Đế Quốc Chiến Thần

Chương 165-166




Chương 165. Người của Bạch gia

Những người đó thấy người đàn ông này còn trẻ tuổi mà đã có được chứng chỉ khám bệnh, mà còn là bác sĩ năm sao.

Ngay lập tức ai nấy đều nhìn nhau.

Ngay lúc này, người đàn ông đứng đầu lần nữa lên tiếng: “Hơ hơ, ai biết được chứng chỉ khám bệnh của cậu là thật hay là mua?”

“Trông cậu trẻ vậy, chắc là mới thành niên hả? Một thằng nhóc cỏn con không có kinh nghiêm như cậu, sao mà có khả năng lấy được chứng chỉ khám bệnh?”

Những lời nói của người đàn ông đó thật sự rất khó nghe, nhưng Tiết Minh Dương hỏi lòng không thẹn, căn bản không sợ bị đối phương vu khống.

“Mấy người có thể mời người của bệnh viện đến giám định chứng chỉ của tôi, thử đi rồi biết thật hay giả.” Tiết Minh Dương sắc mặt không đổi dù có trong hoàn cảnh như vậy, cậu thật sự học được không ít từ Chu Hàn.

Điềm tĩnh như vậy, bình tĩnh như vậy, cường thế như vậy…

“Hơ hơ, cho dù cậu có tuổi trẻ thành tài, có chứng chỉ khám bệnh rồi sao?”

“Cho dù cậu có là bác sĩ năm sao thì sao? Bây giờ em gái tôi sắp chết đến nơi rồi, là do cái tên lang băm đó trị đó.”

Mọi người nhao nhao chuyển hướng sang người đàn ông được Chu Hàn cứu ban nãy.

Chu Hàn thấy vậy, ngay lập tức nhíu chặt mày.

Lúc này anh đã nhận thức ra được vấn đề nằm ở đâu, đám người này e rằng không phải chỉ đơn giản vì chữa bệnh mà thôi.

Chu Hàn có trực giác, đám người này là đang muốn lừa tiền.

Còn người đàn ông mắt mũi sưng vù đó, lúc này đứng dậy.

Ông ta nói với Chu Hàn: “Ân nhân, thực sự là do năng lực tôi không đủ, bệnh tình của bệnh nhân quá kì lạ.”

“Cơ thể chẳng có sao hết, nhưng lúc nào cũng chỉ thở thoi thóp, không chết, nhưng cũng không sống.”

Người đàn ông đó thành thật, thật ra trong lòng anh ta cũng nghi ngờ những người này muốn lừa tiền, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng.

“Cậu đi xem xem.” Chu Hàn ngay lập tức nói với Tiết Minh Dương.

Tiết Minh Dương gật đầu, còn người đàn ông kia cũng biết điều dẫn đường.

Nhưng Chu Hàn lại ngăn cản đám người nhà đó lại: “Các người đợi ở đây.”

Một câu nói hoàn toàn được nói bằng giọng ra lệnh, khiến đám người đó không hề phản bác lại, mà cũng khó mà phản bác được.

Không biết tại sao lúc bọn họ đối mặt với ánh mắt của Chu Hàn, toàn thân không khỏi toát ra mồ hôi lạnh.

“Bạch Hổ, trông chừng bọn họ.” Nói rồi Chu Hàn vung tay, còn mình thì trở về bên giường bệnh ngồi xuống, tiếp tục ngắm nhìn vẻ đẹp của Tô Hàm.

Bọn người đó ngay lập tức ai nấy đều trừng mắt, muốn lên tiếng phản bác.

Nhưng bọn họ chưa kịp mở miệng, Bạch Hổ liền đấm một nắm đấm lên tường.

Một tiếng “bùm” vang lên, những đường nứt như mạng nhện xuất hiện trên tường.

Nhưng Bạch Hổ không hề cau mày dù chỉ một cái, mà chỉ nhẹ nhàng thổi một hơi trên tay mình.

Một cái đấm như vậy hoàn toàn chấn được bọn người nhà đó, bọn họ kinh ngạc, và cũng rất sợ.

Nhưng đến bản thân Bạch Hổ cũng không ngờ rằng, một cái đấm này của mình không chỉ chấn được bọn người này, đồng thời còn làm Tô Hàm bật dậy.

