Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh

Chương 3: Người dẫn chương trình xinh đẹp nhà kế bên




Chung cư Gia Thịnh Ngân Tọa.

Đây là một chung cư lâu đời, bốn phía là những căn nhà gỗ thấp có năm hoặc sáu tầng.

Không có thang máy và giá thuê rẻ.

Nhiều người đến thành phố Lỗ Na làm việc hoặc mới tốt nghiệp đại học đều thích thuê nhà ở đây.

Tân Phong trở về nhà trọ, vẫn còn hơi kinh ngạc.

Nghĩ lát nữa Dương Như Tuyết sẽ tới đón mình, Tân Phong. vào phòng tắm để tắm rửa sạch bụi và mồ hôi trên người trước.

Tắm rửa xong, Tân Phong mặc quần sooc dựa vào ban công, suy nghĩ về chuyện xảy ra trong ngõ.

Vì sao vừa rồi đôi mắt của hắn lại phát ra ánh sáng vàng, vì sao những người qua đường lại giống như được chụp X-quang, có thể thấy rõ cơ thể của họ?

Lế nào cơ thể hắn đã xảy ra điều gì mà hắn không hay biết?

Nghĩ đến đây, Tân Phong cúi đầu nhìn người qua đường dưới lầu, cẩn thận quan sát, nhưng cũng không có gì dị thường.

"Kỳ quái. Chẳng lẽ mình bị ngất nên sinh ra ảo giác ư?" Tân Phong lẩm bẩm.

“A...!” Đột nhiên, một tiếng hét vang lên từ phòng thuê bên cạnh.

Tân Phong nghe thấy tiếng động, mở cửa nhìn ra ngoài, chỉ thấy một vết nước ở ngưỡng cửa phòng đối diện.

“Chuyện gì vậy nhỉ?” Tân Phong hồ nghi, vừa toan gọi người thì cửa đối diện mở ra.

Ngay sau đó, một bóng dáng yểu điệu nhảy ra từ phòng đối diện.

Đó là một cô gái khoảng ba mươi ba - ba mươi bốn tuổi, vô cùng duyên dáng.

"Tân Phong, cậu ở nhà à, tới xem giúp chị với, hình như phòng chị tắc cống, cậu giúp chị thông cống được không?" Cô gái vui vẻ nói và chạy về phía Tân Phong.

Cô gái có mái tóc xõa ngang vai, mặc quần short, đôi chân thon dài được quấn trong chiếc tất mỏng như cánh ve.

Phần thân trên mặc một chiếc áo phông trắng, bộ ngực căng phồng, áo quần cô ta bị nước văng tung tóe làm ướt nên để lộ bộ ngực đầy đặn, trông vô cùng quyến rũ!

Ánh mắt Tân Phong lập tức bị thu hút.

“Nhìn gì mà nhìn? Ngực chị bự hay ngực bạn gái cậu bự hả? Hình như ngực bạn gái cậu bự hơn mà, vẫn chưa nhìn đủ của bạn gái sao?” Cô gái vờ tức giận trừng mắt nhìn Tân Phong, nửa đùa nửa thật nói.

Tân Phong hoàn hồn, lập tức xấu hổ nói: “Cái đó.... chị Tô Lệ, em không cố ý đâu!”

Cô gái này tên Tô Lệ, là một MC, thuê nhà ở đây hơn một năm, cô là một trong số ít nữ hàng xóm độc thân mà Tần Phong biết. Tô Lệ chưa bao giờ nói về lai lịch của mình, Tân Phong cũng không hỏi gì.

“Đừng căng thẳng, chị đâu có trách cậu!” Tô Lệ cười nói. Tân Phong hơi ngại nói: “Chị Tô Lệ, chị chờ chút, em thay đồ rồi xem giúp chị!” Nói xong, Tân Phong xoay người đi vào nhà thay quần áo.

Nghe vậy, Tô Lệ đưa mắt nhìn Tân Phong, chỉ thấy hẳn không mặc gì ngoài một chiếc quần sooc.

