Chương 6: Ba cái tát
Chẳng mấy chốc, cả gia đình bốn người đã ra khỏi nhà, đi đến nhà tổ nhà họ Hứa.
Nhưng trên đường đi, Lưu Lan tỏ thái độ không thân thiện cho lắm với Tô Thanh Phong.
Lúc bước vào nhà tổ nhà họ Hứa, trong phòng khách đã có rất nhiều người đang đứng.
“Mau nhìn kìa, đó không phải Tô Thanh Phong đi tù vì cưỡng hiếp chưa thành công sao? Cậu ta ra tù rồi à!”
“Cậu ta tạo tiếng xấu cho nhà họ Hứa chúng ta, vậy mà Hứa Uyển Đình còn cho cậu ta về nhà!”
“Nồi nào úp vung nấy thôi, tôi thấy cả gia đình này đều không phải người tốt lành gì cả!”
Mọi người đều tỏ ra lạnh nhạt, bàn tán xôn xao không nể nang gì.
“Bà cụ tổ chức hội nghị gia tộc chắc chắn là để hỏi tội! Địa vị của Hứa Uyển Đình vốn đã thấp rồi, có lẽ sau này ở trong mắt bà cụ, cô ta còn chẳng bằng địa vị của một con thú cưng đâu nhỉ?”
Lại có người hả hê nói.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều cười ầm lên.
Nghe thấy những lời khó nghe này, Hứa Uyển Đình không lộ ra biểu cảm gì, nhưng tay cô đã siết lại thật chặt.
Lưu Lan vừa xấu hổ vừa tức giận, chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống.
Sau đó bà ấy nhìn về phía Tô Thanh Phong bằng ánh mắt căm phẫn.
Theo bà ấy, gia đình bà bị đối xử như vậy đều do Tô Thanh Phong gây ra.
Tô Thanh Phong đưa mắt nhìn về phía nhóm người vừa nói kia, phát hiện người cười vui vẻ nhất là Hứa Mỹ Mỹ và bạn trai cô ta, Lương Đông.
Anh bước thẳng tới gần hai người họ.
“Tô Thanh Phong, sao nào? Chúng tôi nói không đúng hả? Anh giận rồi à? Muốn đánh chúng tôi?”
Hứa Mỹ Mỹ cười khẩy.
Tô Thanh Phong lắc đầu, nhìn về phía Lương Đông: “Tôi chỉ tò mò trên đầu anh đã mọc đầy sừng, sao anh còn quen cô ta thôi?”
“Thằng rác rưởi, cậu nói bậy bạ gì đó? Ai mọc đầy sừng hả?”
Lương Đông nổi giận.
“Tô Thanh Phong, anh muốn bôi nhọ tôi nữa à! Câm miệng lại cho tôi!”
Hứa Mỹ Mỹ cũng sốt ruột quát.
Hôm qua cô ta đã hao tâm tổn sức lắm mới lừa gạt được Lương Đông.
Giờ Tô Thanh Phong lại lôi chuyện này ra, cô ta rất sợ Lương Đông nổi giận chia tay với cô ta.
Hơn nữa đang có rất nhiều người nhà họ Hứa ở đây, chuyện này bị lộ ra ngoài cũng không tốt cho thanh danh của cô ta.
“Chị Mỹ Mỹ, đầu mọc sừng gì thế ạ?”
Câu nói của Tô Thanh Phong khơi dậy lòng hiếu kì của mọi người, ai cũng tò mò hỏi.
Hứa Mỹ Mỹ đau đầu, bắt đầu giải thích.
Tô Thanh Phong mỉm cười, đi sang chỗ khác.
“Bà cụ tới rồi!”
Đúng lúc này, mọi người lại trở nên xôn xao.
Bà cụ nhà họ Hứa chống gậy đầu rồng chậm rãi bước vào phòng khách, trông rất tràn trề sức sống.
Bên cạnh bà ta còn có một thanh niên đi theo.
Người này chính là Hứa Minh Vũ.
Bởi vì anh ta mất bố mẹ từ nhỏ, lại còn là đứa cháu trai duy nhất thuộc dòng chính nhà họ Hứa, nên bà cụ yêu thương anh ta hết mực.
Anh ta và Hứa Mỹ Mỹ anh em ruột, con của con trai cả nhà họ Hứa.
Còn Hứa Uyển Đình là con gái của con trai thứ hai nhà họ Hứa.
Hai người bước lại gần chiếc ghế bành ở vị trí chủ toạ trong phòng khách, Hứa Minh Vũ nhanh nhẹn lấy vạt áo lau ghế, cười nịnh: “Bà nội, cháu mời bà ngồi ạ!”
Đứa cháu trai này lúc nào cũng hiểu chuyện như thế!
Bà cụ Hứa tỏ vẻ hài lòng, ngồi xuống.
Mọi người trong phòng khách cũng vội vàng đứng dậy, ngay lập tức yên lặng.
Uy danh của bà cụ Hứa rất cao, cả nhà họ Hứa không có ai là không sợ bà ta cả.
“Uyển Đình, cô ra đây!”
Bà cụ Hứa xụ mặt hỏi: “Tôi hỏi cô, Tô Thanh Phong làm nhà họ Hứa chúng ta bẽ mặt, tại sao cô còn cho cậu ta về nhà? Cô tưởng bà già tôi đây chết rồi hả?”
“Bà nội bớt giận ạ!”
Hứa Uyển Đình đứng ra, nhanh chóng giải thích: “Tội danh cưỡng hiếp bất thành của Tô Thanh Phong có thể không phải là thật. Anh ta đã nói với cháu rồi, lúc trước vì quyết định sai lầm của cháu làm công ty xảy ra vấn đề, đúng lúc có người đến tìm anh ta, yêu cầu anh ta nhận tội thay, thù lao sẽ là giải quyết giúp vấn đề của công ty cháu”.
“Rầm!”
Cây gậy chống đầu rồng của bà cụ Hứa đập mạnh xuống đất: “Vô lý! Chỉ vì lời nói từ một phía của thằng vô dụng này mà cô chịu tin cậu ta, để nhà họ Hứa tiếp tục bị bẽ mặt à?”
“Vậy nên cháu đã cho Tô Thanh Phong thời gian bảy ngày để chứng minh sự trong sạch. Nếu anh ta không chứng minh được, lúc đó cháu đuổi anh ta cũng đâu có muộn ạ!”
Hứa Uyển Đình cố hết sức giải thích.
“Không được!”
Bà cụ Hứa tỏ thái độ kiên quyết: “Tôi ra lệnh cho cô, ngay lập tức ly hôn với cậu ta, đuổi cậu ta ra khỏi nhà họ Hứa!”
Hứa Uyển Đình im lặng nghiến chặt răng.
Cô biết bà nội không hề tin tưởng Tô Thanh Phong.
Hơn nữa, trong suy nghĩ của bà nội, sự trong sạch của một kẻ vô dụng không quan trọng.
Người nhà họ Hứa đều nở nụ cười mỉa mai, dáng vẻ như đang cười trên nỗi đau của người khác.
Lưu Lan nóng lòng sốt ruột, nghĩ thầm trong lòng: “Uyển Đình, con mau làm theo lời của bà cụ đi chứ!”
Một lát sau, Hứa Uyển Đình mới ngẩng đầu lên nhìn bà cụ Hứa: “Bà nội, thứ cho Uyển Đình không thể làm theo lời bà! Ít ra thì bây giờ Tô Thanh Phong vẫn là người nhà họ Hứa, con nghĩ vẫn phải cho anh ta cơ hội chứng minh mình trong sạch!”
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Không ngờ Hứa Uyển Đình lại dám làm trái mệnh lệnh của bà cụ!
Lưu Lan sốt ruột đến mức sắp nhảy dựng lên.
