Đệ Nhất Thần Y

Chương 1-5




Chương 1: Anh hùng cứu mỹ nhân

Mười giờ đêm.

Bên đường Nam Thị có một chàng trai đẹp trai tuấn tú lặng lẽ ngồi bên ven đường ngủ gật.

Trước mặt anh là một tấm vải màu vàng sáp, được đè lên bằng mấy viên gạch vụn, trên tấm vải có ghi một hàng chữ trang nhã.

“Y thuật tổ truyền, châm cứu bắt mạch, chữa được trăm bệnh, không chữa khỏi không lấy tiền”.

Hay đấy, chữa được trăm bệnh? Có ma mới tin.

Người đi đường liếc nhìn tấm vải rồi lại nhìn chàng trai ngồi trước gian hàng, nhổ một bãi nước bọt, khinh thường rời đi.

“Mẹ kiếp, lại ngồi không cả một ngày, chẳng kiếm được đồng nào”.

Tần Long thở dài, thu dọn ghế xếp chuẩn bị về nhà.

Suy cho cùng quầy hàng bày ra để khám bệnh này phải dựa vào vẻ bề ngoài, vốn dĩ là kinh doanh không có giấy phép, nếu Tần Long có dáng vẻ trông giống bác sĩ Đông y lớn tuổi thì sẽ khác, dù sao cũng không ai tin một đứa trông mới mười sáu mười bảy tuổi lại có thể am hiểu về Đông y.

Phù phù…

Lúc này bên tai anh vang lên tiếng thở hổn hển.

Tần Long quay đầu lại nhìn, gương mặt hiện lên vẻ ngạc nhiên, không biết từ bao giờ lại có hai cô gái đứng bên cạnh quầy hàng.

Nhờ vào ánh đèn đường mờ nhạt, Tần Long nhìn rõ dáng vẻ của hai cô gái này.

Cô gái cao có khuôn mặt trái xoan, đôi môi anh đào, hai mắt sáng trong và hàm răng trắng, làn da trắng như tuyết, vòng nào ra vòng đó.

Cô gái dáng người nhỏ nhắn mà cô ấy dìu đi cũng rất đáng yêu, thân hình mảnh khảnh, làn da trắng hồng, khuôn mặt xinh đẹp như một bức tranh do họa sĩ lành nghề tạo ra, nhất là đôi mắt tựa sao trên trời, trông rất mê người.

Nhưng lúc này trạng thái của cô gái xinh đẹp này không ổn, bụng dưới có một vết thương nhìn rất ghê, đang không ngừng chảy máu, gương mặt như được chạm khắc tinh xảo hơi nhăn lại vì đau đớn.

Hai người cực kỳ nhếch nhác.

Ai mà nỡ ra tay tàn ác với cô gái đáng yêu như vậy chứ? Tần Long cảm thấy đau lòng.

“Cậu có phải là bác sĩ không? Mau lên! Có băng gạc gì không? Mau cầm máu giúp em gái của tôi với”, cô gái xinh đẹp mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển nói với Tần Long.

“Băng gạc? Không có, cô gái à, làm phiền cậu nhìn cho kỹ, tôi là bác sĩ Đông y”, Tần Long chỉ vào tấm biển dưới đất.

“Bác sĩ Đông y?”, cô gái xinh đẹp nghe thế cũng không thèm quay đầu lại nhìn, lập tức đỡ cô gái xinh đẹp nhỏ nhắn xoay người đi.

“Này…, cậu đừng đi vội, không có băng gạc nhưng tôi có thuốc mỡ, huống hồ cô gái này bị thương ra nông nỗi này rồi, bệnh viện gần nhất quanh đây e là cũng phải lái xe mất mười phút. Nếu cố chấp muốn đưa cô ấy đi bệnh viện, tôi nghĩ cậu đưa thẳng cô ấy đến nhà tang lễ thì hơn, như thế còn thừa chút tiền đi taxi”, Tần Long vội vàng nói.

Cô gái xinh đẹp nhíu mày: “Cậu có ý gì?”

“Cô ấy sắp chết rồi”.

“Thế… thế cậu nói xem phải làm sao?”, cô gái xinh đẹp vừa lo lắng vừa tức giận.

Việc làm ăn đưa đến tận cửa thế này rồi sao có thể trơ mắt nhìn cô ấy chạy được chứ? Phải khai trương gian hàng chứ?

