Trung tâm triển lãm quốc tế Fair là tử mẫu lâu[1] điển hình, chiều cao hai tòa nhà bằng nhau, diện tích tử lâu không lớn bằng mẫu lâu, chủ yếu dùng cho các buổi triển lãm, trong khi đó mẫu lâu lại là tòa nhà chỉ thuần túy cho kinh doanh thương nghiệp. Khoảng cách giữa tử lâu và mẫu lâu ước chừng khoảng 30m, thành ra khi ánh sáng chiếu một góc độ nhất định thì từ tầng 42 của tử lâu trở xuống rất thú vị là đều nằm trong mảng bóng khổng lồ của mẫu lâu.
Hiện giờ yến hội đang diễn ra linh đình vô cùng, nơi đây có thể tận mắt gặp gỡ TOP 20 nhân vật sừng sỏ của giới vận tải tàu biển, ấy thế mà Ska Lucerne lại không có mặt, có điều điểm ấy rõ ràng khiến cho tâm tình Eva phấn chấn hơn nhiều lắm.
Vẫn y xì tiệc tùng trọng thể, hương rượu tràn trề chung quanh, Shinichi nhướn mày, hậm hực đêm nay nếu cậu tiếp tục chương trình huấn luyện của Louis có khi vẫn còn ý nghĩa chán so với ngồi ngu mặt ra ở chỗ này.
“Shinichi.” Eva vỗ vỗ vai cậu, “Em đi bàn chuyện với ông Ur Beruili, anh…”
“Anh tự lo cho mình được, em cứ đi đi.”
“Ồi, cơ mà đừng có tùy tiện đến gần em nào đẹp đẹp đấy nhá ~” Eva huých vai sang Shinichi, “Đàn bà phụ nữ nơi này không đơn giản đâu.”
“Anh biết rồiiiiiiiii ~~~”
Eva kéo tay ông Beruili tiến về một gian phòng nghỉ, Shinichi đoán chắc họ cần bàn bạc lâu lắm, mà cậu thì đương muốn rời khỏi cái chốn đông đúc này càng nhanh càng tốt… Hoàn toàn một thế giới mình chẳng thuộc về, đã thế thà tìm một gian phòng nghỉ ngơi một mình còn hơn?
Tự thán chủ ý của mình thiệt là tuyệt diệu, Shinichi rót cho mình hai ly Champagne cùng bê theo một món nhẹ nho nhỏ, đi thẳng về hướng phòng nghỉ ngoài hội trường.
Đặt thức ăn lên bàn xong, Shinichi nằm lăn cu đơ ở sofa, thở dài ngao ngán.
Chả biết có được coi là may mắn không, không bị gặp phải cái tên Saionji kia.
Shinichi thả lỏng cả người, hơn nữa mấy ngày nay cậu bị Louis đì cho đến là lao đao, nhắm mắt lại chưa được bao lâu, Shinichi đã trầm mình vào giấc ngủ.
Cậu mơ một giấc mộng, mơ về thật lâu thật lâu trước kia, cậu ngồi trên bus tới trường, chạm trán phải hai thằng của cao trung Fukuyama, chẳng muốn mang vạ không đâu, cậu bèn cố rúc vào một góc tối tối giả bộ như đang ngủ, rất đỗi nhiên.
Hoa anh đào lao xao ngoài cửa sổ, tựa hồ không biết phải đốt cháy kiếp mệnh mong manh của mình như thế nào.
Xe đỗ, cậu trai tao nhã mà lạnh lùng ấy đặt chân lên xe, tẩn cho hai thằng Fukuyama một trận.
Thế nhưng từ đầu tới cuối, Shinichi vẫn cứ im ỉm nhắm mắt, dựa đầu vào kính xe, cứ như chưa từng phát sinh bất cứ một chuyện gì cả.
Cậu bước về phía cổng trường, lũ nam sinh của Fukuyama kéo hội đồng đến, cậu chỉ đừng yên nhìn ngó hồi chốc, thế rồi chuyển hướng đi Seiraku ăn ramen luôn, vì hồi sáng cúp học nên khi về nhà phải ngồi “nói chuyện” với Shuusuke suốt cả một tối.
Vị trí cách nhau nửa cái lớp của y và cậu, không có sự đồng thời xuất hiện thừa thãi nào cả.