Trong đám người đó, có vài người lén lút lấy điện thoại ra muốn báo công an, kêu người đến bắt cái tên “ác ôn” này đi.

Cảnh này đương nhiên không qua mắt được Bạch Hổ.

Thân ảnh anh ta chớp nhoáng, tay quét, ngay lập tức lấy được những cái điện thoại đó, bàn tay dùng lực.

Sau đó vài tiếng “rắc rắc” vang lên, những chiếc điện thoại đó bị Bạch Hổ bóp nát thành tro.

“Thành thật chút đi.” Bạch Hổ uy hiếp: “Nếu không các người sẽ như mấy cái điện thoại này.”

Anh ta vô cùng bá đạo, khí thế toàn thân rất lớn mạnh, khiến cho đám người đó choáng ngợp.

Lúc này Chu Hàn thấy Tô Hàm tỉnh giấc vì tiếng động lớn, nhưng cũng không trách Bạch Hổ, chỉ là lên tiếng an ủi người phụ nữ: “Vợ đừng sợ, có anh ở đây.”

Nói rồi Chu Hàn đưa tay nắm chặt bàn tay trắng nõn nà mà còn trông yếu đuối của cô.

Tô Hàm dùng sức gật đầu, rồi ánh nhìn rơi trên đám người nhà kiếm chuyện đó.

Mà đám người nhà đó thực sự bị dọa sợ bởi Bạch Hổ, lúc này căn bản không còn ai dám kêu ca tiếng nào.

Không đến mười phút, Tiết Minh Dương cùng người đàn ông kia trở về phòng bệnh của Tô Hàm.

Chu Hàn nhìn Tiết Minh Dương, chỉ thấy vẻ mặt đối phương trông rất buồn rầu, mất tinh thần.

Chu Hàn đoán ra được, e rằng Tiết Minh Dương không giải quyết được vụ việc này, nếu không cậu ta chắc chắn không phải bộ dạng này.

“Chuyện sao rồi?” Cho dù trong lòng đã biết trước, nhưng Chu Hàn vẫn lên tiếng hỏi.

Dù sao thì anh phải biết được quá trình như thế nào.

Quả nhiên không sai, đúng như Chu Hàn đoán trước, Tiết Minh Dương lắc đầu.

Thấy vậy, đôi mày Chu Hàn nhíu lại, đồng thời sắc mặt thay đổi.

“Chu Nguyên soái, tình trạng không khả quan, bệnh nhân không biết bị bệnh gì, lúc nào cũng còn hơi thở, không chết được, cũng không sống được.”

“Nhịp tim các thứ đều không bình thường, rất thấp.”

Tiết Minh Dương nói ra hết các sự tình, Chu Hàn nghe vậy gật đầu.

Trong lòng anh đã đoán được khái quát vụ việc rồi, xem ra cũng phải đích thân ra tay.

Tuy y thuật của Chu Hàn không bằng Tiết Minh Dương, nhưng kinh nghiệm của anh thì dày dặn hơn Tiết Minh Dương.

“Cậu dẫn đường.” Chu Hàn ngay lập tức đưa tay chỉ vào người đàn ông được anh cứu ban nãy.

Người đàn ông đó cung kính gật đầu, chỉ là trông rất buồn phiền.

Thấy người đàn ông đồng ý, Chu Hàn nói với Thanh Tú Tú và Tiết Minh Dương: “Trông coi Tô Hàm cẩn thận.”

Nói rồi lúc rời khỏi phòng bệnh, còn nhìn Bạch Hổ một cái.

Bạch Hổ đương nhiên biết rõ, anh ta tiếp tục kiềm chế đám người nhà đó.

Nếu như không phải có Bạch Hổ, e rằng ban nãy lúc Tiết Minh Dương nói ra bệnh tình liền bị lời nói của những người này công kích.

Thậm chí là lao vào đánh.

Phải biết rằng người đàn ông được Chu Hàn cứu bị đánh đập thương tích không hề nhẹ.

Sau khi Chu Hàn và người đàn ông đó rời khỏi phòng bệnh, anh ta có chút không nhịn được hỏi Chu Hàn: “Ân nhân, xin mạn phép được hỏi tên ngài, để sau này tiện báo đáp.”

Nói rồi, anh ta nhanh nhạy: “Ban nãy nghe bạn ngài gọi ngài là Chu Nguyên soái, chẳng lẽ, ngài là Nguyên soái một đời?”