Tần Long mỉm cười, bày ra dáng vẻ vô hại: “Đông y cũng có rất nhiều cách cầm máu…”

“Vậy cậu còn ngây ra đó làm gì? Mau cầm máu giúp nó đi”, Tần Long còn chưa nói hết câu đã bị cô gái xinh đẹp ngắt lời.

Nhìn bộ dạng sốt sắng của cô ấy, Tần Long lắc đầu thở dài, tháo túi kim châm bên hông xuống, thuần thục lấy mấy cây kim bạc sạch ra, sau đó vén góc áo của cô gái xinh đẹp đang bị thương rồi châm vào.

Thấy thế, cô gái còn lại hoảng hốt, vội vàng đè tay anh lại, tức giận nói: “Cậu… cậu làm gì thế?”

“Tôi đang châm cứu để cầm máu. Lẽ nào cậu muốn tôi đâm vào quần áo cô ấy à?”, Tần Long nghiêng đầu nói.

Mặt cô gái đỏ bừng, lúc này mới buông tay ra nhưng vẫn tỏ ra cảnh giác: “Tôi cảnh cáo cậu, đừng lợi dụng sàm sỡ Diệp Viên Viên, nếu không tôi đánh cậu đấy”.

“Ôi trời! Còn là một cô gái bạo lực à?”, Tần Long liếc nhìn cô ấy: “Một cây kim châm năm trăm tệ, không được trả giá”.

“Chỉ cần có thể cứu được Diệp Viên Viên, bao nhiêu cũng không thành vấn đề”, cô gái đó tỏ vẻ không quan tâm nhiều nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ không tin, thầm nhủ: “Nếu cậu không cầm máu được thì xem tôi xử lý cậu thế nào”.

Dựa vào kim châm để cầm máu sao? Tư Khả Hân chưa từng nghe nói đến cách này. Huống gì người này còn trẻ như vậy, bên mảng Đông y dĩ nhiên càng lớn tuổi thì càng giỏi, đây là suy nghĩ trong tiềm thức của mọi người, một chàng trai có vẻ ngoài hai mươi tuổi, cùng lắm cũng chỉ là thực tập sinh.

Nếu không phải vì tình hình của Diệp Viên Viên quá khẩn cấp, tôi đã không thèm lãng phí thời gian ở đây. Bây giờ chỉ mong ông trời có mắt phù hộ cho Diệp Viên Viên, Tư Khả Hân thầm cầu nguyện.

Tần Long không nói gì, vẻ mặt rất bình thản, anh vén áo lên để lộ ra làn da trắng như tuyết, cây châm nhẹ nhàng đâm vào giữa eo cô gái theo chuyển động của ngón tay anh.

Cô gái chảy máu quá nhiều, thần trí đã không rõ ràng nữa, cô ấy khó khăn ngước đôi mắt xinh đẹp lên rồi lại nhắm lại.

Thế nhưng…

Khi cây kim châm đâm vào, máu vốn dĩ liên tục chảy ra ngoài lập tức ngừng lại.

“Thành công rồi à?”

Tư Khả Hân mở to mắt, thần kỳ quá!

“Máu đã ngừng chảy nhưng cô gái này đã mất máu quá nhiều, còn chưa qua khỏi nguy hiểm. Tôi đưa ra hai đề nghị, một là lập tức đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất để truyền máu, nhưng sẽ mất thời gian để tìm được loại máu thích hợp, vết thương của cô ấy không mấy lạc quan, cô ấy có thể sống hay không còn là một vấn đề, rủi ro quá lớn. Cá nhân tôi nghiêng về đề nghị thứ hai, đó là lập tức đưa cô ấy đến nhà tôi, tôi sẽ làm thuốc cho cô ấy, uống vài ngày sẽ khỏi, đơn giản mà hiệu quả”.

Chương 2: Ánh mắt nóng bỏng

“Đến nhà cậu ư?”

Tư Khả Hân nhíu mày.

“Không đến nhà tôi thì chẳng lẽ tôi lại làm thuốc cho cô ấy ở đây?”, Tần Long nhún vai.

“Vậy cậu có thể đảm bảo chữa trị được cho nó không?”, Tư Khả Hân hỏi, Tần Long vừa cầm được máu đã khiến cô ấy có chút niềm tin vào bác sĩ Đông y trẻ tuổi này.

“Chỉ cần cô ấy không chết thì có thể cứu sống”, Tần Long cười đáp, lời nói cực kỳ tự tin.

