Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh

Chương 4: Người bảo vệ Long môn




"Chết tiệt, thăng rác rưởi này, mày không chơi nổi trò đánh lén với ông đây đâu.”

Lúc này, ba gã đàn ông phía sau cũng đuổi kịp đến.

“Chúng mày là ai?” Tân Phong đứng chẳn ở trước để bảo. vệ Tô Lệ, nhìn chăm chằm đối phương hỏi.

Mấy kẻ này hành sự vừa lão luyện vừa nham hiểm, rõ ràng đến với ý đồ xấu.

Tân Phong thầm nghĩ có lẽ đối phương là côn đồ đường phố.

Rốt cuộc chị Tô Lệ đã làm gì mà đắc tội với loại người này.

"Nhóc con, cô ta nợ tiền ông chủ chúng tao, ông chủ ra lệnh cho chúng tao đưa cô ta đi, nếu không muốn chết thì cút qua một bên.”

"Chỉ cần tôi còn ở đây, đừng nghĩ đến việc chạm vào chị ấy!" Nói xong, Tân Phong cố chịu đựng cơn đau dữ dội trong

lồng ngực, lao về phía hai người trước mặt.

Có điều, Tân Phong chưa được luyện võ, nếu tấn công trực diện thì hắn đương nhiên không phải đối thủ của đám côn đồ.

Bụp! Tân Phong bị người nào đó đá vào bụng dưới.

Đối phương còn thừa cơ nện một quyền về phía ấn đường của Tân Phong.

Tân Phong lập tức ngã về sau.

Hản chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, ánh sáng trong mắt hắn bỗng lóe lên.

Đúng vậy, hai mắt hắn đang tỏa ra tia sáng màu vàng.

Giây tiếp theo, trong cơ thể Tân Phong như vang lên tiếng nổ.

“Tân Phong, cậu sao thế?” Tô Lệ thấy thế, lao tới ôm lấy Tân Phong, lo lẳng hỏi.

Tân Phong được ôm trong lòng Tô Lệ, cảm nhận được sự mềm mại trên cơ thể cô ta, nhưng hắn hoàn toàn không có tâm trạng mà nghĩ tới mấy chuyện trai gái.

"Không... Em không biết. Nóng quá, nóng quá. Cả người em như muốn bốc cháy.' Tân Phong läc đầu nói, trong cơ thể hắn vẫn không ngừng vang lên tiếng nổ.

Lúc này, hắn cảm thấy cơ thể mình như rơi vào hố lửa, nóng bừng đến độ muốn nổ tung.

[Hậu bối, chúc mừng cậu chính thức thức tỉnh, từ hôm nay trở đi, cậu sẽ là thủ hộ của Long Môn, tôi sẽ dạy cho cậu “Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh, trong đó bao hàm võ công, đạo pháp, y thuật... Ba Ngàn Đại Đạo, hy vọng cậu có thể đề cao chính nghĩa, bảo vệ muôn dân, ngày sau sẽ đến Long Môn...]

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong tai Tân Phong, hắn nhận ra giọng nói đó là của lão già trong công viên.

Nhưng Tân Phong còn chưa kịp phản ứng thì một luồng thông tin khổng lồ từ giữa lông mày đã tràn vào trong đầu hẳn.

Tân Phong ngã xuống đất, cơ thể không ngừng co giật. “Mẹ kiếp, sao thằng nhóc này lại co giật thế, trúng tà à?” Phản ứng bất thường của Tân Phong khiến năm tên côn đồ

sững sờ trong giây lát.

Bọn chúng không hề nghe thấy giọng nói của lão già vang vọng bên tai Tân Phong.

"Quan tâm tới thằng nhóc này làm gì, mang cô gái này đi thôi!" Một gã trong đó nói.

Vừa nói gã vừa bước tới, nắm lấy cánh tay Tô Lệ, ép cô ta rời đi.

Tô Lệ giấy giụa, toan hét lên, nhưng lại có một người đàn ông khác tiến tới, bịt miệng cô ta lại.

Bồng, Tân Phong vùng dậy khỏi mặt đất như cá chép vùng khỏi mặt nước.

Bốp bốp!