Mặt cô ta lập tức đỏ bừng.

“Bạn gái cậu không có ở đây à?” Tô Lệ đỏ mặt, đổi chủ đề, nhìn vào phòng hỏi.

"“Tụi em chia tay rồi." Tân Phong cười khổ đáp, cô bạn gái mà Tô Lệ nhắc tới chính là Vương Nghệ Tuyền.

“Chia tay rồi ư?” Tô Lệ ngẩn người, nhất thời không biết nói gì cho phải.

Lúc này Tần Phong đã khoác lên người chiếc áo sơ mi đơn giản rồi đi về phía đối diện phòng Tô Lệ.

Cô ta cũng theo Tân Phong cùng tiến vào phòng. Nghe tiếng nước chảy, Tân Phong nhanh chóng tìm được vị trí ống nước, phát hiện cống thoát nước gần bồn cầu đã bị tắc.

Trước tiên, hắn khóa nước lại, sau đó trở về phòng tìm cây lau nhà và móc câu rồi quay lại thông đường ống nước.

Những việc như mở cống, sửa đường ống nước đều không hề khó khăn với người lớn lên ở quê như Tân Phong.

"Đã giải quyết xong rồi chị Tô Lệ. Trong thời gian ngắn sẽ không còn tắc nữa." Tân Phong đi ra từ nhà vệ sinh, quần áo

ướt đẫm.

Chiếc áo dán chặt vào người hẳn, có thể thoáng nhìn thấy. thân hình cường tráng bên trong.

“Ừm!” Mặt Tô Lệ lại đỏ lên, cô ta đưa khăn tắm cho Tân Phong.

"Tân Phong, cám ơn cậu nha, lau đi."

“Chị Tô Lệ đừng khách sáo, chuyện nhỏ ấy mài!” Tân Phong lấy khăn mặt lau đi vết nước trên mặt.

Thật thơm!

Đột nhiên, một mùi thơm của cơ thể phụ nữ xộc thẳng vào. mũi Tân Phong, mùi hương này xuất phát từ chiếc khăn tắm.

Đây là... chiếc khăn mà chị Tô Lệ đã dùng.

Tân Phong ngẩn người.

Khi trước có bạn gái nên hẳn ít tiếp xúc với Tô Lệ, phần lớn thời gian đều chỉ gật đầu chào hỏi.

Bây giờ tiếp xúc ở khoảng cách gần, Tân Phong không khỏi có chút phân tâm.

Dù hẹn hò với Vương Nghệ Tuyền hai năm nhưng hắn vẫn là xử nam.

“Sao vậy? Không dùng được cái khăn này à?” Tô Lệ hỏi. "Không, chiếc khăn này thơm quá." Tân Phong nói.

“Thơm không? Mùi hương trên thân thể chị còn thơm hơn, cậu muốn ngửi chút không?” Tô Lệ che miệng cười ngọt ngào, mặt lộ vẻ kiều mị, cố ý chòng ghẹo Tần Phong.

Tân Phong nghe mà mặt đỏ tai hồng, vô thức đưa mắt nhìn tấm thân đãy đà của cô ta.

Hản không ngờ Tô Lệ lại nói đùa kiểu này, sao khi trước hắn không thấy cô ta cởi mở như vậy?

Nhìn thấy Tân Phong đỏ mặt, Tô Lệ cười tinh quái, bắt đầu trêu chọc: "Ồ... còn xấu hổ nữa chứ, muốn xem thì xem thôi!"

“Nhưng giờ chị đã hơn 30 rồi, sao có thể trẻ... thơm... non mịn như bạn gái cậu...” Còn chưa dứt lời, Tô Lệ sực nhớ ra Tân Phong vừa nói đã chia tay bạn gái nên vội vàng im lặng.

“Chị Tô Lệ, em về trước nhé, lần sau còn bị tắc cống thì có thể gọi em tiếp!” Tân Phong buông khăn tắm xuống, cúi đầu chạy ra khỏi phòng, hướng về phía đối diện cửa.

