Chương 13: Khiêu khích Thái Đại Cường
Sau đó ông ta thình lình mở miệng: “Cháu có ý kiến gì với sản phẩm phát triển lần này không?”
Cách xưng hô của Thái Đại Cường tỏ ra không hề để Hoàng Minh vào mắt, trực tiếp thể hiện thái độ bậc cha chú dạy bảo con cháu trong nhà.
“Giám đốc Thái, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.”
Hoàng Minh ấp úng mở miệng, anh ta đương nhiên không có gì để nói.
Hơn nữa anh ta căn bản không có quyền lên tiếng, đương nhiên sẽ không ngu ngốc đưa ra vấn đề gì để tự đâm đầu vào tường.
“Bác không muốn nghe cháu nói cảm thấy, bác muốn cháu nói ra suy nghĩ của mình.”
Thái Đại Cường hừ lạnh một tiếng: “Bác thấy vẫn còn tồn tại một lỗ thủng, cháu phải nói ra cho mọi người nghe một chút, để mọi người biết cháu không phải là một kẻ vô dụng.”
Lời nói dường như mang theo ý châm chọc, thậm chí còn mỉa mai một cách trần truồng.
“Giám đốc Thái…”
Hoàng Minh mở miệng tính nói gì đó thì bất ngờ bị gián đoạn.
Thái Đại Cường bỗng nhiên vỗ bàn một cái, một tiếng “rầm” vang lên, ông ta đứng lên.
“Đúng là láo xược, không biết lớn nhỏ gì cả, cậu phải gọi tôi là bác Thái, có hiểu hay không?”
Thái Đại Cường tỏ vẻ ác liệt, nhìn chăm chăm vào Hoàng Minh.
Cả người Hoàng Minh phát lạnh, nhưng không thể làm gì khác ngoài việc rặn ra hai chữ: “Bác Thái…”
Nhưng ngay lúc này lại bị một tên thành viên hội đồng quản trị khác cắt ngang.
Tên thành viên này mặc bộ âu phục màu lam, có kiểu tóc “Địa Trung Hải”, cả người bóng nhẫy mỡ màng.
“Địa Trung Hải” suy ngẫm cười một tiếng, trêu chọc nói: “Cậu Hoàng ơi cậu Hoàng, cậu có mặt ở đây hay không cũng không khác nhau phải không?”
Thấy tay sai của mình đã nói đến bước mấu chốt, Thái Đại Cường vội vàng đổ dầu vào lửa: “Bác Thái có ý định để cháu rời công ty, cháu có ý kiến gì không?”
Hoàng Minh nghe vậy thì giật thót mình, anh không thể tin nổi nhìn về phía Thái Đại Cường, há hốc mồm muốn nói, cuối cùng lại thôi.
Thấy đối phương không dám phản bác, Thái Đại Cường cười ha ha, lúc này tuyên bố với ban giám đốc: “Hoàng Minh ham mê chơi bời, không có phép tắc, không để ban giám đốc vào mắt, nên đành phải khai trừ chức vụ giám đốc, các vị có ý kiến gì không?”
Trong ban giám đốc này, Thái Đại Cường như hoàng đế một cõi, trên cơ bản nói cái gì chính là cái đó.
Một đám thành viên hội đồng quản trị không ai dám cãi lại, mọi người đều gật đầu đồng ý.
Chỉ có một số ít người có quan hệ thân thiết với Hoàng Mộc Xuân mới không tỏ thái độ, nhưng đồng thời những người đó cũng không dám nói nửa chữ.
Hoàng Minh biết rõ kết cục đã được sắp đặt, đây chính là kết thúc của anh ta.
Ngay lúc tâm anh như tro tàn, chuẩn bị đứng dậy rời đi thì bên ngoài phòng họp truyền tới tiếng bước chân dồn dập.
Tiếp đó có mấy người xông vào.
“Thái Đại Cường, mời ông theo chúng tôi một chuyến.”
Một Cẩm Y Vệ cầm đầu bước tới chỗ Thái Đại Cường, điệu bộ muốn mang ông ta đi.
