì hai vị trí kia lúc trước là của anh ta và Tô Học Long.
Nhưng khi Hoàng Minh nói với Tô Học Long là Chu Hàn muốn tới, Tô Học Long chỗ nào còn dám xuất hiện nữa.
Như vậy vừa vặn có hai vị trí nhường lại cho hai người Chu Hàn.
Rất nhanh, Chu Hàn đã dẫn người phụ nữ của mình đến chỗ ngồi, ánh mắt của anh quét toàn trường, trong lòng khinh thường.
Mặc dù đối với người bình thường mà nói, tiệc rượu này tố chức rất lớn rất hoàng tráng.
Nhưng với Chu Hàn mà nói, ngay cả cái rắm cũng không phải. Nhớ năm đó anh xuất chinh bên ngoài, tiệc rượu hoàng thất dạng gì mà không tham gia? Ban đầu không ít công chúa hoàng thất vừa khóc vừa nháo đòi thắt cổ muốn gả cho Chu Hàn.
Chỉ tiếc trong lòng anh chỉ có một người là Tô Hàm, tất nhiên đã từ chối những cô gái xinh đẹp kia.
Giờ phút này Tô Hữu Đào đang đứng cách đó không xa tiếp khách, mới vừa rồi lúc Chu Hàn đến gã ta còn chưa biết. Giờ phút này còn đang vui vẻ trò chuyện với người khác, không ngừng nói về Tô Hàm.
Gã ta chính là muốn mượn tiệc rượu này để Tô Hàm nổi tiếng trong giới thượng lưu, thuận lợi để một ít nhân vật nổi tiếng chú ý đến, cứ như vậy Tô Hàm đừng nghĩ đến chuyện sống một cuộc sống bình yên.
Chẳng qua Tô Hữu Đào vạn lần không nghĩ đến, kế hoạch này của gã ta sẽ thất bại rất nhanh chóng.
Lúc này không ít khách mời đến, tiệc rượu cũng nhanh chóng được tuyên bố bắt đầu. Mà Tô Hữu Đào lại lên đài cầm micro, bộ dạng rất là vui mừng.
“Các vị khách mời, buổi tối tốt lành.” Đầu tiên gã ta khách khí chào hỏi mọi người, sau đó bắt đầu phát biểu: “Hôm nay Tô mỗ mới từ nước ngoài du học về, đặc biệt mới các vị đến đây tụ hợp một chút, cảm ơn mọi người đã nể mặt Tô mỗ, Tô mỗ ở chỗ này cảm ơn các vị.”
Sau khi khách sáo chào hỏi xong, lúc này Tô Hữu Đào mới đi thẳng vào vấn đề, lại bắt đầu tố khổ giống như các minh tinh nổi tiếng, nói gã ta nhận được tin ông nội bệnh nặng không qua khỏi nên vội vàng trở về.
Còn nói sau khi trở về, toàn bộ Tô thị đều là thiên hạ của nhà Tô Hàm, không biết gã ta vô tình hay cố ý nói, bệnh của ông Tô rất có thể do có người cố ý gây ra.
Mà “người cố ý” ở đây không cần nói cũng biết, nghe được lời của gã ta nói tất cả mọi người đều đoán được cả nhà Tô Hàm giở trò quỷ.
Đối với việc Tô Hữu Đào tự biên tự diễn kia, Tô Hàm giận không nén được, nhiều lần muốn tiến lên chất vấn nhưng lại bị Chu Hàn kéo lại.
Anh ôn nhu nhìn Tô Hàm, an ủi cô: “Vợ à, yên tâm đừng nóng vội, kịch hay vẫn còn phía sau.”
Lúc Chu Hàn an ủi Tô Hàm, chẳng biết lúc nào Hoàng Minh đã đi lên đài đẩy Tô Hữu Đào ra, cả người không được tự nhiên đứng trước micro.
“Các vị nghe tôi nói, các người không nên nghe tên Tô Hữu Đào rác rưởi này nói bậy bạ, anh ta đây là muốn hãm hại, tạt nước dơ lên người khác.”
Hoàng Minh căm phẫn nói, tiệc rượu hôm nay tập đoàn Giang Đông của bọn họ chính là tồn tại số một số hai.
Một câu nói của Hoàng Minh làm cho tất cả mọi người đều tin tưởng.
Thứ nhất, Hoàng Minh rất ít khi xuất hiện cùng nhà học Tô, cho nên không có lý do gì giúp nhà họ Tô cả.
Thứ hai, nếu như nhà họ Tô mua chuộc Hoàng Minh, vậy bọn họ lấy gì để mua chuộc? Hoàng Minh thiếu tiền hay thiếu người?
Cho nên, vài ba lời của Hoàng Minh đã đánh vỡ kế hoạch của Tô Hữu Đào, làm cho gã ta vô cùng tức giận.