Mặc kệ đi, vẫn phải ôm một chút hy vọng cuối cùng.

Tư Khả Hân cắn răng: “Vậy được, đến nhà cậu đi”.

“Đừng rề rà nữa, lập tức đi theo tôi, phải giành giật từng giây, người bệnh cũng bớt chút đau đớn”.

Tần Long thu dọn gian hàng của mình vội vàng chạy đi.

Đúng lúc này có tiếng bước chân vội vã vang lên, theo sau đó là mấy chiếc xe mười sáu chỗ Chevrolet Enjoy đang tăng tốc chạy đến, vì phanh gấp nên đã kéo ra mấy vết lốp xe khá sâu rồi dừng lại bên đường.

Két két!

Hơn ba mươi người đàn ông bước xuống khỏi chiếc xe, cao thấp mập ốm, ai nấy cũng đều rất hung dữ, bao vây lấy Tư Khả Hân và cô gái bị thương – Diệp Viên Viên.

“Đám khốn nạn này đến nhanh quá đấy”.

Sắc mặt Tư Khả Hân trắng bệch, ánh mắt hiện lên vẻ sợ hãi.

“Hai con ả thối tha, lần này xem bọn mày còn chạy đi đâu”, một tên đầu trọc có vết sẹo nơi khóe mắt bước đến, nhìn Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên, vung tay lên quát: “Dẫn đi”.

“Vâng, đại ca”.

Mấy người đàn ông cười ha hả bước đến gần.

“Chết tiệt!”

Tư Khả Hân nghiến răng, đẩy Diệp Viên Viên sang cho Tần Long.

“Mau dẫn Diệp Viên Viên rời khỏi đây”.

Dứt lời, cô ấy đạp vào một người đàn ông ở gần đó nhất.

Bụp!

Tên đó không kịp đề phòng bị đá ngã nhào xuống đất, liên tục kêu gào.

“Người luyện võ?”

Tần Long khẽ nói, có chút hứng thú đứng quan sát, cú đạp vừa rồi ít nhất cũng phải là cấp Hắc Đới.

Không ngờ cô gái xinh đẹp này nhìn có vẻ dịu dàng, yếu đuối mà lại có sức mạnh như vậy.

“Đừng bận tâm đến con nhóc này, trước tiên phải đưa con nhóc họ Diệp đó lên xe cho tao đã”, gã đàn ông đầu trọc có vết sẹo hung dữ nói. Trước đó gã đã từng lãnh đủ bản lĩnh của Tư Khả Hân, mặc dù bông hồng này rất đẹp nhưng lại có gai, nơi này còn là trên phố, phải tốc chiến tốc thắng.

Đám người bao vây tấn công Tư Khả Hân sử dụng hết những vũ khí mình có, nào là dao, gậy sắt.

Tư Khả Hân tay không đánh nhau với chúng hoàn toàn không thể đánh lại, hai cánh tay trắng như tuyết chỗ xanh chỗ tím nhưng cô ấy vẫn nghiến chặt răng, không rên một tiếng.

Mấy tên còn lại nhanh chân bước đến chỗ Tần Long.

“Đánh phụ nữ à? Làm thế không ổn lắm nhỉ?”

Tần Long nhíu mày, cảm nhận được một ống thép đập vào trán mình bèn giơ tay lên, ánh sáng sắc lạnh đột nhiên lóe lên, đám đàn ông lực lưỡng đang đi tới lập tức cứng đờ tại chỗ rồi bất động.

“Cậu còn ngây ra đó làm gì? Không mau đi đi?”, Tư Khả Hân thấy Tần Long vẫn còn đứng trong đám người bèn khàn giọng gào lên.

Nhưng lúc này vai cô ấy bị đánh một gậy.

Tư Khả Hân đau đến mức ớn lạnh.

“Đi đường gặp bất bình phải ra tay cứu giúp, đây là nguyên tắc làm việc của tôi, huống gì các cậu còn là bệnh nhân của tôi, sao tôi có thể đi được?”

Tần Long không thể nhìn tiếp nữa bèn đẩy Diệp Viên Viên sang cho Tư Khả Hân.

“Cậu dìu cô ấy đi”.

“Hả?”

Tư Khả Hân sửng sốt.

Nhưng lại thấy Tần Long xoay người bước đi, ngón tay gõ nhẹ trên hông giống như đánh đàn, sau đó hơi nhấc cánh tay lên...

