Đệ Nhất Sủng Hôn

Chương 34




Lúc này nội tâm Giang Vãn Lê cực kỳ phức tạp.

Tối qua biết chuyện anh chuẩn bị bánh kem cô nên cô rất áy náy, cho nên âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải bồi thường cho anh.

Quả thật cô cũng rất nghiêm túc ốp trứng nhiều lần.

Nhưng bởi vì không thành công, cho nên mới đổi thành hấp một nồi cua đơn giản hơn.

Nhưng sự thật luôn trái với tưởng tượng.

“Này..” Giang Vãn Lê cười lúng túng: “Để em nấu lại là được.”

Giờ chỉ cần bật bếp là được.

Nhưng phải đợi một lúc nữa, có thể ảnh hưởng đến hành trình của họ hôm nay.

Thật là sai lầm.

Đôi đũa của Bùi Thầm bị con cua kẹp chặt không buông, Giang Vãn Lê vươn tay chọc chọc con cua: “Con này nhỏ mà lực ghê.”

Thấy cô cố gắng giảm bớt không khí xấu hổ nhưng không thành, Bùi Thầm cười khẽ: “Em ngồi xuống chờ một lát.”

“Hả?”

Anh đã đứng dậy đi vào phòng bếp.

Ngoài việc không bật bếp, Giang Vãn Lê còn hối hận chuyện bảo đầu bếp nghỉ việc, để bây bọn họ muốn ăn thì chỉ có tự nấu.

Với kỹ năng nấu nướng “cao thủ” của cô thì không thể nấu được.

Giang Vãn Lê yên lặng đi theo người đàn ông, đi vào phòng bếp sạch sẽ.

“Em đến giúp anh.” Cô nói, lại yên lặng cúi đầu: “Thế nhưng trình độ em có hạn, có thể sẽ làm hỏng chuyện, anh đừng ghét bỏ em.”

“Em ở bên cạnh nhìn là được.”

Cô “Ừ.” một tiếng.

Quả nhiên là ghét bỏ cô.

Anh có ý đó là rất bình thường, thực sự trình độ nấu ăn của cô rất tệ.

Nhưng vậy cô vẫn thấy rất mất mác, đứng bên cạnh giống như bình hoa, lại ngẩng đầu: “Thật sự không cần em giúp gì sao? Em có thể giúp anh thái đồ ăn.”

Người đàn ông cao lớn đã đeo tạp dề, không lạnh lùng như trước, lúc này anh rất ôn hòa, lúc nói chuyện với cô cũng rất dịu dàng: “Em ở bên cạnh nhìn chính là cổ vũ cho anh rồi.”

Giang Vãn Lê nghi hoặc, vậy sao, nhưng cô chưa làm gì cả.

Cô đứng bên cạnh, vừa tò mò vừa cảm thản bản thân có phúc khí, có chồng đẹp trai, biết kiếm tiền nuôi gia đình, hơn nữa còn biết nấu ăn.

Rất dễ khiến người ta động tâm.

Bùi Thầm bận nấu ăn, hỏi cô: “Hôm nay muốn đi thăm ba em không?”

“Hôm nay sao?” Giang Vãn Lê sửng sốt: “Anh không bận sao?”

“Đi rồi đến công ty sau.”

“Vậy không phải là anh trốn làm sao?”

“Đúng vậy.” Bùi Thầm cười khẽ: “Trốn làm vì vợ, không biết được thưởng gì không?”

“…”

Giang Vãn Lê sờ sờ cái eo còn đau nhức của mình.

Đã như vậy rồi, vẫn còn muốn sao.

Người đàn ông này không biết thỏa mãn sao, tại sao lại giống như con sói đói vậy?

Nhưng cô không thể nói ra, dù sao quả thật anh làm vậy là vì cô, hơn nữa cô còn nói nấu cơm cho anh, bởi vì ngoài ý muốn nên lại biến thành anh nấu cơm cho cô.