Bà cụ Hứa sầm mặt lại, đang định lên tiếng thì thấy Hứa Minh Vũ ở bên cạnh đã nói trước: “Hứa Uyển Đình, bà nội đã nể mặt cô rồi, cô đừng có mà không biết điều!”
Anh ta đi từng bước lại gần Hứa Uyển Đình, tiếp tục nói: “Tôi biết, chắc chắn vì cô cảm thấy mấy năm nay bà nội không coi trọng cô nên cô ghi hận trong lòng, muốn chống đối với bà nội!”
“Tôi không có!”
Hứa Uyển Đình giận dữ đáp.
“Cô khỏi cần cãi, Hứa Uyển Đình cô là một đứa ăn cháo đá bát”.
Hứa Minh Vũ cười cợt: “Cô đừng tưởng tôi không biết cái thằng nhà họ Dương kia đang theo đuổi cô, mấy đơn đặt hàng mà công ty chi nhánh cô phụ trách đã ký hợp đồng đều nhờ thằng nhóc đó giúp cô chứ gì!”
“Tôi đoán cô đã lên giường với cậu ta rồi, nếu không thì làm sao mà cậu ta giúp cô được?”
“Cô là một con điếm! Dan díu với thằng khác khi chưa ly hôn, rõ ràng đang bêu xấu thanh danh của nhà họ Hứa!”
Lời anh ta nói ra hệt như một quả bom nặng ký ném vào trong nước.
Cả phòng khách xôn xao.
“Thật sự không ngờ Hứa Uyển Đình lại là người như vậy đấy!”
“Ngoài mặt thanh cao lạnh lùng, bên trong lại là một con điếm ai cũng có thể làm chồng!”
“Loại người này không nên giữ lại nhà họ Hứa chúng ta, nếu không sớm muộn gì cô ta cũng sẽ làm mất hết danh tiếng của nhà họ Hứa đấy!”
Mặc dù họ biết Hứa Minh Vũ đang cố tình bôi nhọ nhưng vẫn dốc hết sức phối hợp anh ta.
Giờ phút này Hứa Uyển Đình tức điên người, nắm chặt hai tay.
“Hứa Minh Vũ, tôi biết anh ghen tị với năng lực của tôi, nhưng anh cũng đâu cần bôi nhọ tôi kiểu đó chứ!”
Cô lại nhìn sang bà cụ Hứa, kích động nói: “Bà nội, cháu muốn Hứa Minh Vũ xin lỗi cháu!”
Nhưng bà ta lại dửng dưng ngồi yên ở đó, không hề muốn trả lời.
Thấy thế, Hứa Uyển Đình bỗng nhiên cảm thấy nguội lạnh trong lòng.
Rất bất lực.
Bà ta vẫn cố ý thiên vị Hứa Minh Vũ!
Trong đám đông, Lưu Lan cũng tức tới mức run rẩy cả người, bà ấy liên tục nháy mắt ra hiệu cho Hứa Chí Quốc ở bên cạnh, hi vọng ông ta có thể nói giúp cho con gái ngay trước mặt bà cụ.
Dù sao bà ấy cũng không có quyền lên tiếng ở nhà họ Hứa, còn Hứa Chí Quốc là con trai ruột của bà cụ Hứa, ít nhất ông ta lên tiếng vẫn có chút tác dụng.
Hứa Chí Quốc định đứng ra, nhưng khi đối diện với ánh mắt của bà cụ Hứa, ông ta lại chột dạ cúi đầu.
“Ông sợ mẹ ông đến vậy à? Ngay cả dũng khí nói giúp cho con gái mình cũng chẳng có sao?”
Lưu Lan thất vọng, nhỏ giọng mắng.
“Vợ à, bà mới nói chuyện với tôi hả?”
Hứa Chí Quốc lại bắt đầu giả điếc.
Hứa Minh Vũ nhìn Hứa Uyển Đình, nở nụ cười rạng rỡ.
Như thể đang nói rằng ở nhà họ Hứa sẽ không có ai đứng ra giúp cô đâu vậy.
Nhưng lúc này, một người đột nhiên đi tới bên cạnh Hứa Minh Vũ.
Chính là Tô Thanh Phong.
Trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, anh giơ tay lên tát thẳng vào mặt Hứa Minh Vũ.
Chát!
“Cái tát này, tôi đánh anh vì không biết giữ mồm giữ miệng, tự ý bôi nhọ người khác!”
Chát!
“Cái tát này, tôi đánh anh vì không nể tình máu mủ ruột rà, bắt nạt em gái mình!”
Chát!
“Cái tát này, tôi đánh anh vì không biết chừng mực, không xứng làm người!”
Chương 7: Tống Cương đến nhà
Ba cái tát liên tiếp đánh thật mạnh vào mặt Hứa Minh Vũ.
Hứa Minh Vũ ngã lăn ra đất, mặt sưng phù như đầu heo, trong miệng còn phun ra mấy chiếc răng dính máu.
Tất cả mọi người đều sững sờ trước cảnh này.
Ai cũng không ngờ tên ở rể bất tài Tô Thanh Phong này lại đột nhiên ra tay.
Tô Thanh Phong của trước đây là một người bị đánh không đánh trả, mắng không cãi lạ cơ mà!
Bao gồm cả Hứa Uyển Đình cũng khiếp sợ không nói nên lời.
Cô không ngờ Tô Thanh Phong sẽ giúp mình trong tình huống này, hơn nữa anh còn ra tay đánh Hứa Minh Vũ.
“Uyển Đình, từ nay về sau, anh sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt em nữa!”
Trong đầu cô tự động nhảy ra câu nói mà Tô Thanh Phong đã nói với cô tối qua.
Anh nghiêm túc ư?
“Phản rồi, phản rồi, cái thằng rể rác rưởi cậu cắn ngược lại chủ rồi!”
Bà cụ đứng bật dậy, nghiêm nghị quát.
“Tô Thanh Phong, mày dám đánh tao á, tao sẽ giết mày! Không ai cứu được mày đâu!”
Hứa Minh Vũ từ dưới đất bò dậy, vô cùng tức giận.
Nhưng Tô Thanh Phong lại giơ tay bóp cổ anh ta, nhấc anh ta lên: “Xin lỗi Uyển Đình!”
“Xin lỗi bà mẹ mày!”
Hứa Minh Vũ liều mạng giãy giụa.
“Thằng ăn hại này còn dám hành hung nữa!”
“Người đâu, người đâu, bắt thằng khốn này lại cho tôi!”
Cuối cùng bà cụ không còn giữ được bình tĩnh như trước nữa, hét lên thật to.
Một lát sau, một nhóm vệ sĩ nhà họ Hứa đã nghe tiếng gọi chạy vào.
Đây là một nhóm đàn ông lực lưỡng, ai nấy cũng đều là người tập võ.
Vừa đi vào, họ đã lập tức ra tay với Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong ném Hứa Minh Vũ xuống đất, lao qua đỡ đòn.
“Rầm rầm rầm!”
Một cú đấm hạ gục một người, chưa tới một phút, cả nhóm vệ sĩ này đều đã nằm la liệt dưới đất.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều sững sờ.
Sao Tô Thanh Phong có thể lợi hại như vậy?
Anh không phải kẻ bất tài ư?
Chẳng lẽ lao động cải tạo trong tù đã đả thông hai mạch Nhâm Đốc của anh rồi?
Tô Thanh Phong khịt mũi, giẫm chân lên ngực Hứa Minh Vũ: “Xin lỗi đi!”
Hứa Minh Vũ đau đớn rên một tiếng.
Thấy cháu trai bị đau, lòng bà cụ Hứa nóng như lửa đốt, bà ta chống gậy bước nhanh qua.
“Không được động vào cháu trai tôi, thả nó ra!”
Bà ta giơ gậy lên định đánh Tô Thanh Phong.
Tô Thanh Phong đưa tay qua chộp lấy cây gậy, hơi dùng sức bẻ một phát.
“Cạch!”
Cây gậy đầu rồng bị gãy làm hai.
