Chương 105. Cái mặt già này biết giấu vào đâu
Cảnh Hoắc Tử Kim bảo vệ Tony Bond khiến Hoắc Khai Hà nổi trận lôi đình.
Giờ phút này xem như cô ta không còn gì để chối cãi nữa, mặc dù cô ta liên tục nói rằng giữa mình và Tony Bond không xảy ra chuyện gì.
Sợ là Hoắc Khai Hà cũng sẽ không tin.
Loại chuyện này sẽ chỉ càng tô càng đen, càng giải thích thì càng phiền phức.
“Tử Kim, con làm ba rất thất vọng.” Hoắc Khai Hà vỗ vào bàn một cái rồi đứng lên, bước nhanh đến trước mặt Hoắc Tử Kim.
“Bây giờ ba muốn động vào con khỉ lông vàng này mà con vẫn còn bảo vệ cho nó sao?” Hoắc Khai Hà lạnh lùng hỏi một câu.
Câu nói này của ông ta hiển nhiên là muốn Hoắc Tử Kim tự mình đưa ra quyết định lựa chọn giữa ông ta và Tony Bond.
Hoặc là chọn ba ruột của mình, hoặc là chọn con khỉ lông vàng này.
“Ba, ba đừng làm khó con được không?” Hoắc Tử Kim khó khăn thốt ra một câu, giờ phút này cô ta cảm thấy mình vô cùng ấm ức.
Hoắc Khai Hà hừ lạnh một tiếng: “Là con đang làm khó ba chứ không phải là ba đang làm khó con.”
Hoắc Tử Kim nghe vậy lại càng ấm ức, nhưng cô ta không thể nói hết ra được. Dù sao thì Tony Bond cũng sẽ không tha thứ cho cô ta.
Vả lại Tony Bond là một tên không có não, dáng vẻ lúc nào cũng ngốc nghếch khiến cho Hoắc Tử Kim vô cùng tuyệt vọng.
Hơn nữa Hoắc Khai Hà sẽ càng không tha thứ cho cô ta.
Giờ phút này, trong mắt Hoắc Khai Hà, Hoắc Tử Kim chính là một đứa con gái bất hiếu, dám cùng một con khỉ lông vàng làm loạn.
Nhưng mà cũng không phải là Hoắc Tử Kim bất hiếu mà thực tế là vốn dĩ cô ta không làm gì cả.
Cô ta chỉ nói đùa với Hoắc Khai Hà thôi, nhưng không ngờ rằng ba cô ta lại nghiêm túc đến như vậy, coi chuyện này là sự thật.
Dưới cái nhìn của Hoắc Khai Hà, con gái ông ta và Tony Bond không có quan hệ gì mới là chuyện kỳ lạ.
Dù sao thì xét từ vô vàn những chuyện trước đây, Hoắc Tử Kim là một người vô cùng phản nghịch.
Không nói đến chuyện đi tới quán bar lần trước, chỉ riêng chuyện cô ta vì báo thù cho Tô Hữu Đào mà dám dùng danh nghĩa nhà họ Hoắc để vươn tay tới tận Hòe Châu.
Hơn nữa, Hoắc Khai Hà vốn dĩ muốn Hoắc Tử Kim tiếp cận Chu Hàn, tốt nhất là trở thành người phụ nữ của anh.
Kết quả là Hoắc Tử Kim lại làm đảo lộn mọi thứ, dám xông lên đối nghịch với Chu Hàn.
Mặc dù lúc đó tặng cho Tô Hàm vạn lượng hoàng kim để chúc mừng cô trở thành Chu phu nhân là xuất phát từ sự thật lòng của Hoắc Tử Kim.
Nhưng vào giờ phút này, trong mắt Hoắc Khai Hà, điều đó đã trở thành bằng chứng cho thấy Hoắc Tử Kim đã bằng mặt không bằng lòng.
Dù thế nào đi chăng nữa, Hoắc Khai Hà vẫn cho rằng Hoắc Tử Kim là một đứa con gái bất hiếu, sự thật này khó mà thay đổi được.