Nhìn thấy dáng vẻ luống cuống của Tần Phong, Tô Lệ che miệng, bật cười.

Trở lại phòng mình, Tân Phong hít sâu mấy hơi. Hản đang ở độ sung mãn, hơn nữa còn chưa được nếm mùi phụ nữ, sao có thể không bị hấp dẫn bởi vẻ phong tình vạn chủng của Tô Lệ.

Sau khi hít sâu mấy hơi, uống mấy ngụm nước lạnh, ngọn lửa hừng hực trong lòng Tân Phong cuối cùng cũng tắt đi.

Thấy thời gian đã thỏa thuận với Dương Như Tuyết sắp đến, Tần Phong đi thay quần áo, đứng trước gương tạo kiểu tóc, chuẩn bị rời khỏi phòng.

“Tân Phong.... cứu chị!”

“Cứu chị!” Đột nhiên, từ phòng đối diện của Tô Lệ truyền đến hai tiếng cầu cứu.

Tiếng kêu không lớn rồi đột ngột dừng lại.

Tân Phong cứ ngỡ Tô Lệ cố ý trêu chọc mình nên không quá để tâm, mở cửa đi ra ngoài.

Trước mắt hän bỗng xuất hiện cảnh tượng ba người đàn ông dùng băng keo dán miệng Tô Lệ lại và kéo Tô Lệ ra khỏi phòng.

“Các người là ai mà bắt cóc người giữa ban ngày ban mặt thế này?” Tân Phong kinh ngạc hỏi.

“Thăng nhóc, bớt lo chuyện bao đồng đi, bằng không tao. sẽ đâm chết mày đấy!” Tên cầm đầu rút ra một con dao gọt trái cây, hung dữ uy hiếp Tân Phong.

Thấy vậy, Tân Phong không khỏi lùi lại hai bước.

Dù sao, hắn cũng chỉ là người bình thường, nào phải anh hùng gì đâu.

Tô Lệ không ngừng vùng vẫy trong tay ba người đàn ông, đôi mắt đẹp tràn đầy sợ hãi, nhìn Tân Phong cầu cứu.

Thấy Tần Phong lui về sau, ánh mắt cô ta trở nên ảm đạm.

Vốn tưởng rằng Tân Phong đẹp trai, cao lớn, anh hùng, không ngờ lại là kẻ hèn nhát.

“Nhóc con, thế mới phải chứ, đừng cố làm anh hùng!” Gã cầm đầu rất hài lòng với sự rút lui của Tân Phong, khinh thường liếc nhìn.

Sau đó, gã cùng hai đồng phạm tiếp tục kéo Tô Lệ về phía hành lang.

“Tao cứ thích làm anh hùng đấy!” Ngay khi ba gã kia vừa quay lưng lại với Tân Phong, đang chuẩn bị rời đi thì Tân Phong đột nhiên nhảy vọt lên.

Không hề báo trước!

Bốp bốp!

Tân Phong siết chặt nằm đấm rồi nện vào sau đầu hai người đàn ông.

“Ôi, mẹ kiếp! Thăng nhóc đó đánh lén!”

Hai người trong số gã đàn ông bị đấm mắng to, đầu gã đau nhức, tay vội buông Tô Lệ ra, sờ đầu và la hét.

Bốp!

Tân Phong không đợi đối phương kịp phản ứng, lại đá người cuối cùng một cước.

Sau đó, hắn nắm tay Tô Lệ chạy nhanh về phía trước hành lang.

“Ngăn chúng lại!”

Ngay khi Tân Phong và Tô Lệ chạy đến lối vào hành lang, một bàn chân đột nhiên xuất hiện trước mặt Tần Phong rồi đá vào ngực hắn.

Tân Phong không kịp cảnh giác, lập tức ngã xuống đất.

Giây tiếp theo, có hai người đàn ông từ phía sau lối vào. hành lang đi ra.

Hiển nhiên, đối phương còn có hai đồng phạm canh gác ở đây.

'Thật nham hiểm mài!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.