Shinichi và Akinobu được đưa về lớp học. Cô Matsumoto “kể lể” giới thiệu học sinh mới chuyển đến, Shinichi khỏi cần nhìn cũng biết cả lớp đã bị học sinh mới này hút hết toàn bộ sự chú ý rồi, nói không chừng hết tiết xong số người đến lớp ngó cậu ta còn kinh dị hơn nữa.
Chỗ ngồi của Saionji Akinobu cách Shinichi rất xa.
Shinichi ngồi ở bàn ba dãy phải, còn Saionji ngồi ở bàn bảy dãy trái gần cửa sổ. Không rõ vì sao, khoảng cách như vậy làm cho Shinichi thấy an toàn.
Tan học, mọi học sinh đều ôm tâm tình hứng khởi đứng dậy đi đến chỗ Saionji, trong khi tên nhóc đó lại bình thản đút tay vào túi quần, xuyên qua tầm mắt của tất cả mà đi ra ngoài, bỏ lại rõ đầy phòng vô số thanh âm tiếc nuối.
Shinichi chép miệng, cầm bút chọc chọc Mizushima Kosuke hãy còn đang ngẩn người dòm theo bóng dáng Saionji dần khuất, “Nhìn cái gì thế! Chả lẽ đáng để tâm hơn so với thằng bạn ông đang bị thương à?”
Đáng tiếc tâm trí Mizushima vẫn còn đang bay bay mà, chỉ lẩm bà lẩm bẩm, “Kobayakawa… Ông xem xem ~ Quả đúng là nghệ-thuật ~”
Ném sang một cái nhìn xem thường, Shinichi hoàn toàn buông tha cho sự “quên bạn” của Mizushima, cậu này chỉ cần thấy cái gì đẹp liền gọi ngay đó là ‘nghệ thuật’. Nếu câu lạc bộ nhiếp ảnh mà cũng toàn người ngu ngốc như Mizushima, Shinichi buộc phải hoài nghi ý nghĩa cái gọi là nghệ-thuật mất thôi ~
Dẫu thế nào chăng nữa, nói chung một ngày rốt cuộc trôi qua một cách yên bình.
Mizushima vẫn đắm chìm trong kinh diễm với Saionji Akinobu, mà Shinichi chỉ có thể dùng tay giữ lấy người Mizushima vốn đã bị đại não hắt hủi thể xác, tránh không bị đâm sầm vào học sinh khác hay là cây ven đường.
Mỗi một người đi qua cổng trường, tựa hồ đều vô thức ngoái lại nhìn một học sinh mặc đồng phục cao trung Nishioka. Học sinh đó đeo một cặp kính, nét mặt hiền hoà, nụ cười phóng khoáng đến cực kỳ, toàn thân toả ra một loại khí chất cho biết, sự nhã nhặn thanh lịch người này có vốn không phải là thứ mà một nam sinh tuổi này có thể có được.
“Là Ogata Kenwa. Nghe đồn anh ý xuất thân từ thế gia của Bộ ngoại giao. Cha là Ogata Seiichiro đang làm ở Bộ ngoại giao của Mỹ, còn ông nội anh ý cũng giữ rất nhiều chức vụ khác nhau ở các quốc gia.” Tiếng nhóm nữ sinh nhỏ giọng chuyện trò truyền đến chỗ Shinichi.
Nishioka là một ngôi trường quý tộc, có rất nhiều con cháu của các gia đình danh giá theo học tại đây để vạch sẵn con đường chính trị cho sau này, từ trường Nishioka ngồi xe bus đến Tateno cũng phải mất hai mươi phút, không hiểu Ogata Kenwa đến để làm gì?
Oài oài, này không phải vấn đề để bây giờ thắc mắc, vấn đề hiện giờ là làm như nào để Mizushima khôi phục lại tinh thần như cũ ấy…
Từ đằng xa, Shinichi nhác thấy Saionji Akinobu đang đi về phía Ogata Kenwa, để mặc cho đối phương khoác tay lên vai mình, có vẻ họ quen nhau cũng tương đối lâu.
Tự dưng lại được thấy Saionji Akinobu, Mizushima đang đơ đơ bay bay phục hồi lại được luôn thần trí, mắt dán rạt không suy suyển khỏi bóng Ogata và Saionji đi khỏi, phun ra một câu làm Shinichi xém thì ngã ngửa lần thứ hai, “Đúng là tận hưởng nghệ thuật một đôi mà!”
Bước về phía bến xe, Ogata Kenwa cười hỏi, “Trường học mới thế nào?”
“Vẫn thế.” Câu trả lời của Saionji luôn vừa ngắn vừa đơn giản.
“Thật là, bạn cũ vật vờ trên xe bus lâu như thế để tới thăm cậu, thế mà cậu vẫn lạnh nhạt thế đấy à. Akinobu, cậu làm tôi hơi bị tổn thương rồi đó.” Lông mày của Ogata nhướn lên một góc độ tỏ vẻ hắn đang đau lòng.