Ngay lúc bọn họ đang ở trong tình cảnh giằng co sắp không thể xoa dịu được nữa, Chu Hàn cùng Tô Hàm đã bước ra khỏi phòng.
Dáng vẻ của hai người đều giống như vừa mới ngủ dậy, mà sắc mặt của Tô Hàm thậm chí còn hơi tái nhợt.
Rõ ràng là cô ấy vẫn còn có chút chưa ổn định được sau những gì đã xảy ra ngày hôm qua.
Chu Hàn đương nhiên phát hiện ra điều này.
Mặc dù vài lần anh đã muốn an ủi cô nhưng cô căn bản không hề tiếp nhận, vẫn luôn duy trì dáng vẻ mất hồn mất vía.
Chu Hàn rất nhanh đã phát hiện ra bầu không khí có gì đó không đúng, anh nhanh chóng bước tới trước mặt Hoắc Khai Hà và Hoắc Tử Kim.
Sau đó mở miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hoắc Khai Hà vừa nhìn thấy sự xuất hiện của Chu Hàn, khí thế lập tức yếu đi một chút.
Ông ta do dự mở miệng: “Chu Nguyên soái, không có chuyện gì đâu.”
Nói xong ông ta dường như có chút áy náy liếc nhìn anh và Tô Hàm.
Sau đó không nhịn được hỏi thêm: “Chu Nguyên soái, Chu phu nhân, có phải tôi đã làm phiền hai người nghỉ ngơi không?”
Hoắc Khai Hà vừa nói xong, Chu Hàn đã lắc đầu: “Không sao, mấy người đang làm gì vậy?”
Rõ ràng là Chu Hàn đã nhìn ra manh mối rồi, cho dù Hoắc Khai Hà không nói gì, Chu Hàn vẫn có thể đoán ra được đại khái.
Đặc biệt là khuôn mặt tuyệt vọng của Tony Bond cùng với ánh mắt cầu cứu của anh ta đang nhìn chằm chằm vào Chu Hàn.
“Không sao, chỉ là đang nói đùa một chút với cậu Tony Bond đây thôi.” Hoắc Khai Hà kìm nén cơn giận dữ trong lòng, gượng cười nặn ra một câu với Chu Hàn.
Nhưng nụ cười của ông ta còn khó coi hơn cả khóc.
Chu Hàn đương nhiên liếc mắt một cái đã nhìn thấu mọi chuyện.
“Hoắc gia chủ, nếu có chuyện gì thì cứ trực tiếp nói cho rõ ràng, không có gì phải vòng vo cả.” Chu Hàn lên tiếng nhắc nhở một câu.
Ý tứ của anh đã quá rõ ràng, anh không muốn nghe Hoắc Khai Hà giấu giếm.
Hơn nữa, cho dù Hoắc Khai Hà muốn giấu giếm thì cũng không giấu được.
Hoắc Khai Hà nghe xong sắc mặt lập tức thay đổi, sau đó thở dài một hơi: “Là như thế này, con gái của tôi cùng cậu Tony Bond đây rất có thể là…”
Nói được nửa câu, Hoắc Khai Hà vô thức dừng lại.
Ông ta thật sự không muốn vứt đi cái mặt già nua này, xấu hổ không dám nói tiếp.
Thấy dáng vẻ này của Hoắc Khai Hà, Chu Hàn lập tức hiểu được đại khái.
Ánh mắt của anh lập tức lóe lên, rơi vào trên người của Hoắc Tử Kim.
“Cô Hoắc, cô và Tony Bond có chuyện gì?” Chu Hàn dò hỏi.
Rõ ràng là đối với loại chuyện như thế này, Chu Hàn cũng rất khó mở miệng.
Hoắc Khai Hà đương nhiên biết rõ sự bất đắc dĩ của anh.
Dù sao thì ông ta cũng vô cùng bất đắc dĩ, con gái của mình tại sao lại dây dưa với một con khỉ lông vàng cơ chứ.
