Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh

Chương 32: "Mười vạn tệ sao?




ngài có thể cứu tôi thì tiền không thành vấn đề."

Trần công tử lấy lại tinh thần, nói với Tân Phong.

Lúc này Trần công tư không gọi Tân Phong là thần y, mà gọi là ngài.

Bởi vì trong quy củ của một gia tộc lớn thì người có thể được gọi là ngài toàn là người uyên bác, có địa vị cao, nó còn cao hơn cả một tiếng gọi thần y, cũng càng thể hiện sự tôn kính hơn.

“Tôi muốn mười vạn tệ phí chữa bệnh, anh chuẩn bị đủ cho tôi thì tôi có thể chữa cho anh ngay lập tức." Tân Phong thấy Trần công tử thẳng thản như vậy thì cũng không tốn nhiều lời vô ích nữa, hẳn thích giao tiếp với những người thẳng thản như thế.

"Mười vạn tệ sao?”

Nghe mức giá như thế, Trần công tử có hơi không dám tin vào lỗ tai mình.

Trong một năm nay, anh ta đã chỉ hàng trăm vạn để mua thuốc cứu sống từ nước ngoài về dùng để kéo dài tuổi thọ.

Vốn tưởng răng Tân Phong sẽ yêu cầu mấy trăm mấy trăm vạn, thậm chí mấy nghìn vạn, với sức mạnh của bốn gia tộc lớn mà nói thì hoàn toàn không đáng nói, Trần công tử có thể trả được.

Nhưng không ngờ Tân Phong lại có thể giúp. anh ta được cải tử hoàn sinh chỉ với mười vạn tệ phí chữa bệnh.

"Bạch Hà, lập tức đưa cho ngài ấy mười vạn tệ đi."

Trần công tự lập tức quay đầu phân phó cho. Bạch Hà ở bên cạnh một tiếng.

"Công tử, bệnh của ngài... Anh ta có thể chữa khỏi thật ư?" Bạch Hà ở bên cạnh không nghĩ rằng Tân Phong có thể chữa bệnh cho công tử nhà mình.

Mà đôi mắt đẹp lại mang vẻ nghỉ ngờ, nghĩ răng Tân Phong là một tên lừa đào, lại còn tự xưng là thần y, gọi là thần lừa thì đúng hơn.

"Không tin thì có thể rời khỏi đây." Tân Phong nhún vai đáp.

Tân Phong mở quán ở đây không phải để chữa bệnh, mà là để kiếm tiền, nhưng hẳn tuyệt đối không cầu xin người khác tới để hẳn trị bệnh.

"Sao anh dám..." Bạch Hà làm giúp việc riêng. cho Trần công tử đâu thể chịu nổi nỗi nhục đến mức này, cô ấy lập tức cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận

"Bạch Hà, đừng cư xử vô lễ với ngài ấy, lập tức chuyển khoản cho ngài ấy đi!" Trần công tử hừ một tiếng.

"Công tử, tôi thấy anh ta đang lừa đảo. Bạch Hà còn định nói gì đó nữa, nhưng thấy khuôn mặt tức giận của Trần công tử thì lập tức ngậm miệng.

Trần công tử tiến lên một bước, cung kính khom lưng xin lỗi: "Thưa ngài, thật có lỗi với ngài, giúp việc riêng của tôi đây không được chỉ bảo tốt, đắc tội với ngài rồi, xin ngài chớ trách móc, mười vạn tệ sẽ được chuyển ngay cho ngài."

Tân Phong liếc mắt một cái là có thể nhận ra mạng của anh ta không kéo dài lâu nữa, nên Trần công tử kết luận răng Tần Phong thật sự có bản lĩnh

Bị căn bệnh hiểm nghèo dẫn vặt suốt một năm, chỉ có thể dựa vào thuốc để miễn cưỡng duy trì sự sống, nhưng anh ta đã không chịu nổi cơn đau ấy từ lâu rồi.

Ngay cả nhà họ Trần giàu có cũng không gánh nổi khoản chỉ phí lớn như thế.

Trần công tử đã chuẩn bị sẵn sàng để chết, nhưng trong lòng anh ta vẫn tràn đầy hy vọng sống.

Nếu như tốn mười vạn tệ là có thể giúp mình cải tử hoàn sinh thì Trân công tử chắc chắn sẽ không bỏ qua một cơ hội như thế.

Lúc này, Bạch Hà đưa một tấm thẻ ngân hàng qua.

Trần công tử cầm lấy, tự tay đưa cho Tân Phong: "Trong tấm thẻ ngân hàng này có ba mươi vạn tệ tiền mặt, nếu như ngài có thể giúp tôi cải tử hoàn sinh thì hai mươi vạn tệ còn lại cứ coi như để cảm ơn!"

Mọi người vây xem thấy cảnh như vậy thì trợn tròn cả mắt.

Vừa tung hàng là có ba mươi vạn tệ, thần y này cũng kiếm tiền được quá nhỉ.

Nhất là tên đạo sĩ mù ở bên cạnh, ông ta ngây ngẩn người ra, đứng đó thở dốc.

Mẹ ơi, nếu biết trước rằng có thể giả mạo làm thần y thì tôi còn giả làm đạo sĩ xem tướng số làm gì chứ, mấy đồng tiền lừa người xem tướng số thì có làm được gì.

Người ta chỉ dựng một tấm vải trắng lên, tự xưng là thần y chữa bệnh, đến cả thuốc còn chẳng bày ra mà nhoáng cái đã có luôn ba mươi vạn tệ.

Mọi người vây xem không nghĩ răng Tân Phong biết y thuật, cũng không cảm thấy răng Tân Phong là thần y, chỉ nghĩ hắn là tên lừa đảo.

Nhưng mà cũng vì e ngại lời nói trước đó của Trần công tử nên không ai dám đứng ra chất vấn Tân Phong.

Tân Phong hoàn toàn không để tâm đến những người xung quanh, hẳn đưa tay cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, nói luôn không chút do dự: "Tôi nhận tiền của anh thì sẽ chữa khỏi bệnh cho anh, giúp anh cải tử hoàn sinh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.