Tư Khả Hân đang sững sờ nhìn thấy mấy tia sáng lạnh lẽo bay ra từ đầu ngón tay của Tần Long, chuẩn xác đâm thẳng vào ngực của đám người bao vây kia.

Tất cả mọi người bỗng chốc bất động.

Giống như tượng điêu khắc.

“Chuyện… chuyện gì thế này? Bọn mày còn ngây ra đó làm gì? Mau đánh bọn nhóc kia cho tao”, tên đầu trọc cảm thấy không ổn bèn liên tục lùi về sau, mặt đầy mồ hôi.

Cảnh tượng này quá mức kỳ lạ.

“Là kim châm?”, Tư Khả Hân hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy rõ vật phát sáng trên ngực đám người này.

Cây kim châm nhỏ bé nhưng lại có thể khiến đám người một mét tám, một mét chín này dừng hoạt động?

Đây là đang quay phim kiếm hiệp sao?

“Giữa ban ngày ban mặt mà lại đi bắt nạt hai cô gái yếu đuối, nhất là hai cô gái còn trẻ đẹp như vậy, đúng là chẳng ra làm sao cả”, Tần Long lén liếc nhìn Tư Khả Hân, ngón tay khẽ động, lại một cây kim châm bay ra, đâm vào tên đầu trọc mặt có vết sẹo, gã vừa định chạy trốn thì lập tức hóa đá.

Hệt như đang làm ảo thuật.

Tư Khả Hân thở phào nhưng mặt lại nóng lên, sao cô ấy có thể không cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Tần Long chứ?

“Xong rồi”, Tần Long vỗ tay.

“Chúng… thế nào rồi?”, Tư Khả Hân ngẫm nghĩ một chốc rồi dè dặt hỏi.

“Chỉ là chút tiểu xảo của Đông y thôi. Cậu còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi”, Tần Long đạp vào gã đàn ông có vết sẹo một cú, quay đầu lại nói.

“Đi? Đi đâu? Tôi phải báo cảnh sát”, Tư Khả Hân vội lấy điện thoại ra.

“Vậy làm phiền cậu tiện thể gọi luôn cho nhà tang lễ nhé”.

“Tại sao?”

“Cảnh sát đến thì lại chậm trễ thời gian, đến lúc đó cậu có thể nhặt thi thể cho cô ấy được đấy”.

“Vậy… vậy phải làm sao?”, Tư Khả Hân hoảng hốt nói.

“Cứu người trước hẵng tính”.

“Ừ”.

Tư Khả Hân gật đầu, thôi không thắc mắc nữa, dìu Diệp Viên Viên vội vàng đi theo…

Chương 3: Cởi đồ ra?

Căn nhà của Tần Long nằm ở cuối hai con phố, trong một dãy nhà thấp cũ kỹ.

Từ sau khi giải ngũ, Tần Long vẫn luôn bày hàng trên con phố này, anh cho rằng dựa vào gương mặt đẹp trai của mình, không có khách hàng nam thì ít nhất cũng có khách hàng nữ nườm nượp kéo đến, không lo chết đói.

Không ngờ anh đã lầm.

Mặc dù bệnh nhân lần này hơi rắc rối nhưng dù sao cũng là khách hàng duy nhất.

Tuy căn phòng hơi chật chội nhưng trông rất gọn gàng, sạch sẽ.

Tần Long vội vàng tìm mấy vị thuốc bắc, cho vào trong nồi để nấu, động tác hết sức thuần thục, Tư Khả Hân vừa mới đưa Diệp Viên Viên bị thương nặng đặt trên giường, Tần Long bên này đã bắt đầu nấu thuốc.

“Cởi đồ ra”.

Tần Long lấy mấy cây kim trong túi ra, hơ trong lửa, nói với Tư Khả Hân.

“Cậu nói gì cơ?”, Tư Khả Hân hoảng hồn.

“Tôi nói, cởi! đồ! Ra!”, Tần Long nghiêm túc nói.

“Cậu… cậu… cậu…”, Tư Khả Hân đỏ mặt, vừa hoảng hốt vừa ngạc nhiên nhìn Tần Long: “Cậu… đừng có mơ! Tôi không cởi”.

“Cậu không cởi sao?”, Tần Long sửng sốt rồi bật cười: “Vậy thì tốt, tôi cởi”.

Anh vừa nói vừa đi về phía Diệp Viên Viên.

“Cậu làm gì đấy?”, Tư Khả Hân ngăn anh lại.