“Tony Bond, tôi tin tưởng anh.” Chu Hàn nở một nụ cười giảo hoạt với Tony Bond, sau đó lạnh nhạt nói: “Anh vẫn nên nói sự thật đi.”
Nghe thấy Chu Hàn nói vậy, trong lòng anh ta lập tức hét lên hai chữ oan uổng.
Anh ta cũng là một người thẳng thắn, lập tức nói: “Chu Nguyên soái, anh hiểu nhầm tôi rồi.”
Ngay khi Tony Bond đang không biết nên giải thích như thế nào, Chu Hàn vừa liếc mắt đã nhìn ra sự bất lực của anh ta.
Anh không hề quay đầu lại mà nói với Thanh Long đang nấp ở trong chỗ tối: “Mang camera đến đây đi.”
Những lời này của Chu Hàn vừa mới thốt ra, Hoắc Khai Hà nháy mắt há hốc mồm.
Trong lòng ông ta âm thầm thở dài một tiếng, ông ta thực sự đã già đến mức hồ đồ rồi, vậy mà lại quên nơi này có lắp camera.
Khi Hoắc Khai Hà đang cảm thán trong lòng thì một bóng người từ trong góc tối đi ra.
Sau đó bóng người ấy cầm một cái máy tính bảng đưa cho Chu Hàn.
Chu Hàn nhận lấy máy tính bảng, sau đó chiếu nội dung của video trong máy lên tường.
Sau khi tua nhanh gấp năm lần, tất cả mọi người đều đã xem xong nội dung của đoạn video tối hôm qua.
Cảnh quay chỉ có mỗi hình ảnh tối hôm trước Tony Bond đi vào phòng và sau đó chỉ xuất hiện thêm mỗi cảnh sáng hôm nay Hoắc Tử Kim chạy vào phòng đó gọi anh ta dậy, mọi người đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
“Bây giờ còn có vấn đề gì nữa không?” Chu Hàn hờ hững hỏi Hoắc Khai Hà một câu.
Vẻ mặt của Hoắc Khai Hà lúc này hơi đờ đẫn, nhưng rất nhanh ông ta đã khôi phục lại dáng vẻ cười tủm tỉm, cười đùa cợt nhả nói với Chu Hàn: “Không có vấn đề gì.”
Căn bản không cần Chu Hàn nhắc nhở, giờ khắc này Hoắc Khai Hà vô cùng rõ mình nên làm cái gì.
Ông ta lập tức hơi khom người xin lỗi Tony Bond: “Thật ngại quá cậu Tony Bond, là tôi đã hiểu lầm cậu.”
Sự xuất hiện của Chu Hàn cùng với việc anh bảo Thanh Long đưa ra bằng chứng đủ để thấy rằng Chu Hàn đang nghiêng về phía Tony Bond.
Vì vậy Hoắc Khai Hà đương nhiên không dám tùy ý bắt nạt anh ta nữa.
Nguyên nhân chỉ có một, ông ta không dám đối chọi với Chu Hàn.
“Không sao.” Chu Hàn hơi xua xua tay.
Ngay khi anh đang chuẩn bị đưa Tô Hàn đi ăn sáng.
Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động cơ gầm rú, tiếng gầm càng ngày càng gần, một chiếc xe màu đỏ vụt qua.
Ngay sau đó, một tiếng phanh xe đinh tai nhức óc lại vang lên.
Không đợi mọi người phản ứng lại, một bóng người xinh đẹp đã chậm rãi xuất hiện trong biệt thự của nhà họ Hoắc.
“Chu Nguyên soái, hôm qua anh đã cướp được bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ về chưa?” Người tới không phải ai khác mà chính là Hào Diệu Thiến, cô ta nghiêm túc hỏi Chu Hàn.
Vẻ mặt lúc này của cô ta vô cùng căng thẳng, hoàn toàn không giống như đang giả vờ.
“Cái gì?” Chu Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại cô ta.
Mặc dù bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ kia là do Hào Diệu Thiến tặng cho Chu Hàn, nhưng anh không hề nhận nó.