Chu Hàn nghe vậy lắc đầu nói: “Tôi không phải Nguyên soái gì cả, bọn họ kêu chơi thôi, tên tôi là Chu Hàn.”

Anh ta nghe vậy lập tức gật đầu cung kính, rồi cũng giới thiệu tên mình: “Tôi tên Bạch Hoàn Tài, ngài có thể gọi tôi là Tiểu Bạch.”

Đôi mắt Chu Hàn khẽ nheo lại, lập tức hỏi: “Cậu họ Bạch?”

Bạch Hoàn Tài gật đầu nói: “Đúng vậy, sao vậy ân nhân, có vấn đề gì sao?”

Chu Hàn không đáp, hỏi ngược lại: “Cậu là người của Bạch gia?”

Bạch Hoàn Tài lần nữa gật đầu, chỉ là anh ta có chút nghi hoặc, mình là người của Bạch gia thì sao?

Chẳng lẽ giữa ân nhân với Bạch gia có hiểu lầm gì sao?

Chu Hàn thấy Bạch Hoàn Tài thừa nhận bản thân là người của Bạch gia thì cũng không nói gì nhiều, nhưng mà trong lòng có được một kế.

Anh định bày kế “bốn lạng đẩy ngàn cân”, chỉ cần Bạch gia xem trọng Bạch Hoàn Tài, lúc đó chắn chắn sẽ lấy được Sinh Tức Đan.

Dưới sự dẫn đường của Bạch Hoàn Tài, hai người rất nhanh đi đến phòng bệnh.

Ngay khoảnh khắc ánh mắt Chu Hàn rơi trên người bệnh nhân, ngay lập tức sáng tỏ.

Quả nhiên như anh dự đoán, đám người này muốn lừa tiền.

Chương 166. Quy Tức đan

Dám lừa tiền bệnh viện, đúng là coi trời bằng vung.

Nhưng Chu Hàn lại có thể ngửi được một tia âm mưu, chỉ sợ chuyện này cũng không đơn giản như vậy.

Anh càng bằng lòng tin tưởng, những người này đều tới vì Bạch Hoàn Tài.

Đồng thời, cũng tới vì nhà họ Bạch.

“Tiểu Bạch, cậu có biết có một loại đan gọi là Quy Tức đan không?” Chu Hàn cũng không gấp ra tay chữa bệnh mà trực tiếp hỏi một câu như vậy với Bạch Hoàn Tài.

Bạch Hoàn Tài nghe vậy thì sắc mặt hơi thay đổi một chút, lúc này mới lên tiếng trả lời: “Tôi biết Quy Tức đan, là đan dược của nhà họ Mộc.”

Chu Hàn nghe lời này càng thêm kiên định với suy đoán trong lòng.

Anh lại hỏi một lần nữa: “Nhà họ Mộc kia là đối thủ một mất một còn với nhà họ Bạch các người?”

Bạch Hoàn Tài sửng sốt một chút, anh ta dùng loại ánh mắt nhìn thần tiên để nhìn chằm chằm Chu Hàn, chậm chạp hỏi một câu: “Sao ngài lại biết?”

Chu Hàn khẽ mỉm cười, không nói nhiều, mà đi nhanh đến chỗ “bệnh nhân” trên giường bệnh kia.

Thật ra phương pháp giải của Quy Tức đan rất đơn giản, chính là cắt động mạch, lấy máu.

Để cho dược tính theo máu chảy ra, bệnh nhân có thể tỉnh lại.

Chẳng qua, chảy máu này cũng phải được chú trọng, nếu một lần không được thì sẽ tạo thành nguy hiểm đến tính mạng, từ đó sẽ hại chết người.

Đối với chuyện này, Chu Hàn lại có thể thoải mái khống chế, vẫn có thể giữ được tính mạng của đối phương lại làm cho dược tính chảy ra.

Nhưng đổi thành những người khác, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Xem ra nhà họ Mộc đây là ném một tấm bia đỡ đạn ra.

Chu Hàn nghiền ngẫm cười một tiếng, nụ cười trên mặt trở nên ý vị thâm trường, làm cho Bạch Hoàn Tài sửng sốt một chút.

Anh ta cũng không biết trong lòng Chu Hàn đang suy nghĩ gì, nhưng cũng ý thức được, sợ rằng hôm nay bởi vì nhằm vào anh ta mà nhà họ Mộc đã thiết kế ra một cái bẫy.