Vài bữa sau, cậu cùng Senka Sayaka đi xe bus, có gã cướp cầm súng chui lên xe, nam sinh kia bị bắn trúng, còn cậu, chỉ có ôm chặt Sayaka trong lòng mà thôi, không hề nhấc chân rời đi lấy nửa bước.
Và cả ngày hôm đó nữa, khu đèn đỏ của Shinjuku, cậu bắt gặp cảnh y đang bị Yamahara Masao vây đánh, cậu chẳng nói gì cả, cũng chẳng hành động gì, chỉ là tìm thấy cái quán bar cần tìm rồi đưa tiền cho Mizushima.
Nếu tất cả hiện thực đều là như thế, vậy thì hiện tại cậu sẽ như thế nào đây?
Shinichi hít một hơi mạnh, mở mắt, bất thình lình bị giật thót khi bắt gặp người con trai đó đang lẳng lặng ngồi bên cạnh, mái đầu buông thấp ngắm nhìn chính cậu.
“Saionji… Akinobu… Cớ gì cậu lại ở trong này?”
“Này phải là vấn đề tôi hỏi cậu mới đúng? Tôi còn cứ tưởng cậu sẽ kè kè bên Eva không rời lấy một tấc cơ.” Ngón tay chàng trai vươn đến, vẻ chừng muốn chạm vào má cậu, nhưng rồi lại chỉ vòng lên lưng ghế sofa.
“Chẳng lẽ Eva gặp nguy rồi!” Shinichi vùng gấp dậy, thế nhưng Akinobu lại không có tránh ra, Shinichi lờ mờ vỡ vạc điều gì đó, trong khoảnh khắc sắp đập Akinobu thì cậu dừng lại, “Cậu hù tôi hả…”
Giây tiếp theo, miệng cậu bị đối phương lấp kín.
Lưng Shinichi ngửa về đằng sau, thoát ly khỏi phạm vi tiếp xúc, gắt gỏng, “Trò đùa không có tí tẹo gì lấy làm buồn cười đâu!”
“Tôi giẫm lên chân làm cậu đau à?” Khuôn mặt Akinobu hơi chếch nghiêng, điều này khiến cho Shinichi dấy lên chút ít ghen tỵ, vì sao mà cái tên ôn thần càn rỡ này bất luận góc độ nào trông cũng đẹp đến nỗi~ cứ thúc giục người ta chỉ muốn được… táng cho một đấm thế này.
“Tôi không dư thời gian tung hứng trong này với cậu đâu, tôi phải đi xem Eva thế nào rồi!” Shinichi đẩy mạnh Akinobu ra, đứng dậy chạy ra cửa, nếu không phải cậu tự nhắc nhở mình chuyện của Eva, chỉ e do cái sự “tiếp xúc thân mật” chưa tới một giây đồng hồ vừa rồi mà cậu choảng nhau một trận với quý ngài Saionji chỉnh tề lịch thiệp này mất thôi, sau đó cả cái gian phòng này sẽ bị loạn xà beng lên hết ~
Ngay tại thời điểm ngón tay cậu sờ được vào khóa cửa, vai cậu liền bị đè lại, Shinichi cắn chặt răng, hất người sang chỗ khác, “Hôm nay tôi không muốn gây sự với cậu đâu.”
“Không sao cả, cậu không đánh lại tôi được.”
“Rốt cuộc cậu muốn thế nào? Cậu có biết không? Mới nãy tôi nằm mơ đó, tôi mơ tôi và cậu quả đúng là bạn học cùng cao trung nhưng chúng ta không có quen nhau! Ở xe bus, ở khu đèn đỏ Shinjuku, ở cả trường chúng ta chẳng hó hé lời nào với nhau hết cả!”
“Rồi sao?” Tiếng giọng điềm đạm của Akinobu lại khiến cho người ta thấy thật kỳ lạ.
“Rồi thì… Tôi vẫn thuộc trong câu lạc bộ kiếm đạo, tham gia giải đấu quốc gia.” Tôi sẽ không muốn bắn súng, vì rằng sẽ không có ai ngay trước mặt tôi biểu diễn kỹ thuật bắn thần sầu như kia cả.
Akinobu im lìm nhìn Shinichi, ý nhắc cậu cứ việc nói tiếp.
