Đệ Nhất Ma Mãnh Vương Phi

Chương 12: Tin động trời




Kể từ lần đó, hắn căn bản là luôn tìm cách tránh mặt nàng. Nữ nhân này, luận về võ công thì chắc chắn sẽ không bằng hắn, nhưng luận về mưu trí , thì có lẽ hắn đã thực sự thua một cách tâm phục khẩu phục rồi.

Chính vì thế, để giữ lấy thanh danh của mình, tốt nhất là không nên dây vào nàng!

Trong thiên hạ này có câu “ ghét của nào trời cho của đấy” quả nhiên không sai chút nào, hắn càng tránh thì lại càng gặp!

Ngay bây giờ, nàng đang xuất hiện trước mắt hắn, lại còn là ngay trong tẩm thất . Lăng Bích Nguyệt tùy ý lục lọi đồ của hắn . Phút chốc, căn phòng gọn gàng ngăn nắp của Lam Triệt đã bị nàng lục thành một đống hỗn độn.

Lam Triệt nghiến răng nghiến lợi, phất tay áo một cái thật mạnh, ba phi tiêu từ trong tay áo hắn phóng ra mạnh mẽ, hướng nàng mà đâm tới , cùng với thanh âm lạnh lùng không chút cảm xúc :

“ Nàng nghĩ đây là nơi nào? Cư nhiên dám cứ thế xông vào phòng bổn thế tử làm loạn! Muốn chết!”

Nàng thản nhiên nghiêng người né tránh “ món quà của hắn”, chẳng thèm liếc hắn lấy một cái, vẫn tiếp tục tìm , cho dù hắn chửi rủa thế nào, nàng vẫn không để ý.

Đông Phương Lam Triệt cảm thấy có gì đó không đúng, nữ nhân này, bình thường nếu bị hắn chửi như vậy, chắc chắn sẽ lớn tiếng mà chửi lại, sao lần này lại im lặng? Lại có vẻ như đang tìm rất chăm chú!Nàng cuối cùng là đang tìm cái gì?

Hắn tò mò ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, mắt mở thật to, khó hiểu hỏi :

“ Nàng đang tìm cái gì??”

Mặt hắn đang rất gần nàng, bất ngờ Bích Nguyệt quay sang, định nói gì đó thì hai người đã môi chạm môi …

Nàng trợn tròn mắt, mắt hắn cũng trợn to không kém…

Hai người này là…

Đông Phương Lam Triệt mặt hơi ửng đỏ, vội đẩy nàng ra, nàng cũng xấu hổ đứng dậy, dùng hết sức chạy vụt ra khỏi phòng hắn, bàn tay bạch ngọc khẽ chạm vào đôi môi đỏ mọng.

Tuy… tuy là không thể nói là hôn, nhưng cũng là chạm môi rồi a!

Đương nhiên đây không phải lần đầu hai người “thân thiết” thế này, nhưng… lại vô tình đụng chạm làm nàng thích ứng không kịp, có lẽ hắn cũng vậy. . .

Nàng chạy về phòng, Tịch Nhan thấy nàng, liền vui vẻ chạy lại ríu rít :

“ Thế tử phi, người về rồi! Món đồ đó người tìm được chưa? Thế tử gia có để người mang đi không?? Ơ… sao mặt của người lại đỏ như vậy, người bị cảm sao? Tiểu thư…!”

Còn không để Tịch Nhan nói hết, nàng đã chạy vào phòng, đóng chặt cửa lại. Cảm giác ấm áp trên môi vẫn còn vương lại, có cả hơi thở của hắn.

Nhưng lạ nhỉ? Tại sao lần này … nàng lại cảm thấy xúc động trong khi lần đầu bị hắn “ cưỡng hôn” thì chẳng có nhỉ?

Lẽ nào lần này là do bất ngờ nên mới thế?

Thật khó hiểu!

Một lúc lâu sau nàng mới lấy lại bình tĩnh, định sang tẩm thất của hắn tìm tiếp nhưng lại thôi, bây giờ qua đó… nàng cảm thấy có chút ngại ngùng…

Cơ mà thật ra vật đó có hay không cũng chẳng quan trọng, chẳng qua chỉ là một cuốn sách cổ có ghi chép mấy loại kiếm pháp mà nàng muốn được xem từ lâu, hôm nay vô tình nghe mẫu phi nói hắn có nên mới qua tìm, lại nghĩ nếu hỏi thì hắn cũng sẽ không chịu đưa ra, thế thì chẳng bằng “san bằng” tẩm thất của hắn, tự mình tìm cuốn sách đó, tìm ra rồi, lúc đó hắn muốn hay không cũng phải cho nàng!

Giờ thì tốt rồi, nhờ cuốn sách đó mà nàng thành cái bộ dạng thê thảm thế này đây!

Về phía Lam Triệt, hắn cũng chẳng khá hơn chút nào, ám vệ chuyên lo chuyện chăm sóc hắn thấy hắn ngồi thất thần trên giường, liền quan tâm lên tiếng :

“ Thế tử gia, người có chuyện gì không vui sao?”

