“ Hưu thư?” Lam Triệt hoảng đến mức thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Nữ nhân này đang nói cái gì vậy?
“ Ngươi nghe không rõ sao? Bổn vương phi cầu hưu thư!”
“ Nguyệt nhi, nàng đừng nhẫn tâm như thế được không?Phải làm sao nàng mới chịu trở về đây?”
“ Chẳng làm sao cả!”
Hắn định nói thêm, nhưng lại nghĩ bây giờ có nói thêm cái gì cũng vô ích, chẳng thà….
Trong đầu lóe lên một ý nghĩ, hắn cười thầm trong bụng, lén liếc nhìn nàng một cái. Ha ha, Nguyệt nhi a Nguyệt nhi, nàng không tự mình về, bản vương liền có cách khiến nàng cam tâm tình nguyện trở về!
Đông Phương Lam Triệt vờ ho mấy tiếng, sau đó lấy lại bộ mặt nghiêm trọng, trầm thấp nhìn nàng nói dằn từng chữ :
“ Được, nếu vậy, bổn vương cũng không ép nàng!Hưu thư, ngày mai sẽ có cho nàng!”
…
Sáng hôm sau, quả thật hắn có cho người đưa hưu thư tới Lăng phủ, nhưng mà… người đưa thư lại là Linh phi, tỷ tỷ tốt của nàng.
“ Tỷ tỷ” Nàng cung kính hành lễ.
Ngọc Linh bước tới, cẩn thận đỡ nàng đứng dậy, dịu dàng nói :
“ Nguyệt nhi, chúng ta vào trong nói chuyện”
Nàng bên ngoài cười nói rất tự nhiên, nhưng bên trong lại cảm thấy hồ nghi vô cùng. Tại sao Triệt lại nhờ Linh phi đưa hưu thư mà không phải thuộc hạ của hắn? Lẽ nào…
Hai người đi vào hoa viên , vừa uống trà vừa trò chuyện.
Mở đầu là tiếng thở dài ảm đạm của Linh phi khiến nàng càng thêm lo lắng. Tên Lam Triệt này, hắn cư nhiên dám mang người mà nàng yêu quý nhất ra ép nàng mà!
“ Nguyệt nhi a, sáng sớm hôm nay, Triệt Triệt đã vào cung, đích thân gặp bổn cung , nhờ bổn cung đưa hưu thư cho muội. Bổn cung cũng đã đọc sơ qua hưu thư này. Thú thực, tội trạng nêu trong này nếu truyền ra ngoài, thanh danh của muội , bổn cung không dám đảm bảo.”
“ Tỷ tỷ xin đưa muội bức thư, muội muốn xem thử”
“ Đây, muội cứ từ từ mà đọc”
Ngọc Linh đặt bức thư nhỏ vào tay nàng.
Chậm rãi quét mắt qua những hàng chữ, càng đọc, sắc mặt nàng càng xấu đi. Đến chữ cuối cùng, tay cầm bức thư gần như sắp nắm chặt đến nỗi bức thư bị xé đi rồi.
Tên hỗn đản này, hắn viết cái gì nàng thân là vương phi mà không biết tuân thủ quy tắc của vương phủ, đã vậy còn lớn tiếng thách thức phu quân, được sủng sinh kiêu.Chưa hết, lại để vương gia nửa đêm nửa hôm hạ mình đến Lăng phủ đón nàng, nhưng lại bị nàng thẳng thừng từ chối … rồi thêm cả một đoạn thêm mắm thêm muối đằng sau .
Nàng ngẩng lên, nhìn thẳng vào Ngọc Linh, dứt khoát nói :
“ Tỷ tỷ, tỷ phải tin tưởng Nguyệt nhi, Nguyệt nhi quả thực không có…”
“ Bổn cung biết a, chỉ là… người ngoài sẽ không nghĩ như vậy”
Lại thêm công công trong cung tới tuyên chiếu chỉ làm nàng suýt nữa thì tức đến ói cả ra máu!
“ Kính Dương vương phi tiếp chỉ! Thân là vương phi , lại không biết phép tắc, ngỗ ngược bất kính với trượng phu . Nay trẫm thay Kính Dương Vương làm chủ, nếu Lăng thị xác nhận vào hưu thư, sẽ bị phế ngôi vương phi , biếm thành thứ dân, tịch thu gia sản. Nhưng nếu biết nhận sai, ăn năn hối lỗi , trở về vương phủ, trẫm cùng vương gia sẽ bỏ qua.Khâm chỉ!”
Cả người nàng run lên. Biếm thành thứ dân?Tịch thu gia sản?
Rõ ràng cũng là Lam Triệt bày trò !
Hay cho một Đông Phương Lam Triệt, hắn cư nhiên dám dùng cả Linh tỷ tỷ và Hoàng thượng, lôi ra bức ép nàng!
“ Bích Nguyệt lĩnh chỉ!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, hai tay nhận lấy chiếu chỉ.
Công công đằng hắng một tiếng, sau đó nhìn nàng thúc giục :
“ Thỉnh vương phi mau quyết định, để nô tài về bẩm báo với bệ hạ”
Nàng còn có thể quyết định cái gì?
“ Công công thỉnh hồi cung, thưa với bệ hạ, nói với người là bổn vương phi đã biết lỗi, lập tức quay trở về Kính Dương vương phủ!”