“Biết đâu tôi lại đồng ý với quen với Senka Sayaka. Tôi nói là biết đâu thôi, đằng nào cô ấy cũng vẫn phải chuyển trường.” Dưới cái nhìn cứ nhất nhất nguội lạnh như thế, Shinichi không khỏi cuống lên.
Akinobu vẫn chỉ không nói gì.
“Tôi sẽ lên đại học, dĩ nhiên không phải là Todai hay Waseda rồi…” Lý do gì mà mình phải sợ cậu ta cơ chứ? Dựa vào cái gì mà trước mặt cậu ta mình lại quýnh quáng hết cả lên? Nghĩ tới đây, bất giác Shinichi lại trỗi lên cơn giận, “Chí ít, cũng không bị giống như bây giờ, bị một thằng đàn ông…”
“Bình thường, là điều cậu muốn ư?” Trước khi cậu kịp nói hết lời, Akinobu đã cắt ngang cậu.
“Sao lại không chớ? Tôi chỉ là người bình thường, tôi muốn một cuộc sống bình thường chả lẽ lại lạ lắm chắc?”
Ngay khắc ấy, Shinichi bất chợt ý thức được cái gì, nhưng đã muộn, lưng cậu bị đẩy rầm lên trên cửa, tiếng động vang lên hình như đã gây sự chú ý với bồi bàn phía bên ngoài.
“Xin hỏi, đã có chuyện gì xảy ra ạ?”
Shinichi vừa định há mồm, hàm dưới đã bị Akinobu thô bạo nắm lấy.
“Không có gì, tôi uống hơi say, va phải cửa.” Akinobu vẫn bình tĩnh trả lời.
Ghét nhất cái biểu cảm làm như y thâu tóm được tất cả kiểu này, Shinichi vừa toan co đầu gối húc vào bụng Akinobu, chẳng ngờ đầu gối lại bị tay kia của y bắt lại, nâng luôn lên.
Shinichi gằn rít, “Bỏ ra.”
“Nhiều năm vậy rồi, mà cậu vẫn phạm phải một sai lầm y thế.” Âm giọng của Akinobu gợi nhớ cho Shinichi về buổi đêm trong phòng luyện kiếm bốn năm trước, bản thân cũng co chân muốn húc cho y một quả, ngược lại còn tạo cơ hội cho y.
Trong giây lát cậu thất thần, Akinobu hạ tầm vai xuống, nháy mắt đã vác cậu lên, hai, ba bước đã quăng cậu trở lại sofa rồi.
“Cậu tính làm gì? Đây là tiệc!”
“Ừ, đây là tiệc. Cậu có thể kêu cứu lớn tiếng giống như phụ nữ, sẽ có rất nhiều người ngoài kia chạy tới cứu cậu. Cậu cũng có thể thử xem xem, liệu có khả năng đánh cho tôi một trận, kế đó đi ra được khỏi cánh cửa.”
“Đúng lắm, tôi sẽ tận tình dần cho cậu no đòn!” Shinichi nhổm người vung nắm đấm qua, Akinobu chỉ hơi vẹo cổ sang hướng khác, tránh thoát khá là dễ dàng, có điều y lại không tưởng nổi Shinichi nhảy chồm xuống khỏi sofa, chạy nhanh về phía cửa.
Akinobu gạt chân một cái, gọn gàng cản ngã Shinichi xuống đất, thế mà y càng không ngờ hơn, ngay tại thoắt chốc Shinichi ngã dúi, cậu cũng duỗi chân đạp té y, chưa hết lại còn trở người ngồi lên bụng, một tay túm chặt cổ áo, tay kia thì hung hăng dộng một đấm vào khuôn mặt tuấn mỹ vô song nọ. Akinobu ngoảnh mặt lại nhìn, nhìn thẳng Shinichi, bên khóe miệng tràn ra một tia đỏ máu.
“Đừng tưởng bở cậu vẫn có thể ngăn tôi.”
Vài sợi tóc hỗn độn xòa trên mắt, miệng Akinobu hé ra một nụ cười, “Tôi thì rất hài lòng với tư thế hiện tại.”
Shinichi sửng sốt, dường như ngộ ra ý gì đó, lại tống thêm cho một đấm nữa, thế nhưng vừa vung đến giữa không trung đã bị Akinobu giữ lại.
“Hình thức tấn công của cậu bao giờ cũng đơn giản thế à?”