“Cởi đồ của cô ấy ra, nếu không sao mà châm cứu được?”, Tần Long khó hiểu nói.

Tư Khả Hân ngơ ngác, lúc này mới hiểu anh nói gì.

Ý của Tần Long là bảo cô ấy cởi đồ của Diệp Viên Viên ra chứ không phải cởi đồ của mình.

Nhưng… dù là của ai đi chăng nữa cũng không thích hợp.

Tư Khả Hân đỏ mặt, mím môi thấp giọng nói: “Không cởi có được không…”

“Không cởi ư?”

Tần Long nhíu mày, lập tức hiểu ý của Tư Khả Hân, anh hừ một tiếng nói: “Lương y như từ mẫu, cô gái à, tôi đứng trên phương diện là bác sĩ suy nghĩ cho bệnh nhân, xin đừng luôn coi tôi là một tên biến thái cố tình lợi dụng sàm sỡ người khác. Bây giờ tôi châm cứu cho cô ấy để kích hoạt các mạch máu ở vùng bụng đã không còn máu của cô ấy, ngăn không cho chúng hoại tử, nếu cậu cứ gây rối như thế, đến lúc đó bạn của cậu sẽ bị di chứng. Đây là chuyện cả đời, tôi hỏi cậu tính mạng quan trọng hơn hay thanh danh quan trọng hơn?”

“Chuyện này…”, vẻ mặt Tư Khả Hân cứng đờ.

Sứ mệnh của bác sĩ là chữa bệnh cứu người, có lúc tình trạng cấp bách, không thể suy nghĩ quá nhiều nhưng bệnh nhân thì lại khác.

“Hãy nhanh chóng phối hợp với công việc của tôi, đừng bỏ lỡ thời cơ tốt nhất để chữa trị cho người bệnh nữa”, Tần Long kiên định nói.

Tư Khả Hân run lên, nhìn vẻ mặt tiều tụy của Diệp Viên Viên, cô ấy cắn răng bước sang đó, kéo góc áo lên để lộ ra vùng bụng dưới trắng nõn bằng phẳng.

Tần Long khẽ thở ra, mặt không đổi sắc bắt đầu châm cứu.

Tư Khả Hân bên cạnh lặng lẽ đánh giá anh, oán thầm.

“Tên này trông có vẻ cũng không lớn hơn mình là bao, cậu ta biết về đông y sao? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người này trông bề ngoài cũng rất đẹp trai, tuổi này của cậu ta đáng lẽ còn đang học ở trường chứ, tại sao lại đi mở quầy hàng? Hơn nữa cây châm đó là sao nhỉ? Thế mà lại có thể giải quyết được đám người kia, giống như điểm huyệt mà ông nội đã nói... Đúng là một người kỳ quái”.

Tiếp theo, Tư Khả Hân không có nhiều ý kiến mà cố gắng phối hợp.

Không lâu sau.

“Xong rồi!”

Tần Long đứng lên, thở phào rồi đi ra ngoài tiếp tục nấu thuốc.

“Thế này… là xong rồi à?”, Tư Khả Hân nhìn năm cây châm trên bụng Diệp Viên Viên, tò mò chớp mắt, cũng không có gì đặc biệt mà.

Nhưng lúc này trên giường vang lên tiếng rên khẽ.

Tư Khả Hân vội nhìn sang thì thấy Diệp Viên Viên tiều tụy chậm rãi mở mắt ra, gương mặt nhỏ nhắn của cô dần đỏ hồng hào, sắc mặt cũng đã hồi phục kha khá.

Thần kỳ thật đấy!

Tư Khả Hân hít sâu một hơi, khó mà tin được.

Mới qua được bao lâu chứ, Diệp Viên Viên không thể được chữa nhanh như vậy mà nhỉ?

“Viên Viên, em thấy thế nào rồi?”, Tư Khả Hân hỏi.

“Em thấy ổn hơn nhiều rồi, vết thương… hình như cũng không còn đau nữa…”, Diệp Viên Viên yếu ớt nói, giọng nói rất hay.

“Lẽ nào y thuật của tên này lợi hại thế sao?”

Tư Khả Hân cảm thấy rất ngạc nhiên.

Nhưng thấy Tần Long đã đổ thuốc vừa sắc xong vào trong một cái bát lớn, thổi vài cái rồi bưng đến.

“Uống đi”.

“Ừ”.