Bà cụ run lên, cuống quýt lùi về sau hai bước, không nói nên lời.
“Tôi bảo anh… xin lỗi!”
Ánh mắt của Tô Thanh Phong lạnh như băng, anh giẫm mạnh hơn.
“Tao…”
Hứa Minh Vũ vẫn còn muốn chống cự, nhưng khi va phải ánh mắt của Tô Thanh Phong, anh ta rùng mình như thể bị rơi vào hầm băng.
Đó là ánh mắt giết người!
Anh ta cảm giác Tô Thanh Phong muốn giết mình!
Trong lúc sợ hãi, anh ta vội vàng xin lỗi Hứa Uyển Đình: “Em họ, anh xin lỗi, anh sai rồi! Những lời anh nói vừa rồi chỉ là bịa đặt thôi!”
Hứa Uyển Đình nghệch mặt ra, có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Cô không thể ngờ được Hứa Minh Vũ lại xin lỗi mình!
Thấy đối phương nói xin lỗi, Tô Thanh Phong mới chịu thả chân ra với vẻ mặt vô cảm.
Hứa Minh Vũ há to miệng thở hổn hển, đứng dậy đi tới bên cạnh bà cụ Hứa, ấm ức nói: “Bà nội, bà phải đòi lại công bằng cho cháu!”
“Minh Vũ, cháu yên tâm, hôm nay bà sẽ không bỏ qua cho thằng điên này!”
Bà cụ Hứa đau lòng nhìn cháu trai của mình, quát: “Báo cảnh sát cho tôi, gọi cảnh sát tới! Tôi phải kiện thằng điên này tội cố tình làm người khác bị thương, cho cậu ta ngồi tù cả đời mới được!”
Bà ta lại nhìn sang gia đình Hứa Uyển Đình: “Cả bọn mày nữa! Tô Thanh Phong do bọn mày dẫn về, bọn mày cũng phải chịu trách nhiệm! Tao sẽ đuổi cả nhà bọn mày ra khỏi nhà họ Hứa!”
Bà ta vừa dứt lời, cả gia đình Hứa Uyển Đình đều biến sắc mặt.
“Bà cụ, lúc cháu trai bà tự tiện bôi nhọ Uyển Đình, bà thờ ơ. Bây giờ tôi dạy dỗ cháu trai bà, bà lại muốn quản, bà bị mù rồi à?”
“Hay nhà họ Hứa chỉ có mỗi Hứa Minh Vũ là con người, những người còn lại đều không phải con người?”
Tô Thanh Phong lạnh lùng chất vấn.
“Cậu…”
Bà cụ Hứa tức tối trong lòng nhưng lại không thể phản bác.
“Tô Thanh Phong, cái thằng hỗn xược này, còn dám cãi lời bà cụ nữa à! Mau dập đầu xin lỗi bà cụ rồi xin bà ấy tha cho đi chứ?”
Lúc này Lưu Lan không đứng yên được nữa, phẫn nộ quát.
Vừa rồi bà cụ nói là muốn đuổi cả nhà họ ra khỏi nhà họ Hứa.
Tô Thanh Phong ra mặt giúp con gái, bà ấy rất cảm động, nhưng nếu phải gánh chịu hậu quả là cả gia đình bị trục xuất khỏi nhà họ Hứa, bà ấy lại không muốn.
“Đúng đó, bắt cậu ta quỳ xuống xin lỗi, tôi có thể cân nhắc không trục xuất nhà cô ra khỏi gia tộc!”
Bà cụ chớp thời cơ bước xuống, nói.
Tô Thanh Phong đứng thẳng lưng như cây lao, không đếm xỉa tới họ.
“Uyển Đình, mau bảo Tô Thanh Phong xin lỗi đi! Nhanh lên! Nếu không cả gia đình chúng ta sẽ xong đời mất”.
Vì không còn cách nào khác, Lưu Lan đành phải bảo Hứa Uyển Đình đi khuyên.
“Mẹ à, mẹ đừng nói nữa, chuyện này không phải lỗi của chúng ta, con sẽ không bắt Tô Thanh Phong làm vậy đâu”.
Hứa Uyển Đình trả lời với thái độ kiên quyết.
Tuy Tô Thanh Phong ra tay hơi nặng, nhưng chung quy vẫn vì ra mặt giúp cô.
Cô sẽ không bao giờ làm ra hành vi qua cầu rút ván này.
Sau đó cô bước đến bên cạnh Tô Thanh Phong, nhỏ giọng nói: “Tô Thanh Phong, anh đi trước đi, để tôi ở đây ứng phó cho!”
Cô sợ mâu thuẫn trở nên gay gắt đến mức không còn cơ hội cứu vãn.
“Có chuyện gì thì gọi cho anh”.
Tô Thanh Phong gật đầu, quay lưng rời đi.
Nhà họ Hứa không có người nào dám cản.
“Bà nội, trước đây bà từng thiên vị Hứa Minh Vũ vô số lần, cháu đều không so đo, cháu luôn làm theo bất cứ mệnh lệnh nào của bà! Nhưng hôm nay cháu sẽ không tiếp tục như vậy! Là do Hứa Minh Vũ làm sai trước, nếu bà muốn chúng cháu xin lỗi thì phải bắt anh ta xin lỗi trước!”
Sau khi Tô Thanh Phong đi, Hứa Uyển Đình nhìn về phía bà cụ Hứa, nói gằn từng chữ một.
Giọng điệu đanh thép, hùng hồn lý lẽ.
Sắc mặt bà cụ Hứa cực kì u ám.
Tại sao hôm nay đứa cháu rể vô dụng lại dám mạnh miệng cãi lời? Ngay cả đứa cháu gái thường ngày bà ta nói gì đều nghe nấy cũng không chịu nghe lời?
Đúng lúc này, mấy vị khách không mời mà đến bước vào trong phòng khách nhà họ Hứa.
Dẫn đầu là một thanh niên có nét mặt lạnh lùng, khí thế mạnh mẽ.
Theo sau anh ta là mấy tên vệ sĩ mặc vest đeo kính râm.
Ánh mắt của tất cả mọi người nhà họ Hứa đều đổ dồn vào họ.
“Là cậu cả nhà họ Tống, Tống Cương!”
Có người vừa nhìn đã nhận ra anh ta.
Nhà họ Tống, đó là gia tộc lớn ở Giang Thành, không phải gia tộc hạng ba như nhà họ Hứa có thể so sánh.
Chỉ là nhà họ Hứa không có quan hệ gì với nhà họ Tống, sao tự nhiên cậu cả nhà họ Tống lại tới thăm nhà họ Hứa?
Rất nhiều người cảm thấy thắc mắc.
“Cậu chủ nhà họ Tống, không biết cậu đột ngột đến thăm nhà họ Hứa là có việc gì không?”
Sắc mặt bà cụ Hứa lập tức trở lại bình thường, bà ta khách sáo hỏi.
Tống Cương mỉm cười, chậm rãi đáp: “Tôi tới nhà họ Hứa là để xin lỗi Tô Thanh Phong”.
Anh ta vừa dứt lời, tất cả mọi người nhà họ Hứa đều ngây ra như phỗng.
Chương 8: Điều tra chân tướng tai nạn giao thông
Xin lỗi?
Chuyện này sao có thể?
Tống Cương làm chuyện gì có lỗi với Tô Thanh Phong ư?
Nhưng hai người họ có gặp nhau đâu!
Hơn nữa một người là cậu cả nhà họ Tống, một người chỉ là thằng ở rể vô dụng của nhà họ Hứa, dù Tống Cương có làm thì cũng không cần phải tới nhà xin lỗi!
Người nhà họ Hứa ngơ ngác nhìn nhau.
“Cậu Tống, tôi không hiểu lời cậu nói cho lắm”.
Bà cụ Hứa thắc mắc hỏi.
“Vậy tôi sẽ giải thích cho bà”.