Chương 106. Lộ ra diện mạo thật
Chu Hàn nói xong, đầu cũng không ngoảnh lại vẫy tay về phía Thanh Long.
Thanh Long lập tức mang bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ ra rồi đưa tới trước mặt Hào Diệu Thiến.
Hào Diệu Thiến nhận lấy bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ, ánh mắt lóe lên một tia trong veo.
Cô ta không hề ngạc nhiên chút nào, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Dường như trong mắt Hào Diệu Thiến, bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ vốn dĩ đã thuộc về Chu Hàn, không ai có thể cướp đi được.
Hào Diệu Thiến vuốt ve bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ, sau đó cúi đầu trầm tư trong chốc lát.
“Người của nhà họ Hào lại chạy đến đây làm gì?” Hoắc Tử Kim đột nhiên xông tới nói ra một câu.
Cô ta dường như có thù với Hào Diệu Thiến vậy, trong lời nói đều lộ ra mùi thuốc súng.
Đối với Hào Diệu Thiến, Hoắc Tử Kim cũng coi như khá quen thuộc, dù sao thì tiểu thư danh giá nhà họ Hào cũng rất nổi tiếng.
Nhưng điều quan trọng nhất là Hào Diệu Thiến còn xinh đẹp và gợi cảm hơn cả cô ta.
Hoắc Tử Kim đương nhiên là vừa ghen tị oán hận vừa có chút hâm mộ, trong lòng vô cùng khó chịu nên miệng cũng thốt ra những lời châm chọc.
“Cô Hoắc, làm ơn đối xử tử tế với người bị thương một chút đi.” Hào Diệu Thiến khách khí nói với Hoắc Tử Kim, đồng thời lộ vết thương trên tay mình ra cho cô ta xem.
Hoắc Tử Kim thấy vết thương trên tay Hào Diệu Thiến có vẻ rất nghiêm trọng, thậm chí còn có cả vệt máu đỏ tươi.
Tối hôm qua Hoắc Tử Kim kéo Tony Bond đi xem phim và mua sắm nên đương nhiên không biết chuyện đã xảy ra ở chỗ bán đấu giá.
“Ha ha, cô bị thương thì liên quan quái gì đến tôi?” Hoắc Tử Kim lạnh lùng cười một tiếng: “Cũng chẳng phải do tôi đánh.”
Mà sở dĩ Hào Diệu Thiến muốn lộ vết thương của mình ra đơn giản là để chiếm lấy lòng cảm thông của Chu Hàn.
Phải biết rằng, tối hôm qua nếu không phải vì giúp Chu Hàn lấy được bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ thì cô ta cũng sẽ không bị bắn vào tay.
Về phần nguyên nhân tại sao đối phương lại không bắn vào đầu cô ta thì thật ra rất đơn giản.
Việc Hào Diệu Thiến là tiểu thư danh giá của nhà họ Hào đã vang danh bốn phía, vậy nên những người bình thường đều không dám ra tay với cô ta.
Dù sao thì không phải ai cũng có thể hứng chịu được cơn phẫn nộ của nhà họ Hào.
“Cô Hoắc, mặc dù không liên quan gì đến cô, nhưng xin cô hãy dành sự tôn trọng cho những cường giả.” Hào Diệu Thiến nở một nụ cười, sau đó lại chuyển đề tài: “Mặc dù không phải cô làm tôi bị thương, nhưng cô cũng đừng làm tổn thương tôi, xát muối vào vết thương của tôi.”
Trong câu nói này của Hào Diệu Thiến có giấu dao, vô cùng sắc bén, mặc dù cô ta không lấy thân phận cô chủ nhà họ Hào ra để áp chế Hoắc Tử Kim, nhưng thật ra là đang trá hình để cảnh cáo đối phương.
Hoắc Tử Kim nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp có hơi trầm xuống, cuối cùng cô ta cắn chặt răng, im lặng không nói gì.
Nụ cười trên mặt Hào Diệu Thiến càng thêm đắc ý, cô ta cởi ba lô trên lưng xuống, lấy ra tất cả những thứ đã chuẩn bị sẵn bên trong.