Diệp Viên Viên gật đầu, cẩn thận nhận lấy, thổi vài cái rồi uống một hớp nhỏ, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi: “Đắng quá”.

“Thuốc tốt thì phải đắng, cậu có thể uống từ từ, không vội”, Tần Long cười nói.

“Ừ, cảm ơn cậu”, Diệp Viên Viên cảm kích nói, nhưng đôi mắt lại lóe lên ánh sáng.

Mặc dù lúc nãy thần trí của cô vẫn luôn không rõ nhưng trong lúc mơ màng mờ ảo lại cảm nhận được một lồng ngực ấm áp, những người trông có vẻ như hung thần kia đều không thể đến gần lồng ngực này.

Chương 4: Bị cảnh sát bắt

“Này, vết thương của cậu cũng không nhẹ, có cần bôi thuốc không?”

Tần Long nhìn vết bầm trên cánh tay Tư Khả Hân, cười nói.

“Ừ, vậy làm phiền cậu”, Tư Khả Hân gật đầu, cảm kích sự nhiệt tình của Tần Long.

Cô ấy đã khá tin tưởng vào y thuật của vị bác sĩ Đông y này, lúc này lại cảm thấy áy náy với hành vi hung dữ của mình với anh.

“Vậy được, cậu cởi đồ ra đi”.

“Hả? Lại cởi à?”

“Không cởi thì sao bôi thuốc được? Bôi vào quần áo à?”

“Chuyện này… tôi có thể mua về tự mình bôi không?”, Tư Khả Hân đỏ mặt, hơi ngượng ngùng nói.

“Vậy cũng được”.

Tần Long gật đầu, lấy thuốc mỡ bỏ trong túi ra, đóng gói rồi đưa cho cô ấy.

“Cảm ơn”, Tư Khả Hân nói.

“Hi hi, cũng đừng khách sáo, dù sao hai cậu cũng phải trả tiền mà”, Tần Long xoa tay cười nói.

Tiền?

Tư Khả Hân sửng sốt hỏi: “Bao nhiêu tiền?”

“Tính phí châm cứu, tiền thuốc, tiền thuốc mỡ và tiền công của tôi, tổng cộng là hai mươi mốt nghìn ba trăm tệ, tôi không cần tiền lẻ đâu, tôi chỉ lấy của cậu hai mươi nghìn tệ thôi, cảm ơn cậu”, Tần Long cười nói, cực kỳ giống gian thương.

“Ăn cướp à? Chút đồ này mà đến hai mươi nghìn tệ cơ á?”, Tư Khả Hân nói.

“Này cậu, trước đó cậu đã nói chỉ cần có thể cứu được bạn của cậu, muốn bao nhiêu cũng được, sao bây giờ cậu lại nuốt lời? Hơn nữa dược liệu của tôi đều là dược liệu cực phẩm, trên thị trường cũng là giá này thôi, không nói quá. Sao cậu lại nói tôi ăn cướp được chứ?”, Tần Long phẫn nộ nói.

“Nhưng… tôi không có hai trăm nghìn này”.

“Có thể quẹt thẻ hay chuyển khoản đều được”.

“Được thôi”.

Tư Khả Hân đồng ý.

“Hân Nhi, để em trả cho, em có thẻ đây, tiền trong đó đủ dùng đấy”.

Diệp Viên Viên bỏ bát xuống, khẽ cười nói.

Tư Khả Hân bất lực thở dài nói: “Cũng đúng, em là nữ đại gia nổi tiếng mà, chị khó khăn lắm mới kiếm được hai trăm nghìn tệ này đó”.

Mặc dù gia cảnh của cô ấy cũng khá giàu có nhưng bố mẹ lại quản lý rất nghiêm tiền tiêu vặt của cô ấy.

“Ha ha, cảm ơn nhiều”.

Tần Long vội lấy điện thoại ra định đọc số tài khoản.

Nhưng đúng lúc này…

Rầm!

Cánh cửa phòng cho thuê cũ nát bị ai đó đạp mạnh, một đám người chạy vào.

“Cảnh sát đây! Không được động đậy!”

Đồn cảnh sát Thịnh Hoa.

Tần Long buồn bực ngồi trong phòng thẩm vấn, đối diện anh là một nữ cảnh sát xinh đẹp.

Dung mạo của cảnh sát nữ đẹp như tranh vẽ, khí chất lạnh lùng, tư thế hiên ngang nhưng ánh mắt nghiêm nghị và lạnh lùng lại mang đến cho người ta cảm giác áp bức khó giải thích được, như thể vừa chạm mặt đã bị cô ấy nhìn thấu tâm can.