Còn chưa kịp phản ứng, thân thể Shinichi đã đảo lộn đi, Akinobu xoay người lật mình lại, đè hai tay cậu sang hai bên đầu, tình hình này thực không khác gì so với bốn năm trước là bao.
Shinichi sống chết muốn nhoi dậy, song mọi giãy giụa đều là vô ích rồi.
“Cậu không thấy được tôi vô cùng thoải mái.” Mặt Akinobu cách Shinichi càng lúc càng gần, đến lúc chóp mũi y cách Shinichi chưa đến 1cm thì dừng lại, thậm chí hơi thở theo lời nói phun ra của y đều như có như không phớt trên vành môi Shinichi, “Tôi đoán dù bốn năm liền không gặp tôi, cậu cũng chưa từng một lần nghĩ đến tôi.”
“Nếu đã biết, thì còn hỏi lại làm gì?” Shinichi gắng gượng quay mặt đi chỗ khác, thế mà đường nhìn của Akinobu lại cứ bám riết.
“Nhưng không ngày nào là tôi không nhớ cậu.”
Một khắc nọ, chợt Shinichi cảm giác buồn cười cực kỳ. Nói thật chứ lúc mình xem cả điện ảnh lẫn hoạt hình cũng thấp thỏm mong có cô em xinh tươi nóng bỏng nào đó nói với mình mấy lời thoại kiểu vầy á ~
Rồi rồi, Akinobu đối với nhiều người mà nói quả tình nóng bỏng thật.
“Rất là biết ơn ngày nào cậu cũng nhớ tôi, còn giờ nếu không muốn dung nhan đẹp đẽ bị biến dạng, thì buông cho tôi đứng dậy ngay tức khắc!”
Câu vừa dứt, môi Akinobu đã phủ chụp, bức ép mà nóng nảy xâm nhập khoang miệng Shinichi, Shinichi vì muốn tránh né, nửa bên mặt đã dán rạt xuống tấm thảm, còn Akinobu lại có thể bằng lực độ khuấy đảo môi lưỡi của mình mà bắt mặt Shinichi lại phải quay về phía y.
Akinobu thả hai tay Shinichi ra, chỉ một thoáng, tựa thể tính mạng đang treo lơ lửng trên một sợi dây, Shinichi gồng sức giật kéo áo Akinobu, người đang áp phía trên lại cứ vững vàng không thua gì Thái Sơn cả, trong khi đó vạt áo sơmi của Shinichi thì đã bị đối phương giựt ra khỏi cạp quần tiêu rồi.
Phát hiện ra ý đồ đối phương, Shinichi lập tức bùng nổ, hai tay không còn cứng nhắc chống đỡ Akinobu nữa mà trực tiếp bóp lấy cổ họng y, ông bóp chết mày luôn này!
Lần đầu tiên, trước mặt Shinichi sắc mặt Akinobu bị rần đỏ, mạch máu thái dương bởi sức Shinichi mà phồng dồn, cuối cùng y cũng lui ra khỏi vòm miệng Shinichi, ngay tại lúc Shinichi thở lấy hít để luồng không khí mát rượi, ngón tay hơi hơi thả lỏng, tiếng móc khóa bị kéo chớp nhoáng làm cậu tỉnh táo lại.
“Định làm cái gì?”
“Tôi định làm gì lòng cậu cũng rõ, cậu có thể thử thêm một lần nữa xem có bóp chết được tôi không.”
Shinichi đùng đùng nổi giận, có điều ngay giây tiếp theo một cử động nhỏ cậu cũng không dám ho he gì nữa, tại vì Akinobu đã len tay vào trong quần cậu, thẳng thừng cầm lấy cái nơi yếu ớt nhất.
“Này này không hay ho gì lắm đâu…” Shinichi trăn trở nuốt nước bọt.
Bàn tay Akinobu từ phần gốc đáy chuyển vòng lên trên, nhẹ nhàng xoay chuyển mấy vòng, Shinichi tường tận máu mình đang rần rật tuôn về phía dưới, hô hấp không khỏi bật dài hơn, y đang xoa nắn mình, vô luận ai chăng nữa gặp hoàn cảnh như vầy cũng đều có phản ứng giống mình mà thôi.
Đầu ngón tay Akinobu trườn đến đỉnh cái đó của cậu, móng tay cắt bằng gãi vào khe hở nơi đó, hành vi rất nhỏ nhặt cũng đủ làm cho cả thân mình Shinichi cong lên, cậu không khỏi bặm chặt răng, mặt mũi đỏ rực.