“Hừ, lớn giọng thật đó.”
Thái Đại Cường hừ lạnh một tiếng: “Mấy người là ai, từ đâu ra đây làm trò hề vậy, dám can đảm giả mạo Cẩm Y Vệ đến bắt ông?”
Tại thời điểm Chu Hàn cùng Cẩm Y Vệ xông vào, Thái Đại Cường nhìn thấy Chu Hàn thì hiểu rõ những người mới tới này không hề có ý tốt.
Đối phương có lẽ tới gây chuyện, chẳng qua Thái Đại Cường không tin Chu Hàn có thể sai phái được Cẩm Y Vệ, cho nên ông ta mới nghĩ rằng đối phương tìm mấy người diễn viên tới lừa gạt ông ta.
Chu Hàn khinh thường việc nói linh tinh với Thái Đại Cường, trực tiếp ra hiệu cho Cẩm Y Vệ bắt đối phương.
Mà Hoàng Minh nhìn thấy Chu Hàn thì hai mắt sáng như sao, giống như đã bắt được cây cỏ cứu mạng.
Anh ta cười ngây ngô với Chu Hàn, nhưng đối phương không thèm quan tâm, ánh mắt lướt qua ban giám đốc trong phòng họp một lượt.
“Ông không cần nghi ngờ thân phận của chúng tôi, đưa đi.”
Cẩm Y Vệ đứng đầu trực tiếp còng Thái Đại Cường lại, chuẩn bị đem người mang đi.
Thái Đại Cường giãy giụa phản kháng, tỏ vẻ không tin, giận giữ hét lên: “Các cậu không sợ ngồi tù mọt gông sao? Giả mạo Cẩm Y Vệ ngồi sơ sơ cũng phải vài chục năm.”
Mấy người Cẩm Y Vệ thấy bộ dạng của Thái Đại Cường thì tỏ vẻ chán ghét.
Loại người giống như Thái Đại Cường khiến cho bọn họ liên tưởng tới loại giòi bọ lúc nhúc.
Mấy ông thành viên hội đồng quản trị khác thấy thế lập tức đứng ra nói chuyện thay Thái Đại Cường, chỉ vì bọn họ là tay sai của Thái Đại Cường.
“Mấy cậu này, các cậu vô duyên vô cớ bắt giám đốc đi, có phải quá trớn quá hay không?”
“Các anh đang lạm quyền đó, cẩn thận tập đoàn Giang Đông chúng tôi kiện các anh lên tòa.”
“Đúng vậy, nghĩ tập đoàn Giang Đông chúng tôi dễ động sao?”
Mấy người làm ra vẻ uy hiếp, dáng vẻ phách lối hùng hổ dọa người.
“Vì lão heo già này mà mấy người không muốn lăn lộn làm ăn nữa đúng không?”
Chu Hàn đột nhiên lên tiếng, khí thế trên người anh như đại hồng thủy ép mấy gã thành viên không thở nổi.
“Ông đây là Thái Đại Cường. Cậu đừng có nói lung tung, cẩn thận cái miệng của mình đó.”
Thái Đại Cường dường như không rõ tình cảnh trước mắt mình, còn dám uy hiếp Chu Hàn.
“Vậy cơ à?”
Chu Hàn cười lạnh, mặt không biểu cảm đi đến trước mặt Thái Đại Cường.
“Bốp”, một cái tát rơi xuống mặt Thái Đại Cường.
Má trái Thái Đại Cường tê bì trong giây lát, ông ta giận tới bốc khói, mặt mũi dữ tợn.
Ông ta hét lên với Chu Hàn: “Cậu dám động tôi?”
“Sao không dám?”
Chu Hàn vừa dứt lời, cánh tay lại dơ lên, lập tức khiến hai bên mặt Thái Đại Cường sưng vù cân bằng trở lại.
Anh dùng hành động để đáp lại câu nói của Thái Đại Cường.
“Tôi đây nói ông là heo già thì ông chính là heo già.”
Dứt lời, bàn tay của Chu Hàn lại tiếp xúc với da thịt thêm một lần nữa.