Tống Cương hài hước đáp: “Hôm qua thằng con rể nhà họ Hứa Tô Thanh Phong của bà tới công ty tôi gây rối một trận, làm công nhân viên của tôi bị thương”.
“Còn bịa một lý do, nói cậu ta vào tù là vì nhận tội thay tôi, tôi đã đồng ý giúp đỡ công ty nhà họ Hứa, chất vấn tôi tại sao lại thất hứa”.
“Cậu ta còn bảo hôm nay tôi phải tới nhà họ Hứa đích thân xin lỗi, nếu không sẽ giết cả nhà tôi!”
“Tôi sợ kiểu người máu mặt này lắm, vì vậy nên hôm nay tôi mới tranh thủ tới nhà xin lỗi đây này?”
Anh ta vừa nói xong, cả nhà họ Hứa đều im lặng như tờ, ai nấy cũng đều trợn mắt ngoác mồm.
Cuối cùng họ cũng biết cậu cả Tống đến không phải để xin lỗi.
Mà là tới để… hỏi tội!
Sao cái thằng Tô Thanh Phong này chỉ biết gây hoạ thôi thế! Còn dây vào cả cậu cả Tống!
Bà cụ Hứa sợ tới mức mặt mày tái nhợt.
Cái thằng Tô Thanh Phong này! Đúng thật là láo xược!
Bà ta lập tức hiểu rõ đầu đuôi sự việc.
Theo như bà ta nghĩ, vụ việc Tô Thanh Phong cưỡng hiếp bất thành không phải giả.
Nhưng anh không muốn bị đuổi ra khỏi nhà họ Hứa nên đã tìm một lý do như vậy.
Hứa Uyển Đình lại cho anh một cơ hội chứng minh mình trong sạch, Tô Thanh Phong bèn bịa ra một người nhờ anh nhận tội thay.
Nhưng không ngờ tên khốn này to gan đến vậy, dám bịa Tống Cương là người này, đây không phải gán tội bừa bãi cho người khác sao?
Điều quan trọng nhất là, cái thằng vô dụng này còn chạy tới công ty người ta gây rối một trận!
Muốn chết thì cũng đừng làm liên luỵ đến nhà họ Hứa chứ!
“Cậu Tống, chúng tôi không hề biết gì về chuyện này cả! Tất cả đều do thằng vô dụng đó tự quyết định, không liên quan gì tới nhà họ Hứa chúng tôi hết!”
Bà cụ Hứa nhanh chóng vạch giới hạn.
“Tô Thanh Phong đâu rồi?”
Tống Cương nhìn xung quanh, giọng điệu trở nên lạnh lẽo.
“Cậu Tống, cái thằng vô dụng đó đã bị chúng tôi đuổi ra khỏi nhà họ Hứa rồi”.
Bà cụ Hứa vội vàng trả lời.
“Tôi không cần biết Tô Thanh Phong có bị mấy bà đuổi đi hay chưa”.
Tống Cương khịt mũi, đe doạ: “Nếu cậu ta đã bắt tôi tới nhà họ Hứa xin lỗi, vậy nhà họ Hứa bà phải đưa người tới nhà họ Tống cho tôi! Nếu không…”
Anh ta không nói tiếp nữa mà quay lưng dẫn người rời đi.
Trước khi đi, anh ta để lại một câu: “Tôi sẽ ở nhà họ Tống chờ!”
Sau khi Tống Cương đi, nhà họ Hứa lập tức nhốn nháo.
“Cái thằng sao chổi Tô Thanh Phong này! Gây rối ở nhà họ Hứa chưa đủ, lại còn tới công ty của cậu Tống quậy một trận!”
“Cậu ta bị điên rồi hả! Muốn chết thì cũng đừng kéo nhà họ Hứa chúng ta theo cùng chứ!”
“Vô tích sự, chẳng được trò trống gì, nhà họ Hứa chúng ta không chứa chấp nổi cậu ta!”
Mọi người căm tức mắng chửi, hận Tô Thanh Phong đến cùng cực.
“Yên lặng! Còn chê nhà họ Hứa chưa đủ ồn hả?”
Lúc này bà cụ Hứa đã ngồi xuống ghế bành, lớn tiếng quát.
Cả phòng khách nhanh chóng yên tĩnh.
“Hứa Cường!”
Bà cụ Hứa gọi.
“Bà nội, cháu đây ạ!”
Một thanh niên vạm vỡ đứng dậy.
Anh ta là con cháu dòng thứ của nhà họ Hứa, cũng là tay sai đắc lực của Hứa Minh Vũ.
“Cháu lập tức dẫn người đi tìm Tô Thanh Phong, trói cậu ta đưa tới nhà họ Tống!”
Bà cụ Hứa ra lệnh.
“Bà nội!”
Lúc này, Hứa Minh Vũ nhắc nhở: “Tô Thanh Phong khá giỏi võ, chắc không thể trói nó đưa đi được đâu ạ!”
Bà cụ Hứa tỏ ra khó xử, rơi vào im lặng.
Một lát sau, bà ta nhìn về phía gia đình Hứa Uyển Đình: “Nếu hoạ đã do mấy đứa gây ra thì phải do mấy đứa đền bù! Nếu không đưa Tô Thanh Phong đến nhà họ Tống thì mấy đứa cút ra khỏi nhà họ Hứa luôn đi!”
“Hứa Cường, cháu đi giúp bọn họ”.
…
Ở nơi khác.
Sau khi rời khỏi nhà họ Hứa, Tô Thanh Phong định về nhà thăm mẹ và em gái.
Đi tù ba năm, anh đã không gặp họ ba năm rồi.
Hôm qua ra tù, anh vốn đã định đi rồi, nhưng lại vì chuyện của Tống Cương làm trì hoãn.
Bỗng nhiên anh nhớ ra một chuyện cực kì quan trọng.
Đó là điều tra ra kẻ chủ mưu vụ tai nạn giao thông kia.
Anh không biết đối phương nhằm vào anh hay Hứa Uyển Đình.
Nếu không tìm ra được kẻ chủ mưu, rất có thể họ sẽ còn tiếp tục gặp nguy hiểm, anh thì không sợ, nhưng Hứa Uyển Đình sẽ nguy hiểm.
Cho nên anh quyết định phải tìm ra kẻ chủ mưu việc này càng sớm càng tốt, diệt trừ mối hoạ ngầm này.
Tên tài xế gây tai nạn hiện đang bị tạm giam ở đồn cảnh sát.
Đi vào đồn cảnh sát, sau khi anh xuất trình thân phận người bị hại và yêu cầu nói chuyện với tài xế, cảnh sát lập tức đồng ý.
Mười phút sau, Tô Thanh Phong được đưa vào một căn phòng.
Trong phòng, một người đàn ông trung niên đang cúi đầu ngồi trên ghế, hai tay bị còng.
Người này chính là tài xế gây tai nạn, Lưu Mãnh.
Ông ta ngẩng đầu lên, vừa nhìn thấy Tô Thanh Phong, con ngươi chợt co lại, nhưng lập tức trở lại như thường.
Có điều hành động này đã bị Tô Thanh Phong bắt gặp.
“Nói chuyện nhé?”
Tô Thanh Phong lạnh nhạt hỏi.
“Cậu là ai? Muốn nói gì với tôi?”
Lưu Mãnh mờ mịt.
“Ông muốn giết tôi mà không biết tôi là ai?”
Tô Thanh Phong nở nụ cười hờ hững.
“Cậu là người bị tôi đâm xe?”
Lưu Mãnh làm ra vẻ chợt hiểu: “Tôi không cố ý đâm cậu đâu, ngày hôm đó tôi uống nhiều quá thật mà! Tôi chỉ có thể nói câu xin lỗi vì chuyện này thôi!”
“Không cần giả vờ trước mặt tôi”.
Tô Thanh Phong nói bằng giọng lạnh lẽo: “Ông chỉ cần nói cho tôi biết kẻ đứng sau sai khiến ông là ai thôi, tôi sẽ không tới làm phiền ông nữa”.