“Vậy anh.” Giang Vãn Lê cẩn thận hỏi: “Muốn thưởng gì?”

“Không cần.”

“Hả/”

“Làm việc vì vợ là đương nhiên, không cần thưởng.”

“…”

Anh hiểu chuyện như vậy từ khi nào thế?

Không cần thưởng, hơn nữa miệng còn ngọt như vậy.

Giang Vãn Lê chưa vui mừng được bao lâu, cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, mỉm cười nói tiếp: “Thực ra anh không cần khách sáo, làm tốt đương nhiên là được thưởng, chúng ta là vợ chồng, anh muốn gì em sẽ tận lực thỏa mãn anh, thế nhưng nếu anh nói vậy…”

- Thì thôi.

Hai chữ kia còn chưa nói xong, người đàn ông đang nấu cơm bỗng nói một câu: “Vậy tối nay mặc đồ ren đi.”

Giang Vãn Lê: “?”

Bùi Thầm cúi đầu, môi hơi cong lên: “Nếu phu nhân đã nói vậy rồi, anh chỉ cần thưởng thế thôi.”

“…”

Không phải chứ, mặc đồ ren mà chỉ ‘thế thôi’??

Chẳng lẽ không biết cô ngại ngùng nên đã nhét bộ đồ đó vào đáy tủ sao.

Khuôn mặt nhỏ nhắn Giang Vãn Lê ủy khuất, không tình nguyện, nhưng lại không muốn trực tiếp cự tuyệt: “Cái đó… Nếu không chúng ta đổi cái khác, có đó không đủ với sự vất vả hôm nay của chồng.”

“Không sao, vậy là đủ rồi.” Bùi Thầm nói: “Nếu phu nhân cảm thấy không đủ, có thể mặc lâu hơn hoặc đêm mai cũng mặc.”

“!!”

Quả thực là muốn mạng của cô.

Là cô tắc trắc, thế nhưng lại tin vào lời của anh không cần thưởng.

Để bản thân đỡ rơi vào bẫy của anh hơn, Giang Vãn Lê dừng lại, hít sâu: “Đủ, em thấy đủ…”

“Vậy đêm nay mặc nhé?”

“Em cảm thấy bộ đó rất tốt nhưng không thể mặc được.” Chuyện đã đến mức này nhưng Giang Vãn Lê vẫn cố đấu tranh: “Em không cẩn thận làm mất tờ hướng dẫn, nên em không biết mặc như thế nào?”

“Không biết mặc?”

“Đúng vậy, em cũng rất phiền não.”

“Cái đó có gì mà phiền não.” Giọng Bùi Thầm bằng bằng: “Anh mặc giúp em.”

Tại sao người đàn ông này luôn luôn muốn trêu chọc cô?

Tại sao cô vĩnh viễn không đấu lại được anh.

Giang Vãn Lê thật sự không thể nói gì nữa, cũng không tìm được lý do từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn đau khổ.

Bắt nguồn câu chuyện chính là tối qua cô không ngủ được nên hỏi anh một vài chuyện trước kia.

Nếu không hỏi, cô cũng sẽ không áy náy, cũng sẽ không dậy sớm hấp một nồi cua sống, cũng sẽ không đến nơi rất trong sạch để nói chuyện tình thú gì đó.

“Xong rồi, Lê Lê.” Bùi Thầm nhìn vẻ mặt rối rắm và ảo não của vợ, cảm thấy rất mỹ mãn, vỗ bả vai cô: “Đi ăn cơm thôi.”

Giang Vãn Lê bị dày vò cũng đói bụng rồi, chỉ có thể nhờ vào bàn mỹ thực để an ủi tâm hồn.

Quả thật trù nghệ của anh khác một trời một vực so với cô, căn bản nấu không thua kém đầu bếp, bởi vì bình thường anh bận, thời gian vào bếp cũng không nhiều, nhưng mỗi lần đều khiến cô ngạc nhiên.