Thái Đại Cường bị đánh tới chảy máu, run rẩy, nhưng lại bị người khác khống chế nên không thể phản kháng.
“Bọn bảo vệ làm ăn kiểu gì thế? Cút ra đây.”
Mấy ông thành viên hội đồng quản trị thấy thế thì tức giận, vội vàng quay mặt ra cửa gọi ầm lên.
Nhóm bảo vệ sớm đứng bên ngoài, khi thấy mấy người Cẩm Y Vệ bên trong phòng họp thì ai nấy đều khiếp sợ.
Bọn họ biết những Cẩm Y Vệ này là những Cẩm Y Vệ đứng đầu dưới trướng của Kỳ Tiếu Thiên.
Hành động của những người này đại biểu cho ý kiến của Kỳ Tiếu Thiên, Kỳ Tiếu Thiên dường như một tay che toàn bộ bầu trời Hòe Châu này, tập đoàn Giang Đông không gây sự nổi.
Huống hồ đám bảo vệ nho nhỏ như bọn họ nào dám động tới người của Kỳ Tiếu Thiên.
“Còn muốn làm nữa hay không? Nhanh chân cút vào đây. Làm chuyện mấy người nên làm đi.”
Một tên thành viên hội đồng quản trị nổi giận mắng mỏ đám bảo vệ bên ngoài.
Nhưng những người đó hoàn toàn làm thinh, thậm chí có người còn rời đi.
Bọn họ thà bị đuổi việc chứ không dám đắc tội với người của Kỳ Tiếu Thiên.
Chu Hàn lấy điện thoại nhìn qua một cái thì thấy cũng tới lúc rồi, liền ra hiệu cho đám Cẩm Y Vệ đưa Thái Đại Cường đi.
Xử lý xong vụ này anh còn phải đi đón Tô Hàm.
Thái Đại Cường liều mạng giãy dụa nhưng cũng không ích gì, bị cưỡng ép mang đi.
Ông ta dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Chu Hàn mãi tới mức rời khỏi nơi này.
Nhưng ông ta tức giận cũng vô dụng, thực lực của Chu Hàn hiện giờ bày ra giống như ông ta tự đá chân vào tấm sắt vậy.
Ngay khi Thái Đại Cường bị đưa đi, một đám giám đốc lộ vẻ căm giận.
“Còn ai không phục?”
Chu Hàn thấy bọn họ không có ý rời đi thì trực tiếp hỏi.
“A, cậu từ đâu ra chạy tới đây? Dám thách thức ngài Thái, khiêu chiến tập đoàn Giang Đông chúng tôi, cậu chán sống rồi phải không?”
Một thành viên hội đồng quản trị đứng lên giận giữ nói với Chu Hàn, gã thấy đối phương vẫn là một tên nhóc miệng còn hôi sữa.
“Ông uy hiếp tôi?”
Ánh mắt Chu Hàn lạnh băng, chưa nói tới vui hay không, nhưng khí thế kia khiến người khác phải nghẹn họng.
“Đúng, ông đây uy hiếp cậu đó, thì sao nào?”
Gã kia không biết sống chết gào lên.
Chu Hàn gật đầu, chân bước lên.
Không đợi đối phương phản ứng, thân ảnh của anh đã xuất hiện trước mặt gã thành viên hội đồng quản trị.
Theo đó tiếng xương vỡ vụn vang lên.
Chương 14. Phóng viên ngu xuẩn
Thậm chí tên thành viên ban quản trị kia còn không nhìn thấy rõ Chu Hàn ra tay như thế nào, trong nháy mắt xương cổ họng của gã đã vỡ vụn.
Hai mắt của tên thành viên ban quản trị trợn to, trong mắt chứa đầy sự khó tin, chẳng qua gã đã không còn thở, chết không nhắm mắt.
“Còn có ai muốn uy hiếp bản tôn nữa, lúc này có thể bước ra.”
Mặt Chu Hàn vẫn không chút thay đổi, ánh mắt vô cùng tùy ý nhìn về phía cửa sổ sát đất.