Bên cạnh là một cảnh sát nam, tay cầm bút như đang lập hồ sơ, thi thoảng nhìn về phía cảnh sát nữ bên cạnh, đôi khi lại nhướng mày nhìn Tần Long, tỏ vẻ khinh thường.

“Họ tên”, cảnh sát nữ lạnh lùng nói.

“Tần Long”.

“Dân tộc”.

“Hán”.

“Giới tính”.

“Cô nhìn tôi giống nữ lắm sao?”

“Bớt nói lại đi”, cảnh sát nữ Tô Diệu An đập bàn, trợn mắt tức giận nhìn Tần Long: “Trong lúc xảy ra án mạng, anh và người bị hại ở số 108 đường Lục Minh đang làm gì?”

“Người bị hại?”, Tần Long ngẫm nghĩ rồi lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ồ, cô đang nói đến hai cô gái kia à, họ bị thương, tôi là bác sĩ thì chắc chắn đang chữa trị cho họ rồi... Nói cho cùng, cô gái xinh đẹp à, tôi cũng là nạn nhân đấy”.

“Bớt đi”, Tô Diệu An lại đập bàn nói: “Một, anh không phải là người bị hại, hai, anh cũng không phải là bác sĩ”.

“Một, hoàn toàn là bịa đặt, hai, tôi muốn mời luật sư xử lý”, Tần Long nhíu mày.

Dù anh không mời nổi luật sư.

“Mời luật sư? Hừ, nếu anh là bác sĩ thì xuất trình giấy phép hành nghề đi. Muốn kiện cáo thật à? Chúng tôi cũng không sợ”, Tô Diệu An khinh thường nói.

Cô ấy không tin lại có bác sĩ trẻ tuổi như vậy.

Vừa nghe thế, Tần Long im lặng không đáp.

Giấy phép hành nghề? Anh là một bác sĩ chân trần, có giấy phép hành nghề quái gì đâu.

Ở độ tuổi của Tần Long, cùng lắm là sinh viên năm nhất của trường y, nếu có giấy phép thật thì mới là lạ đó.

Chương 5: Phạm nhân cứng đầu

“Không lấy ra được chứ gì?”, Tô Diệu An cười khẩy hết lần này tới lần khác, như thể nhìn thấu mọi thứ: “Theo điều tra của chúng tôi, đám người anh Trần, anh Vương đã uống say rồi gây chuyện với người bị hại là Tư Khả Hân và Diệp Viên Viên. Lúc xảy ra tranh chấp, cô Diệp Viên Viên đã bị thương. Một tổ thẩm vấn khác của chúng tôi vừa báo cáo rằng đám xã hội đen do anh Trần đứng đầu nói đã bị anh khống chế. Anh nói điều này hợp lý sao? Một người chưa đến bảy mươi lăm cân như anh sao có thể đánh bại được mấy chục tên xã hội đen chứ? Điều này là không thể! Vì vậy chúng tôi kết luận rằng anh và đám người kia là đồng bọn, mục đích là diễn trò cho cô Diệp mà thôi!”

Tần Long ngẩn người.

Trí tưởng tượng của cô gái này thật phong phú.

“Này người đẹp, đây đều là suy đoán của cô, tôi bị oan”.

“Còn không thừa nhận sao?”, nam cảnh sát bên cạnh lạnh lùng nhìn Tần Long nói: “Tôi khuyên anh nên ngoan ngoãn nói ra sự thật đi, nếu không tôi có hàng trăm cách có thể khiến anh mở miệng đấy. Nếu để tôi động tay, không ai có thể đảm bảo anh còn yên ổn như bây giờ đâu”.

“Anh muốn đánh người sao?”, Tần Long nheo mắt nói.

“Đúng vậy thì đã sao?”, Hà Chí chế nhạo, liếc nhìn camera trong góc, camera đung đưa di chuyển sang góc khác.

Tô Diệu An thấy vậy, cau mày nói: “Hà Chí, anh muốn làm gì? Đừng làm loạn!”

“Diệu An, cô vừa được điều đến tổ này, nên chưa hiểu rõ tình hình, đối với loại người cứng đầu này phải dùng một số biện pháp đặc biệt! Cô đứng yên xem là được, còn lại giao cho tôi!” nói xong, Hà Chí xắn tay áo lên, đi về phía Tần long.