Im lặng.

Bây giờ hắn là đang nghĩ, vì sao lúc đó tim lại đập mạnh như vậy? Tại sao lần đầu hôn nàng lại không có cảm giác đó? Có khi nào lần đó hắn là vì muốn trêu nàng, nên mới cường ngạnh cưỡng hôn nàng, căn bản là không biết được “mùi vị ngọt ngào” từ bờ môi mềm mại của nàng chăng? Lần này do là vô ý nên hắn cũng vô ý “ nếm” được sao?

Cho đến sáng hôm sau, Kính Dương vương gia và vương phi cho gọi hai người tới tẩm thất cùng dùng bữa sáng thì hai người họ mới gặp nhau. Hơn nữa, trước mặt phụ mẫu thì họ phải tỏ ra “tình tứ, yêu nhau sâu đậm” nên Lam Triệt đành phải một tay đỡ lấy bàn tay nhỏ bé của nàng giống như đỡ nàng đi, tay còn lại thì ôm eo nàng ra vẻ vô cùng yêu thương sủng nịnh.Động tác cả hai vô cùng gượng gạo.

Trong tẩm thất, vương gia và vương phi đã đợi sẵn hai người bọn họ trong đó, trên bàn đầy ắp thức ăn. Hoa Nguyệt Nhi thấy nhi tử cùng thê tử hai người “tình nồng ý đậm” thì tâm tình phấn chấn, vui vẻ hắn lên.

“ Nguyệt nhi thỉnh an phụ thân, mẫu phi”

“ Nhi tử thỉnh an phụ thân, mẫu phi”

“ Được rồi, đứng dậy cả đi !Đều là người nhà cả, ở đây không có người ngoài, cũng không cần khách khí như thế” Đông Phương Diệp Thần phất tay, âm trầm nâng ly trà lên nhấp một ngụm.

Lam Triệt và nàng ngồi xuống cái ghế đối diện hai người họ, bắt đầu bữa sáng, vừa ăn vừa nói chuyện.

Hoa Nguyệt Nhi cũng không vòng vo nhiều, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề :

“ Mẫu phi gọi các con đến đây quả thực là có chuyện cần phải nói. Cái ghế vương gia vương phi này, mẫu phi và phụ thân đã ngồi chán lắm rồi, hiện tại chính là muốn nhường lại cho hai đứa. Chỉ là lo hai đứa không hợp nhau, sợ cuộc sống sau này sẽ không hạnh phúc nên cố ngồi thêm vài ngày quan sát tình hình. Hiện tại bây giờ coi như đã là chẳng có gì phải vướng bận nữa rồi. Với khả năng của Triệt, ta không lo Kính Dương vương phủ sẽ tổn hại, Nguyệt nhi lại là một nữ tử ngoan ngoãn, lại thông minh, biết võ công, chắc chắn đủ khả năng trợ giúp , chăm sóc Triệt. Chính vì thế, hôm qua phụ thân các con đã gặp hoàng thượng bệ hạ, xin được nhường lại vị trí Kính Dương vương gia cho Triệt, từ hôm nay, Triệt, con chính thức trở thành Kính Dương vương gia, còn Nguyệt nhi, con là Kính Dương vương phi”

Câu nói hưng phấn của Hoa Nguyệt Nhi khi rơi vào tai nàng và Triệt lại thành sét đánh ngang tai.

“ Mẫu phi… người đang nói gì? Người đang đùa phải không?” Nàng gượng cười, lắp bắp không nên lời. Ôi trời ơi…. Nàng không muốn làm cái gì vương phi đâu a!!!

“ Mẫu phi nói nghiêm túc”

“ Nếu nói như vậy, mẫu phi và phụ thân định đi đâu sao?” Triệt cuối cùng không chịu được cũng lên tiếng.

“ Ân, ta và mẫu phi các con sẽ rời Kính dương vương phủ, từ bây giờ chu du thiên hạ, hưởng thụ cuộc sống an bình a . Chốn cung đình đầy rẫy cạm bẫy ấy, ta đã ngán ngẩm lắm rồi” Đông Phương Diệp Thần phóng ánh mắt cảnh cáo về phía Lam Triệt, như thể chỉ cần hắn từ chối hay phản kháng thì sẽ gặp – chuyện – không – may .

“ Vì thế, Triệt, Nguyệt nhi, đây là bữa ăn cuối cùng của chúng ta…” Hoa Nguyệt Nhi luyến tiếc nắm lấy tay nàng , mắt hơi hoe đỏ “ Ta cũng chẳng muốn rời xa con chút nào, Nguyệt nhi à, chỉ là… ở trong vương phủ mãi thế này, ta cũng buồn lắm, muốn cùng phu quân tận hưởng phần đời còn lại ở nơi nhân gian thiên thượng thoải mái tự do a !”

Lam Triệt không vui nói :

“ Mẫu phi, nhi tử do người đứt ruột sinh ra đang ở đây này!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.