“Tôi không có nói dối thật…”
Lưu Mãnh vẫn ngoan cố.
Nhưng Tô Thanh Phong lại không đợi ông ta nói hết câu, một cây kim bạc chợt bắn ra từ trên tay anh rồi đâm vào người Lưu Mãnh.
Kim bạc là anh mua trên đường tới đây.
Nhị sư phụ dạy anh y thuật, nhưng nó không chỉ để cứu người mà còn có tác dụng khác.
Thuật chân ngôn.
Dùng kim bạc đâm vào huyệt vị đặc biệt nào đó là có thể khiến người trúng chiêu bị rối loạn tâm thần trong thời gian ngắn, từ đó nói ra sự thật.
Có điều, chiêu này chỉ có thể đối phó những người có ý chí tinh thần không quá mạnh.
Nhưng rõ ràng nó vẫn đủ để đối phó với loại người như Lưu Mãnh.
Một lát sau, hai mắt Lưu Mãnh bắt đầu trở nên mơ màng, mất tiêu cự.
“Kẻ đứng sau lưng ông là ai?”
Tô Thanh Phong ngồi thảnh thơi trên ghế, lạnh lùng hỏi.
“Là… Chu Nguyên”.
Lưu Mãnh đờ đẫn nói ra một cái tên.
“Tại sao ông ta muốn giết tôi?”
“Tôi chỉ nhận mệnh lệnh giết cậu, hoàn toàn không biết gì khác”.
Chu Nguyên?
Tô Thanh Phong xác định mình không quen biết người này, nhưng tại sao ông ta lại muốn giết anh?
…
Sau khi hỏi được địa chỉ nhà của Chu Nguyên, Tô Thanh Phong rời khỏi nhà tù, đi đến chỗ ở của Chu Nguyên.
Nửa tiếng sau, anh đến trước một căn biệt thự sang trọng.
Ở nơi đắc địa này, biệt thự chiếm diện tích hơn một nghìn mét vuông, đủ để thể hiện thân phận của chủ nhân căn biệt thự.
Anh gõ cửa, người mở cửa là một người đàn ông cao to vạm vỡ.
Cơ bắp cuồn cuộn như sắp căng rách cả chiếc áo vest, rõ ràng là một người có sức chiến đấu không tầm thường.
Anh ta là tâm phúc của Chu Nguyên, Ngô Dũng.
“Cậu tìm ai? Hình như tôi chưa gặp cậu bao giờ”.
Ngô Dũng không cảm xúc hỏi.
“Tôi tìm Chu Nguyên”.
Tô Thanh Phong bình tĩnh đáp.
“Tổng giám đốc Chu không dặn là sẽ có khách, cậu đi đi”.
Ngô Dũng từ chối thẳng thừng.
“Cho cậu ta vào đi”.
Lúc này, một giọng nói trầm vọng ra từ trong nhà.
Nghe vậy, Ngô Dũng chỉ có thể dẫn Tô Thanh Phong vào biệt thự.
Trong phòng khách, một người đàn ông trung niên mặc trang phục thời Đường ngồi trên ghế sofa đọc báo.
Khi nhìn thấy Tô Thanh Phong, cơ mặt ông ta banh chặt, ông ta lập tức nhếch môi cười khẩy.
“Chu Nguyên?”
Tô Thanh Phong lên tiếng hỏi.
“Là tôi”.
Chu Nguyên gật đầu.
“Là ông đã phái người giết tôi?”
Tô Thanh Phong lại hỏi.
“Đúng vậy, là tôi làm!”
Chu Nguyên đứng bật dậy, nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Phong như đang nhìn kẻ thù: “Cậu tới tìm tôi tính sổ à?”
Chương 9: Cô gái đáng thương
Mặt Tô Thanh Phong như phủ một lớp băng: “Tại sao ông lại muốn giết tôi?”
“Tại sao ư?”
Giọng Chu Nguyên lạnh đến đáng sợ: “Cậu đã từng làm gì, cậu không biết sao?”
“Lúc trước cậu cứ ở mãi trong tù, tôi không thể ra tay với cậu. Vậy nên tôi chỉ có thể phái người giết cậu sau khi cậu ra tù”.
“Nhưng không ngờ thằng vô dụng đó không đâm chết cậu, để cho cậu thoát được một kiếp!”
“Ban đầu tôi định để từ từ rồi tiếp tục ra tay, giờ cậu lại chủ động tìm tới cửa chịu chết! Vậy tôi sẽ tiễn cậu lên đường luôn!”
Dứt lời, người đàn ông vạm vỡ ban nãy dẫn theo hơn mười người đàn ông khác lao vào bao vây Tô Thanh Phong.
“Giết cậu ta!”
Chu Nguyên lập tức hạ lệnh.
Hơn mười người đàn ông đồng loạt ra tay với Tô Thanh Phong.
Trong lòng Tô Thanh Phong cũng bốc lên một ngọn lửa không biết tên.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ làm ra chuyện gì vô nhân tính.
Thế mà đối phương lại khăng khăng đổ tội cho anh.
Nếu không phải đối phương cố ý thì là hiểu lầm.
Cho dù là hiểu lầm, vậy cũng phải cho anh một cơ hội giải thích và làm rõ chuyện này đã chứ?
Hơn nữa người mà đối phương phái đi còn suýt đâm chết anh và Hứa Uyển Đình, điều này khiến cho lòng anh xuất hiện từng luồng sát ý.
Ngay khi anh chuẩn bị ra tay, bỗng có một loạt tiếng bước chân hốt hoảng vang lên.
“Cầu xin anh, đừng chạm vào tôi, đừng chạm vào tôi…”
Một cô gái trẻ vừa chạy từ trên tầng hai xuống, vừa la hét ầm ĩ.
Cô ấy có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp nhưng trông không được bình thường cho lắm, mặt mày tái nhợt cực kì tiều tuỵ, hình như có vấn đề về tinh thần.
“Cô chủ, cô chủ…”
Một người giúp việc đuổi theo sau.
Lúc này hơn mười tên vệ sĩ đã dừng tay lại.
Chu Nguyên cũng sải bước chạy về phía cô gái trẻ rồi ôm cô ấy vào lòng: “Thiến Thiến, bố đây, bố đây, không sao, không sao đâu, không có ai có thể làm con tổn thương…”
Mặt mũi tràn đầy yêu thương, khác biệt hoàn toàn so với vẻ lạnh như băng ban nãy.
Trong mắt còn toát ra vẻ đau lòng cùng cực.
Cô gái bắt đầu ổn định cảm xúc, ôm chặt Chu Nguyên khóc nức nở, nhưng ánh mắt của cô ấy lại không có tiêu cự.
Lúc này, Chu Nguyên nhìn về phía Tô Thanh Phong, ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo: “Cậu hại con gái tôi thành ra thế này, cậu nghĩ tôi có nên giết cậu không?”
Tô Thanh Phong nghệch mặt ra.
Chu Nguyên nói tiếp: “Ba năm trước cậu muốn làm bẩn con gái tôi, chính vì thế đã để lại ám ảnh tâm lý nghiêm trọng cho con bé”.
“Kể từ đó con gái tôi đã bị rối loạn tâm thần, sống không bằng chết”.
“Từ nhỏ con gái tôi đã không có mẹ rồi, nó sống nương tựa với tôi, tôi làm bố mà lòng đau như cắt!”
“Cậu thì hay rồi, chỉ bị xét ba năm tù! Ở trong mắt tôi, cậu có chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!”
Ông ta vừa dứt lời, Tô Thanh Phong liền ngây ra như phỗng.
Hoá ra cô gái này chính là người bị hại năm ấy.
Vụ việc đó đã để lại vết thương quá lớn cho cô gái xinh đẹp này.
Chu Nguyên muốn báo thù cho con gái là chuyện hiển nhiên.