Nếu như đoán không sai, chỉ sợ những người này đều là nhà họ Mộc phái tới.

Giờ phút này Chu Hàn không nói hai lời, trở tay lấy dao găm quân đội ra.

Một tiếng “vèo” xé gió vang lên, trong nháy mắt động mạch của bệnh nhân trên giường bệnh đã bị cắt.

Tiếp theo, lại thấy Chu Hàn nhanh như chớp thu lại dao găm quân đội.

Thậm chí Bạch Hoàn Tài cũng không thấy rõ Chu Hàn rút dao ra như thế nào, cắt như thế nào, thu dao như thế nào.

Anh ta chỉ thấy rõ Chu Hàn cắt vỡ động mạch của bệnh nhân, chuyện này làm cho anh ta có chút khó hiểu, cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nữa.

Bạch Hoàn Tài khó có thể tưởng tượng được, rốt cuộc Chu Hàn làm như thế nào.

“Đi lấy vải thưa đến đây.” Thấy máu chảy ra gần được rồi, còn nhuộm đỏ cả một mảnh nhỏ trên ga trải giường, lúc này Chu Hàn mới phân phó Bạch Hoàn Tài một tiếng.

Mà Bạch Hoàn Tài lập tức làm theo, nhanh tay nhanh chân lấy vải thưa đến.

Rất nhanh, Chu Hàn dùng vải thưa băng bó kỹ cho cổ tay bệnh nhân.

Sau khi làm xong tất cả, lúc này Chu Hàn mới lên tiếng nói với Bạch Hoàn Tài: “Không sao, chờ một chút là được.”

Nói xong anh xoay người muốn rời đi, nhưng Bạch Hoàn Tài lại xông lên phía trước Chu Hàn lên tiếng nói: “Ân nhân, ngài đừng vội đi.”

Anh ta ngượng ngùng cười một tiếng: “Một lát nữa ngài có thời gian không? Sau khi tan việc tôi muốn mời ngài một bữa cơm, biểu đạt sự cảm ơn.”

Chu Hàn nghe vậy cười nhẹ, nhìn bộ dạng thảm thương kia của đối phương, lúc này gật đầu đồng ý: “Được, tôi sẽ đợi ở bệnh viện một lát.”

Bạch Hoàn Tài thấy Chu Hàn đồng ý, lập tức trên mặt thoáng qua một vẻ mừng rỡ.

Bởi vì anh ta rất rõ ràng, Chu Hàn không phải là người bình thường.

Mới vừa rồi lúc đi với Tiết Minh Dương trở lại phòng bệnh của Tô Hàm, Bạch Hoàn Tài thấy rõ ràng trên tường giống như có vết nứt như mạng nhện vậy.

Anh ta nhìn ra được, Bạch Hổ là người của Chu Hàn.

Cho nên, đối với lần nguy cơ này anh ta muốn nhờ Chu Hàn giúp đỡ.

Còn về nhà họ Bạch, Bạch Hoàn Tài đã không ôm bất kỳ hi vọng nào nữa.

Bởi vì từ khi Bạch lão gia bắt đầu bế quan thì nhà họ Bạch đã tự quét tuyết trước cửa, không còn đoàn kết như lúc trước.

Mà Bạch Hoàn Tài ở nhà họ Bạch cũng chỉ là dòng thứ mà thôi.

Cũng chính bởi vì như vậy anh ta mới lưu lạc làm một bác sĩ nho nhỏ.

Nếu là nhà họ Bạch che chở, anh ta đã sớm phát triển vượt bậc rồi.

Sau khi Chu Hàn trở lại phòng bệnh thì nói với đám người thân kia: “Bệnh nhân đã không sao, các người không nên gây sự nữa, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”

Nói xong Chu Hàn hơi nghiêng đầu về phía Bạch Hổ, lập tức Bạch Hổ liền hiểu ý, lúc này mới thả cho đám người nhà kia đi.

Sau khi những người kia rời đi, Tiết Minh Dương vội vàng đến gần tò mò hỏi: “Nguyên soái, ngài đang hù dọa bọn họ đúng không? Bệnh nhân khỏe thật rồi?”

Dưới sự đánh giá của Tiết Minh Dương, Chu Hàn chỉ đang giả vờ để đuổi mọi người đi mà thôi.