Anh hơi nhớ Tô Hàm, tuy rằng mới chỉ một, hai tiếng không gặp mà thôi.
Nhưng ở trong mắt người ngoài, bọn họ lại không thể nhìn ra Chu Hàn đang nghĩ gì trong đầu.
Sau khi mọi người tận mắt chứng kiến Chu Hàn thản nhiên bóp chết một thành viên ban quản trị, ánh mắt của bọn họ đều trợn to.
Người nào người nấy đều cúi đầu theo bản năng, không dám nhìn Chu Hàn, lại càng không dám thách thức anh.
Thấy không còn ai dám tiếp tục kiêu ngạo, lúc này Chu Hàn mới chỉ về phía Hoàng Minh, thản nhiên nói: “Cậu ngồi vào vị trí chủ tịch đi.”
Hoàng Minh nghe vậy thì cực kỳ kích động, anh ta nhìn Chu Hàn với vẻ mặt cảm kích, nói với giọng điệu cung kính: “Cảm ơn anh. Xin mạo muội hỏi một câu, anh họ gì?”
Chu Hàn chỉ liếc mắt nhìn anh ta một cái, sau đó thản nhiên nói: “Chu.”
Hoàng Minh lập tức sửa miệng: “Anh Chu, đại ân đại đức không có gì để báo đáp, về sau Hoàng Minh tôi nguyện đi theo làm tùy tùng cho anh, cho dù lên núi đao xuống biển lửa…”
Không đợi Hoàng Minh nịnh nọt xong, Chu Hàn đã giơ tay ngăn anh ta lại.
Đối phương tỏ rõ ý muốn làm thuộc hạ của Chu Hàn, chẳng qua anh ta còn chưa xứng.
“Hoàng Minh sẽ ngồi vào chiếc ghế chủ tịch này, các vị có ý kiến gì không?”
Chu Hàn vô cùng dứt khoát hỏi đám thành viên ban quản trị, đồng thời cũng dời sự chú ý của Hoàng Minh đi.
Không phải tất cả mọi người đều xứng làm thuộc hạ của Chu Hàn, mấy kẻ giống như Hoàng Minh, cho dù là làm một con chó cho Chu Hàn thì anh ta cũng không tu chưa đủ.
Chu Hàn là nguyên soái của đế quốc, không phải bất kỳ kẻ tầm thường nào cũng có thể bám lên được.
“Hoàng Minh chỉ biết sống mơ mơ màng màng, thật sự không xứng ngồi vào chiếc ghế chủ tịch này.”
“Tôi đồng ý.”
“Tôi cũng đồng ý…”
Vài tên thành viên ban quản trị kiên trì đến cùng nói, tuy rằng bọn họ cũng sợ sẽ bị bóp nát cổ, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Nhưng nếu để Hoàng Minh ngồi vào chiếc ghế chủ tịch này, chỉ sợ bọn họ sẽ là nhóm người đầu tiên bị mất bát cơm.
Bởi lẽ đắc tội với Hoàng Minh quá nhiều, hơn nữa nếu không giữ được bát cơm, cả nhà từ già đến trẻ đều sẽ phải uống gió Tây Bắc.
So sánh hai chuyện này với nhau, bọn họ quyết định sẽ liều một phen, chẳng may xe đạp biến thành xe máy thì sao?
“Rất tốt.”
Chu Hàn ý vị sâu xa gật đầu một cái, anh nhấc tay lên vung nhẹ một cái.
Một bóng người đột nhiên xuất hiện ở góc tối, ngay sau đó lập tức đánh gãy tay chân của mấy kẻ không đồng ý để Hoàng Minh làm chủ tịch.
“Còn có ai không đồng ý nữa không?”
Chu Hàn trầm mặt, thản nhiên hỏi.
Thành viên ban quản trị ở trong phòng họp lập tức im lặng như tờ, không dám nhảy ra thách thức Chu Hàn.
Thấy không còn ai làm khó dễ Hoàng Minh nữa, Chu Hàn lập tức gật đầu, giống như vô cùng vừa lòng, anh xoay người rời đi.