Mỗi người đang tóm lấy Tô Lệ đồng thời bị Tân Phong cho ăn một quyền.

Hai kẻ đó còn chưa kịp phản ứng thì đã văng đi sáu bảy mét, kêu lên đau đớn.

Chết tiệt, thằng nhóc này lấy đâu ra sức mạnh ghê gớm thế?

Ba gã bên cạnh đều bị cảnh tượng trước mắt chấn động, không hiểu vì sao Tân Phong lại đột nhiên trở nên mạnh mế như vậy.

“Tất cả cùng xông lên xử lý thằng nhóc, chúng ta nhất định phải đưa cô gái này đi!”

Sau đó ba gã đàn ông nhìn nhau, nhanh chóng lao về phía Tân Phong.

Lúc này, ánh sáng vàng trong mắt Tần Phong đã tán đi, chỉ để lại một chút vệt sáng.

Trong tầm mắt của Tần Phong, động tác của ba người trở nên cực kỳ chậm chạp, giống như ốc sên bò lên cây.

Hắn cảm nhận được cơ thể đang dâng trào sức mạnh. Hắn bước lên tiếp đòn từ ba gã côn đồ.

Bốp bốp!

Ba gã côn đồ mỗi người xơi một quyền của Tân Phong rồi ngã lăn ra đất.

“Cút, từ đâu tới thì cút về chỗ đấy đi, nói với ông chủ của chúng mày, tao sẽ trả tiền cho chị ấy!” Tân Phong liếc nhìn đám người trên mặt đất, lạnh lùng nói.

“Thằng nhóc, mày được lắm, hôm nay nể mặt mày, bọn †ao tha cho cô ta một lần, hi vọng mày có thể gánh được vụ trả tiền cho cô tai”

Tên cầm đầu chật vật đứng dậy, gã biết Tân Phong lợi hại nên chẳng dám làm gì nữa.

Sau khi nói xong, gã cùng đồng bọn loạng choạng bỏ ra ngoài.

Tân Phong quay đầu nhìn về phía Tô Lệ đang tái mặt bên cạnh, nói: "Chị Tô Lệ, không sao đâu, bọn họ chạy đi rồi."

Tô Lệ cũng tỉnh táo lại, nắm lấy cánh tay Tân Phong, hỏi: "Tân Phong, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Dáng vẻ cậu lúc đó

hù chết chị đấy, cậu không sao chứ?"

"Em không sao. Vừa rồi cả người em tràn trề sức lực, có thể hạ gục một con bò chỉ bằng một cú đấm"

Tân Phong vờ như không có chuyện gì, nhưng thực ra trong lòng hắn vô cùng chấn động.

Hóa ra lão già đó không phải là kẻ nói dối...

Vậy lão già là ai?

Thủ hộ Long môn là gì?

Long môn là gì?

Tân Phong không biết, nhưng hắn có thể cảm giác được trong đầu có một lượng lớn tin tức, chính là một phần nội dung

tên là 'Thiên Địa Huyền Hoàng Kinh.

Tỷ như võ công, y thuật, tu luyện Đạo giáo... v.v, những thông tin này vẫn chưa được bộ não của hẳn tiêu hóa hết.

Thấy Tần Phong lơ đãng, Tô Lệ vẫn hơi lo lắng cho sức khỏe của hẳn, nói: "Chị cùng cậu đi bệnh viện nhé?"

“Không, em không sao?” Tân Phong đáp: “Đúng rồi, chị Tô Lệ, sao chị lại nợ tiền ông chủ của bọn người kia? Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Cái này... Chị...” Nghe được lời này, Tô Lệ hơi cúi đầu, giống như có điều gì muốn giấu diếm.

“Chị Tô Lệ, chị có thể nói với em, có lẽ em sẽ giúp được đấy!" Tân Phong nói.

Bây giờ hẳn đồng ý đến ở rể nhà người ta, chuẩn bị nhận thù lao một trăm vạn, nếu Tô Lệ cần tiền thì cho cô ta mượn chút cũng chẳng vấn đề gì.

Tô Lệ ngước đôi mắt đẹp nhìn Tần Phong, trong lòng thầm nghĩ, chàng trai này quả nhiên là người tốt.