“Trước mặt tôi, cậu không nhất thiết phải tiếp tục diễn trò đâu.” Akinobu thờ ơ nhìn thẳng về phía trước.
Thoáng trong chớp mắt, nụ cười hiện diện thường trực trên khuôn mặt Ogata Kenwa biến mất không còn vết tích, “Chỉ e phu nhân Hatoko mấy ngày nay sẽ ra tay với cậu.”
“Cám ơn.”
Một chiếc xe đen đỗ lại truớc mặt bọn họ, nụ cười lại xuất hiện trở lại trên mặt Ogata Kenwa, có người bước xuống khỏi xe, mở cửa, Ogata Kenwa ợm ờ một tiếng lịch sự cảm ơn rồi ngồi vào. Sau khi chiếc xe rời đi, Akinobu mới lên xe bus.
Khoảnh khắc xe bus bắt đầu chạy, Akinobu trông thấy từ gương chiếu hậu một cậu chàng đang tất tả đuổi theo đằng sau.
“Hự! Từ từ từ từ chờ với!”
Lái xe chắc là đã không để ý gì đến cậu nên là không có dừng xe, cậu thiếu niên lại rút hơi rút sức cố cắm đầu đuổi theo, cứ như thể nếu xe mà không dừng lại, cậu cũng cứ vậy mà chạy theo xe đến bến kế tiếp luôn. Bởi sự bám riết hoài không bỏ cuộc của cậu, lái xe cũng bị dồn sức ép, tâm trí xao động, xe bus dừng lại bên vỉa hè.
“Hừ, bây không đợi nổi chuyến tiếp được chắc? Cùng lắm có nửa tiếng thôi mà!”
Shinichi không đáp, cười cười chui lên xe. Chẳng qua năm phút nữa là tầm tan của Senka Sayaka ban C, lỡ chả may mà đụng mặt nhau ở bến xe, cô nàng lại chẳng bám đuôi mình, dễ còn đưa mình món ngọt ngọt nào đó nữa, tưởng tượng mới thế thôi, thân mình Shinichi lại run lẩy bẩy, cậu không thể dư thừa năm phút để mà đợi được.
Không lường trước, ánh mắt Shinichi lại chạm phải Saionji Akinobu, đối phương không lộ thần sắc gì mà dõi mắt ra ngoài cửa sổ, dáng người thanh mảnh và sườn mặt hoàn mỹ đã trở thành đối tượng chú mục của toàn xe. Shinichi chép miệng, phóng mắt sang một hướng khác.
Vài ba lúc cậu cũng có chút ít đồng cảm nho nhỏ với Saionji, dẫu sao suốt ngày bị người ta ngó lom lom như thế chưa chắc đã là sướng. Đơn cử như bây giờ đây này, cái tên đi làm diện mạo tầm thường kia cứ cố tình dùng vai chạm vai Saionji, lại còn cái cô nữ sinh bên cạnh nữa, cái kiểu ánh mắt lẫn vẻ ám muội cũng nào có gì khác biệt. Mà sỗ sàng nhất là cái gã đeo gọng kính đen ôm cặp hồ sơ kia kìa, tay giả vờ cầm cặp hồ sơ, thực chất là lợi dụng sờ mông Saionji thì có.
Hít một hơi, Shinichi thầm oán: Mầy chết chắc rồi…
Quả nhiên giây tiếp theo, gã đàn ông ré lên tiếng kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, cổ tay gã bị Saionji vặn lệch khớp. Toàn xe lâm vào trạng thái im bặt, ai nấy đều tròn mắt ngạc nhiên, mồm miệng há hốc. Mãi sau mới vỡ lẽ cậu học sinh trước mặt không phải là dạng chọc vào được.
Xe bus đi qua một tòa nhà cao chót vót, ánh mặt trời bị che khuất đi, cửa kính trong râm tối biến thành tấm gương chiếu ngược, Saionji Akinobu có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của Shinichi.
Thời điểm xuống xe, Shinichi đi sượt qua người y. Trong khi ai ai cũng đều sợ sệt Saionji Akinobu thì chỉ độc một mình cậu dám tới gần. Sự dứt khoát đến tàn nhẫn của y, cậu lại không có vẻ gì là quá để bụng cả, hoặc cũng có khi bởi bản thân chưa từng bao giờ có ý niệm không hay ho gì nên cậu vẫn có thể đàng hoàng như thường.
Đường nhìn của Saionji không tự nhiên dừng trên người Shinichi, y thấy thiếu niên đó đứng bên đường xốc lại quai cặp, ngón tay gãi gãi cổ, cậu cứ luôn buông lỏng như vậy.