“Anh Chu, để tôi tiễn anh.”
Hoàng Minh lập tức đuổi theo.
“Không cần.”
Người nói chính là Bạch Hổ, gã thẳng thừng ngăn Hoàng Minh lại.
Anh ta hơi kinh ngạc, sau đó đành phải gật đầu nói: “Được.”
Sau khi rời khỏi tập đoàn Giang Đông, Chu Hàn đi thẳng tới tập đoàn Tô thị.
Có điều giờ phút này Tô thị đã vô cùng hỗn loạn, Tô Hàm cũng vội đến mức sứt đầu mẻ trán.
“Kênh bán hàng của sản phẩm mới xuất hiện vấn đề, hàng hóa không thể bán ra được, bộ phận tài vụ thu không đủ chi.”
“Nguồn vốn bị thiếu hụt một cách nghiêm trọng, công nhân trong xưởng đã bắt đầu bãi công, rất nhiều công nhân đã chạy tới công ty gây sự, tuyên bố sẽ đòi lại tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ.”
“Lượng hàng trong xưởng sụt giảm mạnh, sản phẩm trên thị trường không có nguồn cung, tình hình đang càng ngày càng xấu.”
Liên tục nghe được tin tức xấu từ trong miệng thư ký, Tô Hàm không khỏi nhíu chặt mày.
“Tài khoản của công ty còn thừa bao nhiêu tiền?”
Tô Hàm bất đắc dĩ hỏi một câu, không đợi thư ký trả lời, cô lại nói tiếp: “Có bao nhiêu thì trả bấy nhiêu, có thể ổn định được nhóm nào thì hay nhóm đó, đừng để công ty xuất hiện mấy tin tức tiêu cực.”
Nhưng Tô Hàm vừa mới dứt lời, thư kí còn chưa kịp trả lời, đột nhiên bên ngoài văn phòng có một đám phóng viên ùa vào.
“Tổng giám đốc Tô, cho hỏi chuyện tập đoàn Tô thị khất nợ tiền lương của công nhân có phải là sự thật không?”
“Tổng giám đốc Tô, người ta hay nói quan viên mới nhậm chức cần phải làm những việc tỏ rõ tài cán, đánh đòn phủ đầu, khiến cho thuộc hạ tâm phục khẩu phục, nhưng cô vừa mới nhận chức đã cố tình không phát tiền lương, liệu cô có thể cho mọi người một lời giải thích không?”
“Tổng giám đốc Tô, nghe nói cô có một vị hôn phu rất lợi hại, cô có thể tiết lộ đôi chút về mặt tình cảm được không?”
Hết vấn đề gây khó chịu này đến vấn đề gây khó chịu khác, Tô Hàm không khỏi cảm thấy tủi thân đến cực điểm.
Không biết vì sao, giờ phút này cô rất muốn Chu Hàn xuất hiện bên cạnh mình, bảo vệ mình.
“Bảo vệ, đuổi bọn họ ra ngoài đi.”
Thư ký đứng ở một bên tức giận nói, vài tên bảo vệ lập tức bước tới, đuổi đám phóng viên đang giơ camera và microphone ra bên ngoài.
“Tổng giám đốc Tô, vì sao cô phải trốn tránh?”
“Cô không thể cứ đuổi chúng tôi đi như vậy được, cô phải đưa ra một lời giải thích.”
Những phóng viên này rất hung hãn, biểu hiện cực kỳ cố chấp.
“Chuyện của tôi không liên quan gì đến các vị, hy vọng các vị đừng tham dự vào chuyện này.”
Tô Hàm cố nén sự tức giận, cô tận lực kiềm chế cảm xúc, muốn nói rõ lý lẽ với đám phóng viên này.
Nhưng đám phóng viên kia lại không muốn nói rõ lý lẽ, bọn họ vẫn cố lao vào bên trong, giống như muốn cạy miệng của Tô Hàm cho bằng được.
Mắt thấy tình hình đã không thể kiểm soát được nữa, ngay cả bảo vệ cũng không thể ngăn cản đám phóng viên này, vào lúc Tô Hàm tâm như tro tàn, bốn bóng người đồng thời xuất hiện.