Nhưng. Tân Phong càng tốt, Tô Lệ càng không muốn liên lụy hẳn.

"Chuyện đó xảy ra ở quê chị. Thực ra chị cũng không nợ nhiều. Chị chỉ không ngờ họ lại truy đuổi đến đây. Sau này chị trả lại tiền thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Lúc này Tô Lệ cười dịu dàng, cảm kích nói: "Tân Phong, vừa rồi cảm ơn cậu đã giúp đỡ chị."

“Hạ gục bọn người kia dễ như trở bàn tay ý mà, chị Tô Lệ, chúng ta là hàng xóm, nếu chị... thiếu tiền thì có thể nói với em, mười mấy hai mươi vạn đều được nhé!” Tân Phong nhún vai nói.

“Cậu phát tài rồi à?” Tô Lệ hỏi.

“Em nói em bị phú bà bao nuôi thì chị có tin không?” Tân Phong tự cười nhạo mình, đồng ý Dương Như Tuyết đến ở rể cũng được thù lao một trăm vạn, có thể coi như một kiểu phát tài nhỉ?

“Chị tin, thế thì... cậu phải đãi chị một bữa thịnh soạn nhé!” Tô Lệ cười gật đầu, hai tay khoanh trước ngực, động tác vô ý

này lại khiến thân hình cô ta càng thêm đầy đặn, quyến rũ.

Xử nam Tần Phong nhìn mà phải nuốt ngay một ngụm nước miếng.

Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz Maybach chạy tới, dừng lại trước mặt Tân Phong và Tô Lệ.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng. Người đến là Dương Như Tuyết.

"Tân Phong, lên xe." Dương Như Tuyết liếc nhìn Tân Phong, thờ ơ nói.

"Ừm... Tôi muốn mời bạn tôi ăn cơm, cô có thể đợi tôi một tiếng được không?" Tân Phong nhìn Dương Như Tuyết trong xe rồi hỏi.

"." Dương Như Tuyết cau mày.

"Thời gian của tôi rất quý giá. Nếu bây giờ anh không lên xe, hãy quên chuyện giữa chúng ta đi và tôi sẽ tìm người khác."

"Người đẹp, chỉ một giờ thôi, có thể..." Tân Phong muốn thương lượng.

Nhưng, Dương Như Tuyết lập tức ngắt lời hắn: "Tôi nhắc lại, thời gian của tôi rất quý giá. Nếu anh không muốn làm thì có thể trả lại khoản tạm ứng mười vạn tệ cho tôi."

“Cô... chờ một tiếng sẽ chết sao?” Tân Phong không nói nên lời trước thái độ của Dương Như Tuyết.

Hắn vốn tưởng Dương Như Tuyết chỉ lạnh lùng thôi, nào. ngờ cô còn ương bướng và không cho người khác cơ hội thương lượng như này.

Khó trách cô bỏ ra nhiều tiền để tìm chồng, ai mà dám cưới một người phụ nữ như vậy?

"Tân Phong, cậu có việc gì thì đi trước đi, chuyện ăn cơm cứ để sau." Tô Lệ mỉm cười nhìn Tân Phong.

Tuy Tô Lệ không rõ tại sao lại có cô gái giàu có trắng trẻo xinh đẹp như này tới tìm Tân Phong, nhưng cô ta nhìn ra được cô gái này chính là một phú bài

“Chị không sao đâu, cậu mau đi đi, đừng lỡ việc.” Tô Lệ nói với Tân Phong rồi vẫy tay chào Tần Phong, sau đó quay người đi về phòng trọ.

Sau khi nhìn Tô Lệ lên lầu, Tân Phong lên chiếc Mercedes-Benz của Dương Như Tuyết.

“Bây giờ cô đã hài lòng chưa?” Tân Phong lộ vẻ không vui, nói.

Dương Như Tuyết không buồn để ý đến Tân Phong, đưa ra một văn kiện: "Đây là hợp đồng kết hôn, có ba điều khoản và nghĩa vụ. Hãy đọc kỹ."

"Nếu không có vấn đề gì thì ký tên. Từ hôm nay trở đi, anh trở thành chồng trên danh nghĩa của tôi trong nửa năm."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.