Cuối cùng anh cũng đã hiểu, thảo nào lúc đó anh có thể nhận tội thay một cách dễ dàng như vậy.
Giờ mới biết là vì cô gái xảy ra vấn đề về tinh thần, hoàn toàn không thể xác nhận kẻ muốn xâm hại mình.
Đúng lúc này, cô gái đột nhiên trợn mắt lên rồi ngất xỉu.
“Thiến Thiến, Thiến Thiến…”
Chu Nguyên kinh hoảng: “Mau đi mời ông Lâm, nhanh lên…”
Chu Thiến nhanh chóng được đưa vào phòng ngủ, Chu Nguyên theo sát bên cạnh, một tấc cũng không rời.
Còn Tô Thanh Phong thì bị người khác trông coi ở phòng khách.
Nửa tiếng sau.
Một người đàn ông trung niên mặc áo dài trắng, xách một cái hộp y tế bước vào phòng ngủ của Chu Thiến.
“Ông Lâm, cuối cùng ông cũng đến rồi, mau cứu con gái tôi với!”
Chu Nguyên lo lắng nói, vành mắt đỏ hoe.
Kể cả người có tiếng tăm hiển hách, tay nắm quyền lớn ở Giang Thành cũng sẽ có điểm yếu.
Con gái chính là điểm yếu của ông ta.
Lâm Trung Thành biết tình hình khẩn cấp, bèn gật đầu, nhanh chóng lấy kim bạc trong hộp y tế ra bắt đầu điều trị cho Chu Thiến.
Châm kim cực nhanh, vị trí chính xác.
Chu Nguyên không khỏi cảm thán trong lòng, ông Lâm không hổ là thần y nổi tiếng ở Giang Thành.
Ông ta nhất định sẽ cứu được con gái ông!
Nhưng hai mươi phút sau, Chu Thiến vẫn chưa tỉnh lại.
Lâm Trung Thành thu kim về, thở dài: “Tổng giám đốc Chu, thứ cho tôi không đủ sức, bệnh tình của cô Chu đã nguy kịch, đến thần tiên cũng khó cứu được!”
“Cô ấy còn nhiều nhất là ba ngày nữa thôi, ba ngày này ông cố gắng ở bên làm bạn với cô ấy thật nhiều nhé!”
“Không, không đâu…”
Nghe vậy, mặt mày Chu Nguyên trở nên trắng bệch, quỳ phịch xuống đất: “Ông Lâm, làm ơn cứu con gái tôi với, tôi chỉ có mỗi một đứa con gái này thôi! Nếu ông có thể cứu được con gái tôi, tôi sẽ giao toàn bộ tài sản của mình cho ông, cho luôn cái mạng này của tôi cũng được! Chỉ cần ông có thể cứu con bé thôi!”
“Hầy!”
Lâm Trung Thành nói tiếp: “Tổng giám đốc Chu, cô Chu đã hôn mê rất nhiều lần trong ba năm qua, trước đây mỗi lần tôi có thể cứu cô ấy tỉnh lại là vì khi đó tôi còn có năng lực này”.
“Nhưng mỗi lần cô Chu hôn mê, bệnh tình đều sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, giờ tôi không còn cách nào khác nữa! Chưa kể là tôi, cả cái Đại Hạ này cũng không ai có thể chữa khỏi cho cô ấy. Nên là xin ông nén bi thương!”
“Sao có thể như vậy? Sao con gái tôi có thể chết được? Con bé còn trẻ như vậy, nó còn rất tốt bụng nữa, sao ông trời lại tàn nhẫn như vậy chứ!”
Ánh mắt của Chu Nguyên đã mất đi sức sống, trạng thái tinh thần như thể già đi hai mươi tuổi.
Đúng lúc này, một giọng nói bỗng vọng vào từ ngoài cửa: “Ai nói không còn ai có thể chữa khỏi cho cô ấy? Tôi có thể chữa khỏi!”
Nghe vậy, Chu Nguyên như tìm được cọng cỏ cứu mạng, nhìn ra ngoài cửa thì trông thấy một thanh niên bước vào.
Là Tô Thanh Phong!
Chu Nguyên lập tức sững sờ!
“Bà mẹ nó, cậu ở dưới lầu đợi cho tôi, ai cho cậu chạy lên đây gây rối hả!”
“Tổng giám đốc Chu, xin lỗi, vừa rồi do tôi sơ suất để cậu ta chạy thoát!”
Một tên vệ sĩ hùng hổ đuổi theo sau, gã ta đang định bắt Tô Thanh Phong.
“Đợi đã!”
Chu Nguyên đứng dậy, bước nhanh tới trước mặt Tô Thanh Phong: “Cậu nói cậu có thể cứu con gái tôi, lời này có thật không?”
Lần đầu tiên nhìn thấy Tô Thanh Phong, ông ta hoàn toàn không tin.
Nhưng giờ đây ông ta đã hết cách, dù có là bất kỳ một tia hi vọng nào ông ta cũng muốn nắm bắt.
“Tôi nói có thể cứu là nhất định có thể cứu!”
Tô Thanh Phong còn nhìn thoáng qua Chu Thiến, anh đã có phán đoán về bệnh tình của cô ấy, bèn thản nhiên đáp.
Nhị sư phụ từng dạy anh rất nhiều cách điều trị bệnh nan y, từ bệnh sốt cảm cúm cho tới những bệnh nan y không có cách cứu chữa.
Hơn nữa ông ấy còn truyền thụ cho anh một vài phương pháp châm cứu hiếm có.
Đây chính là bản lĩnh của anh.
Sở dĩ anh muốn ra tay cứu Chu Thiến là vì anh bị cảm động trước tình thương của bố mà Chu Nguyên dành cho Chu Thiến.
Hơn nữa, chuyện này cũng có liên quan đến anh.
“Bậy bạ!”
Ngay khi anh vừa dứt lời, một giọng nói phẫn nộ khác đã vang lên: “Tôi chưa từng thấy cậu trong giới y học Giang Thành bao giờ, ca bệnh cả tôi còn không chữa được, cậu có thể chữa được à?”
Người nói chính là Lâm Trung Thành.
“Ông không chữa được không có nghĩa là người khác không chữa được!”
Tô Thanh Phong thờ ơ đáp.
Vì anh không nể mặt khiến Lâm Trung Thành vô cùng tức giận: “Tôi theo nghề y đã ba mươi năm, từng điều trị cho hàng nghìn vạn bệnh nhân. Bệnh thấp khớp của ông Dương ở Lệ Thành do tôi chữa khỏi, bệnh tim của ông Ngô ở Vọng Thành cũng do tôi chữa khỏi, cả Kim Thành…”
“Tôi cũng muốn hỏi cậu, cậu có thành tích điều trị bệnh nan y nào không mà dám vênh váo trước mặt tôi thế hả?”
Tô Thanh Phong trả lời đúng sự thật: “Không có”.
Lâm Trung Thành thầm thở phào một hơi, cười khẩy: “Cả thành tích còn chẳng có, tổng giám đốc Chu, chẳng lẽ ông yên tâm để loại người này điều trị cho cô Chu à?”
“Cô Chu chỉ còn nhiều nhất là ba ngày thôi, nếu cậu ta làm cho bệnh tình của cô Chu trở nên nặng hơn, có lẽ ngay cả một ngày cô ấy cũng không sống được!”
Nghe vậy, Chu Nguyên do dự, giữ im lặng.
Một lát sau, ông ta mới ngẩng đầu nhìn về phía Tô Thanh Phong, nghiêm nghị hỏi: “Cậu nói cho tôi biết đi, có thật là cậu có cách cứu con gái tôi không? Tôi cần một lời bảo đảm của cậu!”
“Chữa không hết, tôi sẽ để mạng tôi lại đây”.
Tô Thanh Phong nói thẳng, giọng điệu kiên quyết.
Chu Nguyên ngây ra, sau đó lập tức gật đầu: “Được thôi!”
