Đệ Nhất Thần Y Của Phú Bà - Bạch Hinh

Chương 25




“Chủ yếu phải dựa vào thiên phú ư?”

Cổ Vô Tu nghe thấy thế, không khỏi hoàn toàn thất vọng.

Chỉ là, ngẫm lại cũng đúng, bản thân mình học hơn nửa đời người cũng không học được Chiến châm, còn Tân Phong trẻ tuổi như thế này đã hiểu rõ được cách dùng Chiến châm.

Xem ra thật sự phải dựa vào thiên phút!

“Tôi quấy rầy rồi”

Cổ Vô Tu lộ ra vẻ tiếc nuối, lại hỏi: “Tôi lại mạo muội hỏi một câu, không biết thầy của thần y Tần là người ở đâu?”

“Tôi không có môn phái.” Tân Phong nhún vai đáp lời, đây là lời nói thật.

“Này..” Nhưng Cổ Vô Tu không tin, chỉ cho là Tân Phong không muốn nói ra.

Sau đó Cổ Vô Tu thấy không moi được gì từ Tần Phong nữa, chỉ đành tiếc nuối rời đi.

Một lát sau.

Bữa tiệc tối đã được chuẩn bị xong, Tân Phong được mời vào nhà chính dùng bữa rất nhiệt tình.

Ông cụ Dương quanh năm ốm đau không dậy nổi, hôm nay vừa khỏi bệnh không thể uống được rượu nên chỉ có thể lấy trà thay rượu kính Tần Phong ba ly.

Đồng thời, ông cụ Dương cũng bảo người trong nhà họ Dương đều lên kính rượu Tân Phong để bày tỏ lòng biết ơn.

Chẳng qua là ngoại trừ ông cụ Dương và Tân Phong đang vui vẻ với nhau ra thì những người khác ngồi ở phía dưới đều không được vui cho lắm.

Nhất là Dương An Na và Sở Thiên Thành, tâm trạng bọn họ cực kỳ tệ.

Bởi vì bọn họ bị ông cụ Dương xếp cho ngồi ở một góc.

Một bữa cơm kéo dài không bao lâu, chỉ một tiếng sau đã tan.

Thấy thời gian không còn sớm nữa, ông cụ Dương cũng không ngồi thêm: “Được rồi, chúng ta kết thúc ở đây thôi, mọi người đều mệt mỏi cả rồi nên giải tán đi, về sớm một chút còn nghỉ ngơi.”

Ông cụ Dương lên tiếng.

Nghe ông cụ Dương nói vậy xong, người hai nhà Dương Hồng Vinh và Dương Hồng Diệu đều đứng lên, chào hỏi ông cụ Dương và bà cụ Dương rồi dẫn người trong nhà mình rời đi.

Gia tộc lớn có rất nhiều quy củ!

“Ông nội, bà nội, bọn cháu cũng về đây ạ, mấy ngày nữa cháu lại về thăm ông bà”

Dương Như Tuyết cũng đứng dậy rời khỏi chỗ cùng với Dương Thanh Linh, nói.

“Cái gì mà mấy ngày nữa, cháu và Tần Phong phải thường xuyên đến đây, nhất là Tân Phong, cháu phải có thời gian rảnh nhiều một chút để uống trà tâm sự với ông.”

Ông cụ Dương đứng dậy, tự mình tiễn ba người Tân Phong, Dương Như Tuyết và Dương Thanh Linh ra cửa.

“Vâng, tất nhiên rồi” Tân Phong cười gật đầu.

Nhìn ba người Tần Phong, Dương Như Tuyết và Dương Thanh Linh đi rồi, ông cụ Dương mới quay người đi vào.

Ba người kia ngồi xe quay về khu biệt thự Thiên Cẩm, Dương Như Tuyết là người lái xe.

“Tân Phong, ông nội tôi chính là người như thế, tính cách thoải mái không câu nệ, những gì ông nói anh không cần để trong lòng.”

Dương Như Tuyết nói chuyện phá vỡ sự yên lặng, nói với Tân Phong ngồi ở ghế phụ lại một câu như thế.

“Cô đang ám chỉ vấn đề nào, chuyện kết hôn hay là sinh con?” Tân Phong quay đầu, nhìn Dương Như Tuyết hỏi.

Anh lại không nhịn được mà liếc nhìn dáng người có lồi có lõm đầy quyến rũ của Dương Như Tuyết, cùng với cặp mông to vểnh của Dương Như Tuyết.

Nói thật, nếu thật sự có một cô vợ như Dương Như Tuyết, nhất định cuộc sống sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng nói thế nào đi nữa thì cô vẫn là một phú bà xinh đẹp trẻ tuổi.

Dáng người này thật sự dễ sinh đẻ, cũng là ứng cử viên sáng giá nhất cho vị trí người vợi

Mấy ngày nữa là lễ mừng ngày thành lập thôn, nếu như có thể dẫn Dương Như Tuyết về thôn một chuyến, chắc chắn sẽ khiến vô số người ước ao.

Chỉ là không biết lúc đó Dương Như Tuyết có chịu đồng ý quay về thôn với mình một chuyến hay không thôi.

Dường như Dương Như Tuyết phát hiện ra ánh mắt Tân Phong dừng ở chỗ nào đó không phù hợp: “Anh đang nhìn cái gì đấy?”

“Không có gì.”

Tân Phong thu hồi ánh mắt, dáng vẻ như phi lễ chớ nhìn, khiến Dương Như Tuyết không thể nào bắt gian được.

Chỉ là, Dương Thanh Linh ngồi ở ghế sau lại đột nhiên nói một câu: “Chị, em để ý thấy ban nấy anh ta nhìn trộm mông chị”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.