Sau đó, hết phóng viên này đến phóng viên khác bị đẩy ra bên ngoài.
“Tập đoàn Tô thị đánh người. Mau chụp ảnh lại, để mọi người thấy rõ bộ mặt thật của Tô thị.”
Có người vội vàng hô, dáng vẻ như thể sợ cả thế giới này không trở nên hỗn loạn vậy.
“Ai dám chụp một tấm thử xem.”
Sau đó lại có một bóng người xuất hiện, người tới không phải ai khác, chính là Chu Hàn.
Mà bốn bóng người vừa mới xuất hiện chính là bốn chiến thần, bọn họ vốn có cấp bậc chiến tướng, chỉ vì đi theo Chu Hàn nên trực tiếp trở thành chiến thần.
“Sao lại không thể chụp? Chẳng lẽ chúng tôi không được đi tìm chân tướng sự việc sao?”
“Đúng vậy đúng vậy, cần phải cho mọi người thấy bộ mặt thật của Tô thị.”
Có không ít phóng viên phản bác Chu Hàn, giống như mấy việc mà bọn họ đang làm là mấy việc rất bình thường vậy.
“Bạch Hổ, giải quyết đi.”
Chu Hàn nghiêng đầu ra hiệu với Bạch Hổ.
Gã gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lập tức gọi điện tới một số.
Rất nhanh đầu dây bên kia đã bắt máy, Bạch Hổ trực tiếp mở loa ngoài.
Đầu tiên, đầu dây bên kia vô cùng cung kính lên tiếng xin lỗi Bạch Hổ, nói bản thân đã lơ là trong việc quản lý, đã không quản lý tốt nhân viên.
Sau đó Bạch Hổ bèn đưa điện thoại di động tới trước mặt đám phóng viên, mở miệng nói: “Kêu bọn họ cút đi.”
Đầu dây bên kia vội vàng trả lời một tiếng, tiếp đó người nọ tức giận nói với đám phóng viên: “Ai cho các cô các cậu tới tập đoàn Tô thị gây sự? Cả đám đều là mấy con lừa à? Mau cút về đây cho tôi.”
Tất nhiên những phóng viên này có thể nghe ra được người ở đầu dây bên kia là ai, chính là chủ biên Vương Đức Xương.
Cũng chính là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ.
Một đám phóng viên sợ tới mức luống cuống tay chân, xám xì xám xịt lập tức giải tán.
Một lát sau, cuối cùng toàn bộ văn phòng tổng giám đốc cũng trở nên yên tĩnh.
Tô Hàm thở phào một hơi, cô đi tới trước mặt Chu Hàn nhẹ giọng nói: “Chu Hàn, cảm ơn anh.”
“Vợ chồng với nhau cần gì phải cảm ơn chứ.”
Chu Hàn giơ tay nắm lấy tay của Tô Hàm, anh dịu dàng hỏi: “Vợ ơi, tối nay em muốn ăn gì?”
Tô Hàm không khỏi có chút ngoài ý muốn với hai chữ “vợ ơi” của Chu Hàn.
Cô hơi sửng sốt, sau đó nở một nụ cười miễn cưỡng, mở miệng trả lời: “Bây giờ em làm gì còn tâm trạng để ăn cơm nữa chứ.”
Thấy vợ mình lộ ra vẻ mặt chua sót, trái tim của Chu Hàn giống như bị ai bóp chặt vậy.
Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, lên tiếng dỗ dành: “Những việc này có là gì chứ, ăn cơm trước, thân thể quan trọng hơn.”
Tô Hàm nghe vậy trong lòng rất là cảm động, nhưng bây giờ cô thật sự không có tâm trạng nào để ăn cơm.
Nhưng còn chưa đợi Tô Hàm mở miệng từ chối, Chu Hàn lại nói: “Ngoan, việc này ắt sẽ có người đi giải quyết.”
Sau đó Chu Hàn liền đưa mắt ra hiệu với Bạch Hổ.
Gã gật đầu, lập tức gọi cho Hoàng Minh.