Ông ta nhìn ra được sự tự tin từ trong lời nói của anh.
Ông ta muốn dùng ba ngày còn sống này của con gái để thử đổi lấy một chút hi vọng sống.
“Không được!”
Nhưng lúc này, Lâm Trung Thành lại đi tới chắn trước giường bệnh của Chu Thiến, ngăn cản: “Tôi là bác sĩ chữa bệnh cứu người, không thể trơ mắt nhìn một sinh mệnh bị lang băm làm hại, héo tàn trước mặt mình được!”
Ông ta làm ra vẻ oai phong lẫm liệt.
Tô Thanh Phong nhíu mày.
Phản ứng của Lâm Trung Thành hơi thái quá!
Đáng lý ra anh đã bảo đảm rồi, đối phương không nên tiếp tục ngăn cản mới đúng.
Bố người ta đã đồng ý, ông ta sốt ruột như thế làm gì?
Anh nhìn thoáng qua Chu Thiến, lập tức nghĩ tới điều gì đó, nhếch môi cười khẩy.
“Cút đi!”
Anh liền hất tay Lâm Trung Thành ra: “Tổng giám đốc Chu, đừng để ông ta quấy rầy tôi chữa bệnh!”
Chương 10: Nguyên nhân bệnh thật sự của Chu Thiến
“Bác sĩ Lâm, chuyện này tôi đã quyết định rồi, xin ông đừng quấy rầy cậu ấy chữa bệnh”.
Thái độ của Chu Nguyên trở nên lạnh nhạt.
Rõ ràng ông ta cũng khá bất mãn với hành vi ngăn cản thái quá của Lâm Trung Thành.
Sau đó có hai tên vệ sĩ đi vào giữ chặt Lâm Trung Thành.
Mặt Lâm Trung Thành đỏ bừng lên, ông ta chỉ có thể căm phẫn nói một câu: “Tổng giám đốc Chu, nếu như xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi không chịu khuyên ông!”
Tô Thanh Phong bắt đầu chữa trị cho Chu Thiến, chỉ thấy anh nhanh chóng ấn vào một số huyệt vị trên người cô ấy.
Tiếp theo anh lấy mấy cây kim bạc ra, ghim vào vài huyệt vị trên đầu Chu Thiến với tốc độ nhanh như chớp một cách cực kì chuẩn xác.
Động tác nhuần nhuyễn liền mạch.
Lâm Trung Thành nhìn thấy hết những động tác này, con ngươi co rụt lại.
Người này… cũng có chút bản lĩnh!
“Khụ khụ…”
Chu Thiến đang trong hôn mê đột nhiên ho khan hai tiếng, sau đó mở mắt ra.
“Thiến Thiến!”
Chu Nguyên lập tức nhào qua, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ.
Chu Thiến nhìn chằm chằm vào Chu Nguyên, ánh mắt vẫn không có tiêu cự.
Hiển nhiên cô ấy chỉ mới tỉnh lại, trạng thái tinh thần vẫn chưa có chuyển biến tốt.
Có điều Chu Nguyên cũng không thất vọng, con gái có thể sống sót là đã tốt lắm rồi.
Lâm Trung Thành ở bên cạnh thấy thế bèn thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
“Tổng giám đốc Chu, xin ông tránh ra cho, tôi vẫn chưa điều trị xong”.
Lúc này, Tô Thanh Phong lên tiếng.
Chu Nguyên lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Nếu không loại trừ tận gốc nguyên nhân khiến cô Chu hôn mê, sau này cô ấy sẽ còn tiếp tục hôn mê”.
Tô Thanh Phong trầm giọng giải thích.
Chu Nguyên vội vàng lùi lại, trong lòng lại thắc mắc, lẽ nào Thiến Thiến hôn mê có nguyên do khác?
“Cô Chu, cố chịu đựng một chút nhé”.
Tô Thanh Phong duỗi hai ngón tay ra ấn lên vị trí giữa hai đầu mày của Chu Thiến, tay còn lại đập liên tục vào phần gáy của cô ấy.
Trên mặt Chu Thiến lộ ra vẻ cực kì đau đớn.
“Dừng tay lại cho tôi!”
Lâm Trung Thành không đứng yên được nữa, nhào tới định ngăn cản: “Cậu đang mưu sát đấy, làm gì có ai cứu người như cậu?”
“Giữ ông ta lại!”
Chu Nguyên trầm giọng quát, hai tên vệ sĩ giữ chặt lấy Lâm Trung Thành.
Mới đầu ông ta cũng có ý định ngăn cản Tô Thanh Phong, nhưng ông ta lập tức từ bỏ.
Nếu Tô Thanh Phong muốn hại Thiến Thiến thì vừa rồi anh đã không giúp cô ấy tỉnh lại.
Ông ta chọn tin tưởng Tô Thanh Phong, và nếu đã tin tưởng thì sẽ không để người khác cản trở anh.
Một lát sau, một dị vật nhô ra từ trên đỉnh đầu Chu Thiến, đó là đầu của một cây kim.
Tô Thanh Phong đưa tay kẹp cây kim rồi nhẹ nhàng rút ra.
Là một cây kim bạc dài khoảng hai centimet.
“Tổng giám đốc Chu, đây là nguyên nhân khiến cho cô Chu hôn mê!”
Tô Thanh Phong nhìn về phía Chu Nguyên, lạnh nhạt nói.
Chu Nguyên vô cùng khiếp sợ.
Hoá ra Thiến Thiến hôn mê không phải vì bị kích động tinh thần, mà vì… cây kim bạc này!
“Nhưng… tại sao trong cơ thể Thiến Thiến lại có một cây kim bạc?”
Chu Nguyên nghi hoặc hỏi.
“Vấn đề này ông phải hỏi ông ta!”
Tô Thanh Phong nhìn sang Lâm Trung Thành, nở nụ cười mỉa mai.
Lâm Trung Thành vô cùng bối rối: “Oắt con, cậu đừng có ngậm máu phun người!”
“Tổng giám đốc Chu, ba năm qua tôi luôn cố hết sức cứu chữa cho cô Chu, điều này ông cũng tận mắt nhìn thấy, sao tôi có thể hại cô ấy được?”
Chu Nguyên cũng khó hiểu.
Đúng thật lần nào Thiến Thiến bị hôn mê, Lâm Trung Thành cũng cố hết sức cứu chữa.
Với lại Lâm Trung Thành cũng đâu có lý do hại Thiến Thiến!
“Ông vẫn chưa chịu thừa nhận à?”
Tô Thanh Phong lại cười khẩy: “Loại kim này có tên là kim đoạn hồn, nó có tác dụng ức chế dây thần kinh trung ương, có thể so sánh với thuốc độc mãn tính, khiến cho cô Chu liên tục bị hôn mê, cuối cùng trở thành người thực vật hoặc tử vong!”
“Mà chắc chắn ai đó đã ghim cây kim bạc này vào người cô Chu ngay trước lần đầu cô ấy hôn mê”.
“Xin hỏi tổng giám đốc Chu, trước lần đầu tiên cô Chu hôn mê, có ai đã từng tiếp xúc riêng với cô Chu không?”
Chu Nguyên cố nhớ lại, đáp: “Lần đầu tiên bác sĩ Lâm điều trị tâm thần cho Thiến Thiến là điều trị riêng”.
“Sau cái lần đầu tiên điều trị ấy, có phải từ ngày hôm sau cô Chu bắt đầu xuất hiện triệu chứng ngất xỉu không?”
Tô Thanh Phong cười hài hước: “Kim đoạn hồn sẽ có hiệu lực trong vòng hai mươi bốn tiếng!”
“Tổng giám đốc Chu, chân tướng chưa đủ rõ ràng sao?”
Chu Nguyên cực kì phẫn nộ, quay phắt sang nhìn Lâm Trung Thành: “Bác sĩ Lâm, tôi tin tưởng ông như thế, tại sao ông lại làm vậy hả?”