Lúc này Tô Hữu Đào ra lệnh cho vệ sĩ nhà họ Tô đi đến lôi Hoàng Minh xuống, nhưng những vệ sĩ này sao dám đặc tội với Hoàng Minh.
Phải biết Hoàng Minh hôm nay chính là chủ tịch tập đoàn Giang Đông. Toàn bộ Hòe Châu này còn có kẻ nào ngu xuẩn dám đắc tội với Hoàng Minh?
“Tôi nuôi mấy người làm gì không biết? Nhanh…” Tô Hữu Đào chưa nói hết câu đã thúc giục vệ sĩ đi lên đuổi người. Lời của Hoàng Minh đã làm cho anh ta nổi trận lôi đình.
“Tiệc rượu hôm nay tôi mời, mọi người thích ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, đừng đặt chuyện này trong lòng.” Nói xong Hoàng Minh trực tiếp quyết đoán, không cho Tô Hữu Đào có cơ hội lên tiếng.
Chuyện này làm cho Tô Hữu Đào rất tức giận, rất muốn chặt Hoàng Minh thành tám khúc.
Nhưng bất kể là bối cảnh hay là thực lực, gã ta thua Hoàng Minh không chỉ một nửa.
Lúc trước chủ của tiệc rượu này là Tô Hữu Đào, miễn cưỡng bị Hoàng Minh đào góc tường. Nhưng tức thì tức cũng không dám tiến lên lý luận với Hoàng Minh.
Hoàng Minh như không có chuyện gì bước xuống đài, chạy nhanh đến trước mặt Chu Hàn, cung kính nói: “Chu đại ca, chuyện này tôi xử lý như thế nào?”
Chu Hàn khẽ mỉm cười, chỉ nói hai chữ: “Rất tốt.”
Cách đó không xa Tô Hữu Đào gắt gao nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh, khi anh ta nhìn thấy Hoàng Minh cười nịnh nọt trước mắt Chu Hàn, đột nhiên trong đầu “ong” một tiếng.
Giờ phút này gã ta hiểu hết rồi. Nhưng hôm nay nhiều khách quý như vậy, nhìn ai nói chuyện với người nào thì quá rõ.
Kiếm hai lưỡi, cho tới bây giờ Tô Hữu Đào vẫn chưa bao giờ chịu thua, gã ta không tin lần này mình lại thua.
Ngay sau đó Tô Hữu Đào liền xuống đài, bắt đầu uống rượu với đám khách mời, gã ta đi từng bàn lung lạc lòng người từng bàn.
Chẳng qua hiệu quả vẫn chưa đạt đến, mặc dù mọi người cũng cho gã ta chút mặt mũi, nhưng cũng chỉ có một chút mà thôi.
Đến cuối cùng Tô Hữu Đào vô ý để cho mình say, gã ta mơ màng đi dạo một vòng đại sảnh.
Trong lúc trời xui đất khiến lại đi đến bàn của Chu Hàn.
Ánh mắt say mơ màng của gã ta nhìn về phía Chu Hàn, trong miệng lẩm bẩm: “Chúng ta có phải không có thù oán?”
Tô Hữu Đào không còn tỉnh táo nữa, nói chuyện cũng có chút không rõ, làm cho người ta rất là chán ghét.
Chu Hàn hoàn toàn không nhìn gã ta lấy một cái, rất coi thường. Lúc trước cho rằng người này rất giảo hoạt, lại không nghĩ rằng lại cùng cấp bậc với Tô Học Long.
Thậm chí còn ngu xuẩn hơn.
“Tô thiếu, mời anh cút.” Đột nhiên Hoàng Minh tiến lên, trực tiếp đẩy Tô Hữu Đào một cái, nói: “Bây giờ Chu đại ca còn chưa có ý định tìm anh tính sổ, đợi một lát sẽ kêu anh, giờ thì cút đi.”
Nói xong anh ta cho mấy tên vệ sĩ Hoàng thị một ánh mắt, mấy người kia lập tức hiểu ý liền tiến lên nhấc Tô Hữu Đào đi.
Chu Hàn thì uống chút rượu với Tô Hàm, ăn một chút trái cây, ân ái không ngừng.
Hoàng Minh ngồi ở một bên không ngừng mời rượu Chu Hàn. Mỗi lần anh ta uống một ly Chu Hàn lại chỉ uống một ngụm nhỏ.
Thời gian nửa giờ trôi qua rất nhanh. Mà hành động kỳ quái của Hoàng Minh lại làm cho nhiều người cảm thấy khó hiểu, đa số mọi người đều nhìn về phía bên này, nhìn chăm chú nhất cử nhất động của Hoàng Minh.
Bọn họ không nhận ra Chu Hàn, tất nhiên không hiểu vì sao Hoàng Minh lại mời rượu một người bình thường như vậy.
Mời rượu cũng được đi, còn mời vui vẻ như vậy.
Còn có mấy người không nhịn được xông đến nhìn Chu Hàn từ trên xuống dưới.