Trước mặt mọi người, sau khi hòa tan máu và nước, cô ta bắt đầu đổ hỗn hợp đó lên bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ.
Hoắc Khai Hà đứng cạnh bên thấy cảnh này thì vô cùng bối rối, không hiểu tại sao Hào Diệu Thiến sau khi mua bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ này với giá một triệu năm trăm nghìn tệ lại phá hoại nó như thế này.
Lẽ nào tối hôm qua cô ta mua bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ này chỉ để khoe khoang sự giàu có thôi sao?
Nhưng một triệu năm trăm nghìn tệ đối với Hoắc Khai Hà mà nói chỉ nhỏ như một sợi lông, cho dù Hào Diệu Thiến có muốn khoe giàu thì cũng không nên phô trương như vậy chứ.
Ngay khi mọi người còn đang nghi hoặc, Hào Diệu Thiến đã dùng giấy ăn lau đi hỗn hợp máu và nước trên bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ, sau khi lau xong, cô ta cầm lấy hai cạnh của bức tranh, nhẹ nhàng vẩy vẩy vài cái.
Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ bắt đầu thay đổi.
Ngay sau đó, bức tranh lập tức hiện ra một cảnh tượng khác. Nhìn kỹ thì giống như một tấm bản đồ.
“Chu Nguyên soái, hôm nay tôi tới tìm anh chính là để cho anh thấy diện mạo thật của bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ này.” Hào Diệu Thiến cười tươi nhìn về phía Chu Hàn, sau đó đưa trả lại bức tranh cho Thanh Long.
Sau khi nhẹ nhàng vẫy tay với Chu Hàn, cô ta mới chậm rãi xoay người, mang theo một mùi hương thơm ngát rời đi.
Sau đó tiếng động cơ xe “brừm brừm brừm” vang lên, Hào Diệu Thiến chậm rãi bước ra xe.
Tô Hàm đứng bên cạnh chứng kiến tất cả sớm đã ngứa ngáy trong lòng, cô không thể để Hào Diệu Thiến rời đi như vậy được.
Từ khoảnh khắc cô ta xuất hiện, Tô Hàm đã đấu tranh tư tưởng rất lâu, nhưng bây giờ cô không còn quan tâm nhiều được nữa, lập tức đưa ra quyết định.
“Cô Hào, đừng đi vội.” Tô Hàm bước nhanh về phía trước, giơ tay ngăn Hào Diệu Thiến lại.
Hào Diệu Thiến lập tức dừng lại bước chân, khuôn mặt vô cùng ung dung bình tĩnh, như thể cô ta đã sớm đoán được Tô Hàm sẽ ngăn mình lại.
“Chu phu nhân, có chuyện gì sao?” Cô ta nở một nụ cười khéo léo, đôi mắt xinh đẹp cong lên như vầng trăng lưỡi liềm.
“Có tiện để lại số điện thoại không?” Tô Hàm nói xong câu này, miệng cứ khép lại mở, nhưng cuối cùng lại không nói thêm gì nữa.
Cô muốn nói ra một lý do hợp lý để làm cái cớ xin số điện thoại, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ ra nổi lý do nào.
“Tiện chứ.” Hào Diệu Thiến nhẹ nhàng nâng tay, một mùi hương thơm ngát lập tức thoảng qua.
Mặc dù Tô Hàm có chút phản cảm với mùi thơm trên người cô ta, nhưng cô không thể không thừa nhận rằng, mùi nước hoa trên người đối phương rất thơm.
“Chu phu nhân, đây là danh thiếp của tôi.” Hào Diệu Thiến lấy từ trong túi xách ra một tấm danh thiếp màu tím tinh xảo rồi đưa cho Tô Hàm, trông có vẻ rất tự nhiên hào phóng.
Tô Hàm nhận lấy tấm danh thiếp, nhìn thoáng qua một cái rồi cuối cùng cất đi, sau đó xoay người đi đến bên cạnh Chu Hàn.