Y thuật của Chu Hàn không bằng Tiết Minh Dương, đây là chuyện mọi người đều biết.

Cho nên ngay cả Tiết Minh Dương cậu cũng không chữa khỏi bệnh nan y này, không lý nào Chu Hàn lại có thể chữa được.

Đối với nghi ngờ của Tiết Minh Dương, Chu Hàn cũng không thèm để ý, anh chỉ hờ hững khoan thai nói ra ba chữ: “Quy Tức đan.”

Tiết Minh Dương nghe vậy thì ngẩn cả người, rất rõ ràng làm thế nào cậu cũng không nghĩ đến bệnh nhân kia lại ăn Quy Tức đan.

Cũng trách cậu có quá ít kinh nghiệm, hoàn toàn không nhìn ra được.

Nhưng cậu không nhìn ra không có nghĩa là Chu Hàn không nhìn ra.

“Chu Nguyên soái Chu.” Lúc này Tiết Minh Dương cung kính nói một tiếng với Chu Hàn.

Rất hiển nhiên, giờ phút này cậu đã phục sát đất Chu Hàn.

Ở một bên Tô Hàm và Thanh Tú Tú thấy vậy, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.

“Quy Tức đan không phải đã sớm tuyệt thế rồi sao? Sao đột nhiên lại xuất hiện…” Tiết Minh Dương kinh ngạc: “Theo ghi chép, một trăm năm trước Quy Tức đan đã biến mất, sao bây giờ lại xuất hiện?”

Chuyện này làm cho Tiết Minh Dương cảm thấy rất kinh ngạc, rất không hiểu, đồng thời cũng ý thức được có một cảm giác rất nguy hiểm.

Chỉ sợ, toàn bộ đại địa Cửu Châu này muốn thay đổi rồi.

Đối với chuyện này, trong lòng Tiết Minh Dương rất sợ hãi. Cậu muốn nói chuyện này với Chu Hàn, nhưng trên mặt Chu Hàn lại có một vẻ làm cho người ta hiểu ý bất ngờ.

Tiết Minh Dương thấy vậy lập tức cũng không nóng lòng hỏi Chu Hàn, mà là định tìm một cơ hội từ từ nói.

Nháy mắt một buổi chiều đã trôi qua, mà Tô Hàm cũng đã thuận lợi xuất viện, quan sát một buổi chiều, mấy ý tá đi vào bày tỏ Tô Hàm không có chuyện gì.

Thân thể của cô rất khỏe mạnh, chỉ là tinh thần có chút suy sụp.

Mà Chu Hàn cũng vây quanh Tô Hàm ân cần hỏi thăm, thỉnh thoảng còn chọc cho cô cười.

Chẳng qua chuyện cười của Chu Hàn cũng không đáng cười lắm, nhưng vì phối hợp với Chu Hàn, Tiết Minh Dương và Thanh Tú Tú miễn cưỡng nặn ra nụ cười.

Hai người lúng túng cười chọc cho Tô Hàm không khỏi cười ra tiếng.

Sau khi làm thủ tục xuất viện, Bạch Hoàn Tài mới vội vàng gọi Chu Hàn một tiếng: “Ân nhân, tôi đi thay quần áo khác, chúng ta sẽ đi ra ngoài ăn một bữa tiệc lớn.”

Người hỗ trợ làm thủ tục xuất viện là Bạch Hoàn Tài, giờ phút này mặt của anh ta đã khôi phục một chút, rất rõ ràng đã xử lý tiêu sưng rồi.

Chu Hàn gật đầu một cái, lên tiếng hỏi: “Những người thân của bệnh nhân không gây phiền toái cho cậu nữa chứ?”

Bạch Hoàn Tài nghe vậy lắc đầu nói: “Sau khi bệnh nhân không sao thì bọn họ đã rời đi, chỉ là giống như bọn họ không phục lắm.”

Nghe Bạch Hoàn Tài nói như vậy, Chu Hàn hờ hững đáp một tiếng.

Tất nhiên anh rõ ràng vì sao những người thân của bệnh nhân kia lại không phục, đại khái bởi vì kế hoạch không thành.

Đoán chừng những người đó nghĩ như thế nào cũng không ra lại có một Chu Hàn nửa đường nhảy ra phá đám.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.