Bởi vì vấn đề thời gian nên không nấu được bún riêu cua, nhưng anh nấu một nồi cháo cua, hương vị rất đậm đà, ăn kèm với bánh bao và sữa đậu nành, bữa ăn sáng giản dị nhưng khiến Giang Vãn Lê tâm hoa nộ phóng, không ngờ anh cũng biết nấu đồ ăn Trung Quốc, hơn nữa còn nấu ngon như vậy.

Một bữa ăn này đổi lấy một lần mặc đồ ren, cũng không phải không thể.

Giang Vãn Lê chậm rãi dùng khăn lau miệng, cảm khái: “Cảm thấy những người biết nấu ăn rất lợi hại.”

Bùi Thầm ngồi đối diện cười: “Vậy sao?”

“Có câu như thế này, nếu muốn bắt được trái tim của người đàn ông, trước phải bắt lấy dạ dày anh ta, em cảm thấy ngược lại cũng rất hợp.”

“Vậy.” Ý cười của anh dần đậm hơn: “Em đã bị anh bắt rồi sao?”

Bắt được cái gì?

Trái tim hay dạ dày?

Giang Vãn Lê bị anh nhìn, có chút chột dạ, khẩn trương nhìn ra chỗ khác, nói năng lộn xộn: “Em chỉ giả dụ thôi, cảm thấy phụ nữ được cho ăn ngon, sẽ dễ động tâm hơn?”

“Vậy em bị anh cho ăn no không?”

“Cái gì?” Cô sửng sốt: “Cho cái gì ăn no?”

“Dạ dày.” Anh từ từ nói: “Em còn chỗ khác được anh cho ăn no sao?”

“…”

“Sao không nói gì? Em nghĩ đi đâu vậy?”

“…”

Giang Vãn Lê trợn mắt.

Đáng chết, vừa rồi cô nghĩ cái gì vậy, cư nhiên lại nghĩ linh tinh.

Hơn nữa cũng tại anh, nói vậy rất dễ khiến người ta tưởng tượng.

Giang Vãn Lê yên lặng cúi đầu, không trả lời, đột nhiên nấc một cái.

Một tiếng này xem như nể tình đáp lại.

Dù sao không phải ai buổi sáng cũng nấc.

Hôm nay trời nắng, Giang Vãn Lê thấy trong sân có một chiếc xe mới tinh, là kiểu mới nhất của hãng Porsche, tổng thể dựa trên phong cách của phụ nữ, nhìn mạnh mẽ nhưng cũng không mất đi vẻ tao nhã.

Vì xe có sẵn nên được đưa đến rất nhanh.

Theo như Bùi Thầm nói, cô có thể lái chiếc xe này trước, chờ một khoảng thời gian nữa xe có xe mới được đưa tới, đến lúc đó cô có thể chọn tùy tiện.

Giang Vãn Lê đi quanh xe hai vòng, cảm thấy rất đẹp, thấy Bùi Thầm đến đây, bừng bừng hứng thú lấy chìa khóa đến thử xe.

“Hôm nay chúng ta đi xe này, vừa vặn để luyện tập.”

“Ừ, được.”

“Không đúng.” Giang Vãn Lê bỗng nghĩ đến cái gì: “Không cần, một mình em luyện tập là được rồi.”

Bùi Thầm đã chuẩn bị sẵn sàng không đồng ý: “Luyện thì luyện, chẳng lẽ anh không được ngồi cùng em?”

“Bởi vì là xe mới, hơn nữa nếu như gặp sự cố, vậy chỉ mình em…”

Còn chưa nói xong đã bị anh cắt ngang: “Đừng nói lung tung, lên xe.”

Cũng không biết trong đầu cô chưa cái gì.

Nếu đã là luyện tập xe mới, vậy anh càng phải ở bên cạnh cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.