Vừa dợm vào cửa, Shinichi hít hà thấy ngay có mùi thức ăn thơm lừng xộc vào mũi, thế là cậu biết bố Shuusuke đã về rồi, không thì ai nấu cơm chứ. Thực ra vốn Shinichi không quá nề hà phải xơi một tô mỳ ăn liền hay là sang bên đường mua một suất sushi giá rẻ, kiểu gì cũng đỡ hơn là ngồi ở bàn ăn cúi gằm liều mạng tống thức ăn vô mồm.
Cậu không muốn phải nhìn thấy ánh mắt của Shuusuke.
“Bao giờ con mới thôi ở câu lạc bộ kiếm đạo đấy hả?” Câu hỏi của Shuusuke không nhanh cũng không chậm, vẻ chừng ông cũng chẳng quá quan trọng đến đáp án của thằng con, đành rằng trên thực tế ông lại rất để ý.
“Trước mắt thì không có ý định đó ạ.” Shinichi vẫn không ngẩng đầu.
“Con rất có năng khiếu trong môn bắn, bố mong con đừng lãng phí nó. Con phải biết con bỏ xuống càng lâu, đến khi muốn nhặt lên lại càng khó.”
“Nếu căn bản con không hề muốn nhặt lên?” Shinichi đặt bát không tiếng động lên bàn, xếp ngay ngắn đôi đũa, “Con ăn xong rồi.”
Thời khắc cậu đứng dậy bỏ đi, cậu nghe thấy tiếng Shuusuke thở dài. Cậu cũng biết chính cậu rất có khả năng thiên phú trong môn bắn súng, nhưng cậu không muốn trở thành một Kobayakawa Shuusuke thứ hai hay là công cụ để thực hiện nguyện vọng cho bố.
Shinichi từng được nghe bảo rằng, trong số những vận động viên bắn súng Shuusuke huấn luyện, có hai người là Á quân Olympic súng lục cự ly 10m, còn cả một người huy chương đồng Olympic 10m bia di động, thành tích như vậy Nhật Bản đã hiếm ai có thể so, có điều Shinichi biết thừa, ông chưa thoả mãn. Ông càng muốn đưa đứa con vào đường bắn, Shinichi lại càng nhất quyết không đi theo ý muốn của ông.
Saionji Akinobu bước chân vào cổng của Nhà chính, y nhớ rõ ngày còn sống mẹ đã từng kể với y rằng, gia tộc Saionji từ thời Minh Trị Duy tân[1] đã là một gia tộc nổi danh rồi. Mà trên thực tế, những cái bắt tay giao dịch với hắc đạo thuở đầu của gia tộc cũng chính là bắt đầu từ thời điểm ấy.
Sân vườn cổ rậm rạp khiến cho người ta chẳng những không được thoải mái mà còn cảm thấy áp lực, hoa anh đào rập rờn theo vòng tay ôm ấp của gió, dòng suối uốn lượn quanh bốn phía sân vườn man mác sự quên lãng của thời gian, nếu không có tiếng róc rách xuôi qua khóm trúc, chẳng thể ai còn nghĩ rằng dòng nước ấy vẫn còn đang trôi chảy.
“Về rồi à.” Phu nhân Hatoko ngồi quỳ giữa vị trí chủ, vẻ như đang mê đắm với trà đạo.
Akinobu hành lễ với bà, lễ phép trả lời một câu, “Cháu đã về ạ.”
Nước trà rưới lên loạt chén đặt trên trúc, có hơi chút lệch lạc mục tiêu.
Khóe môi Akinobu nhếch nhẹ, đáng tiếc phu nhân Hatoko không hề trông thấy.
Yamahara Hatoko, dì đang căng thẳng điều gì.
Có điều dì đúng là nên căng thẳng.
Cái kế hoạch đó của dì rất hiệu quả, chi tiết, thế nhưng trăm ngàn lỗ hổng hãy vẫn còn sờ sờ.
. / .
Chú thích:
1. Minh Trị Duy tân hay Cải cách Minh Trị, Cách mạng Minh Trị là một chuỗi các sự kiện cải cách, cách mạng dẫn đến các thay đổi to lớn trong cấu trúc xã hội và chính trị của Nhật Bản. Cuộc cách mạng Minh Trị diễn ra từ năm 1866 đến năm 1869, một thời kỳ 3 năm chuyển đổi thời kỳ hậu Giang Hộ (thường gọi là Hậu Tướng quân Tokugawa) và bắt đầu thời kỳ Minh Trị (1868 – 1912, Minh Trị là “sự trị vì sáng suốt”).
Thôi cái này đọc manga nhiều là biết rõ rồi nhé :”Đ
Hay ho ở chỗ là, trong số các nhà lãnh đạo trong thời Minh Trị Duy tân khi Thiên hoàng Nhật Bản lấy lại quyền lực từ Mạc phủ Tokugawa, có một vị tên là Saionji Kinmochi (1849 – 1940) =) biết đâu ông ý là tổ tiên Akinobu-san thì xao =)