“Hà Chí, dừng tay! Nếu anh dám làm loạn, tôi sẽ báo cáo với đội trưởng!” Tô Diệu An giận dữ quát lớn.

Hà Chí khựng lại, quay đầu nhìn Tô Diệu An, bất lực nói: “Tôi nói này cô Tô, cô xử lý vụ án như vậy không hiệu quả. Nếu kẻ tình nghi nào cũng không chịu mở miệng thì làm sao phá án được?”

“Nhưng anh làm vậy là bức cung, tạo thành án oan!”

“Đối với loại cứng đầu này thì phải bức cung!” Hà Chí cười khẩy.

Cứng đầu?

Ánh mắt Tần Long trở nên lạnh lùng.

Lúc này, cửa phòng thẩm vấn mở ra.

Một người cảnh sát đầu trọc thò đầu vào, nói với Tô Diệu An bằng vẻ mặt u ám: “Cô Tô, cô ra ngoài đi!”

Tô Diệu An cau mày, lặng lẽ bước ra ngoài.

Lúc cô ấy vừa đi ra, một nam cảnh sát cao to khỏe mạnh khác tiến vào.

“A! Anh Văn đến rồi à!”

Hà Chí nhìn người vừa đến, hai mắt sáng lên, cười nói: “Tên nhãi, lần này có trò vui rồi!”

Bên ngoài phòng thẩm vấn.

“Phó đội trưởng, đang bình thường tại sao lại đổi tôi ra ngoài?”, Tô Diệu An trở nên căng thẳng.

“Cô Tô, cô vừa tốt nghiệp học viện cảnh sát, kinh nghiệm còn ít nên còn nhiều chuyện chưa biết xử lý, sau này phải học hỏi các đồng chí khác, vụ án này không cần cô tham gia nữa, phòng giám sát đang thiếu nhân lực, cô qua đó giúp đỡ trước đi”, cảnh sát đầu trọc tên Lưu Đại Long nhìn cơ thể Tô Diệu An, nhưng vừa nghĩ đến anh trai của cô ấy, hắn khẽ run rẩy, lập tức nhìn đi chỗ khác.

Tô Diệu An cũng không quá ngây thơ, sao cô ấy có thể không hiểu tình hình trong cục chứ? Chuyện này chắc chắn không đơn giản là cưỡng ép, mà có thể dính líu đến lợi ích của rất nhiều người. Chỉ e Hà Chí dám đánh người cũng là do Lưu Đại Long ra lệnh, mục đích của hắn rất đơn giản.

Đó là khiến Tần Long chịu tội oan.

Tô Diệu An nắm chặt tay lại, nghiến răng, ánh mắt trở nên giận dữ.

Nhưng cô ấy không thể thay đổi bất cứ điều gì.

Cô ấy rất tức giận.

Nhưng…

Có thể làm gì được đây?

Đây là sự thật!

“Đội trưởng!”

Lúc này, trước cửa đồn cảnh sát vang lên vài giọng nói.

Tô Diệu An sững người, ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy một cảnh sát cao to bước vào.

“Đại đội trưởng, sao anh lại đến đây? Không phải anh nghỉ phép rồi sao?”, sắc mặt Lưu Đại Long thay đổi, vô cùng kinh ngạc.

“Cô chủ nhà họ Diệp bị bắt cóc, xảy ra chuyện lớn như vậy tôi còn nghỉ được sao? Nếu truyền thông thêm mắm dặm muối thì cả tôi và cậu đều không có cơm ăn nữa đâu…”, Tô Thiên Diện nhanh chóng bước tới, lớn tiếng hỏi: “Thẩm vấn đến đâu rồi? A, Diệu An, em cũng ở đây à?”

Tô Diệu An nhìn người vừa tới, vội vàng hỏi: “Anh… Đội trưởng Tô! Bắt được nghi phạm rồi, Lý Văn và Hà Chí đang thẩm vấn, anh có muốn vào xem không?”

“Hà Chí? Lý Văn?”

Tô Thiên Diện nheo mắt, hai tên này là tay chân của Lưu Đại Long, phụ trách xử lý những phạm nhân cứng đầu, bị hai tên này thẩm vấn, không chết thì cũng bị lột da. Lần trước hai người họ thẩm vấn một người đàn ông trung niên, đánh tội phạm đến mức co giật, may là bệnh viện ở gần nên cấp cứu kịp thời, nếu không đã xảy ra án mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.