Cậu trông thấy Akinobu cúi đầu xuống, song mọi cảm giác sống đều bị ngón tay đang xoa mơn và nắm giữ cái đó khống chế hết thảy rồi, cậu không dám nhúc nhích lấy một phân, chỉ có thể để mặc lưỡi Akinobu liếm láp phần trong môi trên của cậu, trơn trượt quấn lấy lưỡi cậu, âm thanh mút mát khiến cho toàn bộ nơron thần kinh trong não cậu tựa hồ đứt phựt hết.
Động tác tay Akinobu mỗi lúc một nhanh dần, cũng mỗi lúc một thô lỗ, hai chân Shinichi bị y nén ép nâng lên, cả cơ thể cứ như sắp cuộn tròn tới nơi rồi, nhưng mà khoái cảm từ những ngón tay dẫn dắt cậu lại đang bôi trắng xóa ngập tràn óc não.
Nụ hôn kia hôn càng lâu lại càng mang dáng dấp gấp gáp đến độ không thể dằn chờ.
Shinichi cảm nhận cằm mình bị lưỡi Akinobu dời xuống, sau đó bị y ngậm lấy, mạnh mẽ mút vào, đầu lưỡi y chốc chốc lại đảo quệt qua, sau đó du di xuống dưới cần cổ.
Thậm chí cậu còn hoài nghi phải chăng Akinobu là ma cà rồng, bằng không thì sao lại cuồng nhiệt với mình như vậy, hệt như phải cắn xuyên thấu qua da thịt cậu hút dòng máu nóng ra khỏi.
Phút cuối, dường như Shinichi đã chạm đến lằn ranh giới hạn, thứ gì đó phun tóe ra.
Cậu thẫn thờ, thở hổn hển, trượt mắt sang Akinobu.
Lúc này cậu mới chú ý vẻ mặt của y.
Đôi mắt trước nay luôn khoác vỏ lạnh lẽo giờ hơi hơi híp lại, sóng triều chìm ngợp y như sắp sửa nhấn dìm lấy tất thảy Shinichi trước mắt.
Giữa những kẽ ngón tay y, hãy còn dính dớp dịch thể của Shinichi sót lại.
Akinobu không cần phân trần nhiều, nhoài nghiêng thân, gập chân Shinichi lên, động tác đột ngột này giáng cho Shinichi cơn đau đến hoa mày váng mắt.
“Mẹ! Cậu muốn làm gì!” Tự dưng thấy thân dưới mát lạnh, quần trong quần ngoài bị đối phương tuột xuống tận mắt cá chân, ngón tay Akinobu dính theo thứ dịch phun vấy của Shinichi đang tính toán chen vào.
“Nếu cậu dám vào, tôi liều mạng với cậu!”
Xoang mũi Akinobu chỉ phát ra một tiếng hừ.
“A ——” Đối phương thế mà lại thật sự không chút lưu tình nào mà đẩy ngón trỏ tiến đến, Shinichi càng phát điên muốn ngóc người dậy, lại vì chính hành động đó mà khôn lường khiến cho cả ngón tay đối phương trượt vào trọn vẹn.
“Tôi giết cậu… Tôi giết cậu…” Shinichi bạt mạng chống khuỷu tay tự đẩy lùi người ra đằng sau, còn Akinobu lại cứ như không thiết đoái hoài, ngón giữa cũng chuẩn bị công cuộc chen lấn.
“Pằng ——” một tiếng, như thể là tiếng súng vang, dội đến từ ngoài cửa. Ngay kế tiếp là tiếng động hoảng loạn của đoàn khách khứa.
Shinichi chớp ngay thời cơ đó, thụt mạnh cơ thể về phía sau, thoát khỏi sự kiểm soát của Akinobu, thế rồi xoạt phát đứng dậy, cả đời cậu tuyệt nhiên chưa có khi nào mặc quần nhanh như thế này, mở phăng cửa hấp tấp chạy đi.
. / .
Chú thích:
1. Tử mẫu lâu, dịch trắng trợn ra là nhà mẹ con, còn hiểu đơn giản là kiểu nhà song song 2 tòa nhà đối diện nhau ấy, ừm nghĩ nó na ná cái Tháp Đôi cũng đc =____= dư này nè ~