Hào Diệu Thiến cũng không quay đầu lại rời đi, khóe miệng từ đầu đến cuối đều nở nụ cười.
Sau khi Hào Diệu Thiến rời đi, Hoắc Tử Kim lập tức căm giận bất bình oán trách với Hoắc Khai Hà: “Ba, ba xem con nhỏ xấu xí đó kiêu ngạo chưa kìa.”
Khuôn mặt cô ta tràn đầy ghen tỵ, miệng lại tiếp tục thốt ra một câu: “Trên người còn có mùi lẳng lơ, thật là ghê tởm.”
Hoắc Khai Hà nghe vậy sắc mặt lập tức đen sì, ông ta thì thào một câu: “Hay là con đi dạy cho nó một bài học đi?”
Vừa nghe thấy lời ba mình nói, Hoắc Tử Kim lập tức không nói gì.
Cô ta trừng mắt nhìn Hoắc Khai Hà một cái, bực tức giậm chân, sau đó kéo tay Tony Bond bước vào trong nhà.
Mà Chu Hàn lúc này đã nhận lấy bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ từ tay Thanh Long rồi cẩn thận xem xét.
Bức tranh này không đơn giản.
Nó rõ ràng là một tờ bản đồ kho báu, hơn nữa còn chỉ về hướng Hoành Thành.
Ánh mắt Chu Hàn lập tức lộ ra một tia đông cứng, trong lòng anh biết rõ, lần này Hào Diệu Thiến không giở trò gì.
Hơn nữa bức tranh này cũng là do cô ta phá giải. Thậm chí tối hôm qua còn suýt nữa bị người ta bắn chết.
Nếu như đây là khổ nhục kế thì cũng không cần nhọc lòng đến vậy.
“Bạch Hổ.” Chu Hàn khẽ gọi một tiếng.
Sau khi giọng nói của anh vang lên, một bóng người từ trong bóng tối lập tức xuất hiện.
“Nguyên soái, có gì cần phân phó?” Bạch Hổ vô cùng cung kính đứng trước mặt Chu Hàn.
“Đi tìm hiểu xem thực hư mọi chuyện là như thế nào.” Chu Hàn nói, sau đó đưa bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ cho Bạch Hổ.
“Tuân lệnh.” Bạch Hổ lập tức cung kính đáp lại, sau khi nhận lấy bức Thanh Minh Vũ Kiều Đồ, thân hình anh ta lóe lên một cái, trong nháy mắt liền biến mất không thấy đâu.
“Nguyên soái, người nhà họ Hào đã vươn tay từ Hoành Thành tới đây rồi.” Hoắc Khai Hà thấy thời cơ đã chín muồi lập tức lên tiếng nhắc nhở Chu Hàn, sợ rằng muộn một bước sẽ không kịp nữa.
Chu Hàn gật đầu, ánh mắt rơi xuống phía bên ngoài cánh cửa, lạnh nhạt nói: “Bình tĩnh xem biến, tay vươn dài thì chặt thôi.”
Cùng lúc đó, ở nhà họ Hào.
“Ông Hào, mấy người phu nhân đã định cư tại Cảng Thành rồi.”
“Bất động sản Hào Thị, Hương Phạn Hào Thị, Mật Hải Hào Thị cùng ba mươi tám sản nghiệp khác cũng sẽ được xây dựng tại Cảng Thành trong vòng một tuần.”
Một người đàn ông mặc vest đeo kính đen cung kính nói với một người đàn ông trung niên mặc Hán phục.
“Không tồi.” Người đàn ông trung niên gật đầu tán thành, sau đó nói sang chuyện khác: “Tối hôm qua vì sao Diệu Diệu lại bị thương? Tình huống bây giờ như thế nào?”
Nói xong ông ta lại hỏi thêm một câu: “Đã tìm được tung tích của Hào Đoạt chưa?”
“Ông Hào, hiện vẫn chưa tìm thấy tung tích của cậu chủ, còn cô chủ bị thương là vì bức tranh Thanh Minh Vũ Kiều Đồ.”