“Tổng giám đốc Chu, tôi… tôi cũng chỉ bị ma xui quỷ khiến thôi, tôi sai rồi, tôi sai rồi mà!”
Khi thấy chuyện này không thể tiếp tục che giấu, Lâm Trung Thành lập tức quỳ xuống.
“Khai ra là ai sai khiến ông, tôi sẽ tha cho ông một mạng, nếu không thì chắc ông cũng biết thủ đoạn của tôi rồi!”
Giọng Chu Nguyên lạnh tanh.
“Tổng giám đốc Chu, xin ông đừng ép tôi, vợ và con gái tôi đều đang ở trong tay bọn họ! Tôi bị ép buộc thật mà, cầu xin ông thả tôi đi!”
Lâm Trung Thành liên tục dập đầu xin tha.
Nhưng Chu Nguyên vẫn thờ ơ chẳng để tâm, ra lệnh: “Lôi ông ta ra ngoài tra khảo cho tôi!”
Mặt mũi Lâm Trung Thành trở nên tái nhợt, rõ ràng ông ta rất sợ thủ đoạn của Chu Nguyên.
Sau một lúc do dự, cuối cùng ông ta đột nhiên cắn thứ gì đó trong miệng.
Giây tiếp theo, có máu chảy ra từ khoé miệng ông ta, ông ta ngã khuỵu xuống đất, co giật vài lần rồi không còn động đậy nữa.
Sự việc xảy ra quá nhanh, đến mức mọi người đều không phản ứng kịp.
Tô Thanh Phong bước nhanh đến bên cạnh Lâm Trung Thành, kiểm tra hơi thở của ông ta: “Đã chết, do uống thuốc độc!”
“Chắc chắn là do kẻ thù nào đó của tôi sai khiến”.
Sắc mặt Chu Nguyên u ám như bầu trời ngày mưa, ông ta nghiến răng nói: “Có gì cứ nhằm vào tao này, tại sao lại hại con gái tao chứ? Nếu để tao điều tra ra được, tao sẽ khiến cho chúng mày chết không có chỗ chôn!”
“Chưa chắc là kẻ thù của ông đâu, cũng có thể là một người khác”.
Tô Thanh Phong thản nhiên nói, anh đã có suy đoán về kẻ chủ mưu chuyện này.
“Chẳng lẽ cậu biết kẻ chủ mưu là ai?”
Con ngươi của Chu Nguyên co rụt lại.
“Mấy ngày nữa ông sẽ biết”.
Tô Thanh Phong không giải thích, tiếp tục nói: “Tổng giám đốc Chu, lúc trước tôi không hề xâm hại cô Chu, tôi chỉ nhận tội thay người khác thôi”.
“Nhận tội thay?”
Chu Nguyên càng thêm kinh ngạc: “Nói miệng không bằng chứng, cậu có chứng cứ không?”
“Tạm thời không có, nhưng trong vòng bảy ngày, tôi sẽ tìm ra chân tướng của sự việc”.
“Mặt khác, tôi có thể chữa khỏi vết thương tinh thần của cô Chu, nhưng bây giờ vừa mới giải quyết vấn đề kim đoạn hồn, sức khoẻ của cô ấy còn hơi yếu, tuần sau tôi sẽ tiếp tục điều trị cho cô ấy”.
Tô Thanh Phong nói.
Vết thương tinh thần của Thiến Thiến vẫn có thể chữa khỏi!
Chu Nguyên hết sức mừng rỡ, gật đầu thật mạnh.
“Được thôi! Vậy tôi sẽ đợi chân tướng của cậu!”
“Chu Nguyên tôi trước giờ luôn ân oán rõ ràng, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi cho Thiến Thiến, dù cậu không thể tìm ra chân tướng, mối thù giữa cậu và tôi cũng sẽ xoá bỏ!”
Tô Thanh Phong khẽ gật đầu, sau đó chuẩn bị đi về.
Bỗng nhiên, vạt áo anh bị thứ gì đó nắm lấy.
Anh quay đầu lại nhìn, Chu Thiến đang nắm chặt vạt áo của anh bằng một tay.
Trên mặt là vẻ lưu luyến không rời.
Tô Thanh Phong ngạc nhiên, lại nhìn cô bé chỉ mới mười tám, mười chín tuổi này.
Biểu cảm trên khuôn mặt ngây thơ kia đáng yêu đến nhường nào.
Khiến người ta không tự chủ được mà dâng trào cảm giác muốn bảo vệ mãnh liệt.
“Ngoan, lần sau anh tới thăm em nhé”.
Tô Thanh Phong mỉm cười xoa đầu Chu Thiến, quay lưng rời đi.
Chu Nguyên nhìn thấy được cảnh này, vẻ kì lạ hiện lên trên mặt ông ta.
Nhìn theo bóng lưng Tô Thanh Phong, Ngô Dũng hỏi: “Ông chủ, có cần tôi điều tra cậu ta không ạ, để xem cậu ta nhận tội thay ai”.
“Không cần”.
Chu Nguyên lắc đầu: “Tôi tin cậu ta sẽ cho tôi một chân tướng. Nếu cậu ta có thể chữa khỏi cho con gái tôi, cũng như có thể chứng minh kẻ xâm hại con gái tôi là một người khác, cậu ta sẽ là ân nhân của Chu Nguyên tôi, tôi sẽ tặng cho cậu ta một món quà lớn”.
…
Nếu đã tìm được kẻ chủ mưu, tạm thời loại trừ được nguy cơ, Tô Thanh Phong chuẩn bị đi thăm mẹ và em gái.
Một lát sau, anh bắt xe đến trước cửa một khu làng đô thị ở Giang Thành.
Đập vào mắt là từng dãy nhà trệt cũ kĩ, anh cảm thấy vô cùng xúc động.
Đây là nơi anh đã sống từ nhỏ đến lớn.
Anh quen đường quen nẻo bước về phía nhà của mình, lúc sắp đến nơi, một tràng tiếng mắng chửi to rõ truyền vào trong tai anh.
“Ngô Tố, ai cho bà phơi đồ ở đây thế? Lấy về nhanh lên cho tôi! Nếu không tôi sẽ châm lửa đốt hết đống đồ này của bà đấy!”
Trước một cái giá phơi đồ, một người phụ nữ có thân hình thô kệch đang chống nạnh quát lớn vào mặt người phụ nữ khác.
Miệng bắn nước bọt tung toé.
Người phụ nữ còn lại chừng bốn mươi tuổi nhưng khí chất lại vô cùng xuất sắc, đoan trang hào phóng, hoàn toàn không giống người sống ở làng đô thị chút nào.
“Chỗ này là khu vực công cộng, bà có thể phơi đồ thì tại sao tôi không thể?”
Người phụ nữ tên là Ngô Tố này không tự ti cũng không kiêu ngạo trả lời.
“Bởi vì bà không xứng! Con bà là tội phạm cưỡng hiếp, ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của làng chúng ta!”
Hồ Tuệ Quyên vênh váo đắc ý, trong mắt tràn đầy chế giễu.
Nghe vậy, người Ngô Tố run lên nhè nhẹ, bà ấy không trả lời.
Hồ Tuệ Quyên được nước lấn tới, tiếp tục nói: “Mẹ nào con nấy cả, con của bà không phải người tốt, bà cũng chẳng phải người tốt lành gì!”
“Nhìn bộ dạng hồ ly tinh lẳng lơ của bà kia kìa, ông Đồng nhà tôi hay thường nhìn lén bà lắm, nhìn chòng chọc luôn!”
“Nói đi, bà dụ dỗ ông ta đúng không!”
Dứt lời, bà ta vung tay tát về phía mặt Ngô Tố.
“Không được động vào mẹ tôi!”
Lúc này bỗng nhiên có một bóng người lao tới nắm lấy cổ tay bà ta.
Chính là Tô Thanh Phong.